Cảnh Hảo Hảo nắm ly rượu, qua một lúc vẫn không hề có động tĩnh.
Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai Cảnh Hảo Hảo, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, vội vàng giơ ly rượu lên, lại cúi đầu, không có nhìn Lương Thần.
Dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng cong môi lên, nhỏ giọng nói: “Chào Lương tổng.”
Lương Thần chỉ bình tĩnh thong dong ngồi ở trên vị trí, nhìn Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo ở trước mặt giơ hai ly rượu lên, không có ý tứ bưng lên chút nào.
Cảnh Hảo Hảo ổn định hô hấp chờ một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, vừa vặn liền nhìn thấy ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm chính mình, cô sợ tới mức xoay đầu đi, lại nhìn thấy thần thái Thẩm Lương Niên nhìn Lương Thần hơi có chút nghi hoặc.
Thẩm Lương Niên thật sự bị phản ứng hiện tại của Lương Thần làm cho có chút buồn bực, anh và Lương Thần xem như có vẻ quen thuộc, cũng thường xuyên xưng anh gọi em, như bây giờ kính rượu, anh ta không tiếp thì thật đúng là lần đầu tiên.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo sợ hãi giây tiếp theo Lương Thần sẽ nói ra cái gì đó, chân của cô lui về sau cũng đã run lên, tim nhảy điên cuồng, như là có thể bởi vì không chịu nổi mà ngừng đập bất cứ lúc nào.
Ngay tại lúc đầu ngón tay Cảnh Hảo Hảo đều sắp run rẩy lên, rốt cục Lương Thần mới mặt không chút thay đổi vươn tay, bưng ly rượu trên bàn lên, nhẹ nhàng giơ giơ, sau đó liền tự uống một hơi cạn sạch.
Lúc Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo uống rượu, giọng nói Lương Thần có chút ôn hoà truyền tới: “Thẩm tổng, vừa rồi tôi cẩn thận quan sát một chút, ngược lại phát hiện anh và Cảnh tiểu thư thoạt nhìn rất xứng đôi.”
Một câu như vậy, ngược lại làm cho Thẩm Lương Niên từ từ thả lỏng tâm vì Lương Thần vừa mới chậm chạp không chịu giơ ly rượu lên, anh cười buông ly rượu xuống, nói:“Aizz, Lương tổng, mấy tháng không gặp, anh ngược lại biết tán dương người hơn trước kia nha.”
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, lại nghe ra trào phúng từ trong giọng nói của Lương Thần, thế cho nên động tác cô nuốt rượu dừng một chút, sau đó liền sặc đến chính mình.
Cảnh Hảo Hảo ôm cổ, cúi đầu, đều phun rượu ra, chỉ là cảm giác cổ họng và miệng, đều là cảm giác rượu cồn cháy.
Lương Thần lại nhẹ nhàng cong môi lên, nhìn Thẩm Lương Niên, cười nói: “Thẩm tổng, bạn gái này của anh cũng thật không cho thể diện, uống ly rượu, lại còn phun ra như vậy.”
Cảnh Hảo Hảo dừng tiếng ho khan lại, ngẩng đầu nhìn Lương Thần nhẹ giọng nói một câu: “Thực xin lỗi, Lương tổng.”
Thẩm Lương Niên vừa đưa cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước suối, vừa rót cho chính mình một ly rượu, nói: “Lương tổng, ly rượu này tôi thay Hảo Hảo kính anh lần nữa.”
“Đừng, một ly rượu này của anh, làm sao có thể đánh đồng với một ly rượu của cô ấy?” Ngữ khí Lương Thần nhàn nhạt, nửa nói giỡn nói.
“Phải, ba ly của tôi, ba ly bồi tội với anh thay Hảo Hảo.” Thẩm Lương Niên nói xong, liền bưng ly rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Lương Thần cũng không khách khí, đợi sau khi anh ta uống xong, liền tiếp tục bưng một ly rượu, rót vào trong ly rượu của Thẩm Lương Niên, đổ tràn đầy, ung dung nhìn Thẩm Lương Niên uống cạn, ngay sau đó lại rót một ly.
Ba ly rượu trắng xuống bụng, Thẩm Lương Niên liền cảm thấy một trận nóng cháy hừng hực, anh buông ly rượu, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, Lương Thần lại rót cho anh một ly rượu, sau đó lại rót đầy cho chính mình, rồi giơ ly rượu lên, nói với Thẩm Lương Niên: “Thẩm tổng, tôi đã rất lây không gặp anh, hôm nay nên uống thêm mấy ly với anh.”
“Cần phải, cần phải.”
Thẩm Lương Niên nói xong, lại bưng ly rượu lên, chỉ đơn thuần cho rằng là lời khách sáo khi mấy người ở cùng một chỗ uống rượu với nhau, không có suy nghĩ nhiều liền chạm ly với Lương Thần, uống một hơi cạn sạch.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên, lại nhìn ra được, Lương Thần đây là đổ lửa giận cô chọc anh lên trên người Thẩm Lương Niên.
Những người Phương Lộ đều biết Lương Thần, nhưng lại chưa từng liên hệ, bình thường thấy mặt xa xa, đều đã rất kinh ngạc, hiện tại vị thiên tử thành phố Giang Sơn này ngồi ở bên người bọn họ, làm cho trong khoảng thời gian ngắn bọn họ có chút không thể hồi thần, qua một lúc lâu mới lấy lại tình thần, từng bước từng bước đều rất cẩn thận nói xong lời nói cực kỳ khách khí.
Cho dù cả người Lương Thần thoạt nhìn thân thiện mà tùy ý, nhưng phong phạm khí phách vương giả và tài trí hơn người từ trong xương này lại vẫn là mơ hồ lộ ra, khiến cho phòng bao vốn hoà thuận vui vẻ này bởi vì anh đến mà có vẻ có chút ૮ưỡɳɠ éρ.
Trên đường Lương Thần gọi phục vụ, gọi hai chai rượu ngon, lúc bảo phục vụ mở chai, Lương Thần còn đưa cánh tay khoác lên trên vai Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, nói với tất cả mọi người trong phòng: “Bữa ăn hôm nay cứ tính cho tôi, Thẩm tổng, chúng ta hiếm khi tụ hội, mọi người nên ăn uống thật tốt.”
Lương Thần bưng rượu phục vụ đã mở ra lên, rót cho Thẩm Lương Niên một ly, nghiêng về một bên, anh còn vừa nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, vừa nói với Thẩm Lương Niên: “Anh còn nhớ rõ ông chủ than đá Sơn Tây năm ngoái không?”
“Hình như có chút ấn tượng, bộ dạng béo mập.” Thẩm Lương Niên bưng ly rượu lên, chạm ly với Lương Thần.
“Ừ, nghe nói phụ nữ anh ta chân đứng hai thuyền, quen anh ta, còn dây dưa không rõ với một nhân viên nhà nước cấp cao của Sơn Tây.”
Lương Thần nói nửa thật nửa giả, người một bàn, ngược lại đều đang nghe chuyện xưa, duy chỉ có Cảnh Hảo Hảo bỗng dưng sắc mặt trắng bệch một chút, hiểu được tuy rằng ngoài miệng Lương Thần nói chuyện xưa của người khác, kỳ thật là đang ám chỉ cô.
Từ lúc Lương Thần bước vào phòng bao này, đáy lòng Kiều Ôn Noãn liền hiểu được câu nói vừa rồi mình nói với anh ta, đã nổi lên hiệu ứng.
Giữa Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần quả nhiên có quan hệ kéo không rõ......
Cho nên, lúc cô ta nghe đến những lời này của Lương Thần, liền rụt rè cười cười, tiếp nhận nói: “Lương tổng, vậy sau này người phụ nữ kia như thế nào?”
Lương Thần tiếp tục rót rượu cho Thẩm Lương Niên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Kiều Ôn Noãn một cái, nói: “Cô cảm thấy nên thế nào?”
“Phụ nữ như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi, rất hạ tiện.” Kiều Ôn Noãn nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói tiếp, cô ta hiểu được Lương Thần đây là đang ngấm ngầm hại người, cho nên rõ ràng liền chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhằm phía Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần nghe nói như thế, hơi câu môi cười cười, giơ ly rượu lên lại chạm ly với Thẩm Lương Niên, sau đó ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cuối cùng ông chủ than đá Sơn Tây kia làm sao có thể là đối thủ của nhân viên nhà nước cao cấp đó, bởi vì một phụ nữ, quặng đá của mình bị niêm phong, về sau còn thiếu nợ mệt mỏi, hiện tại cũng không biết đang trốn ở nơi nào rồi.”
Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, mấp máy môi, sắc mặt bộc phát tái nhợt, cô hiểu được, đây là Lương Thần đang cảnh cáo cô, kết cục ông chủ than đá này, có thể chính là kết cục của Thẩm Lương Niên.