Lúc cô đoán, là có một chút tình cảm đang quay cuồng, nhưng đợi khi Lương Thần khẳng định, cô mới phát hiện, trong иgự¢ của mình, trong nháy mắt như là bị cái gì đó hung hăng lắp đầy.
Hô hấp của Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút không ổn, tay cô dùng sức cầm lấy vạt áo của mình, loại cảm giác này thật sự rất xa lạ, là xúc động chưa có bất kỳ ai mang đến cho cô.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh nhìn Lương Thần, không biết là nguyên nhân gì, cô luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt này, hoàn toàn không giống như là một người mà mình từng biết kia.
Càng hoặc là nói, tựa hồ cho tới bây giờ, cô vốn chưa có thật thật chính chính hiểu biết về Lương Thần.
Qua khoảng mười phút, Cảnh Hảo Hảo cảm giác được ánh mắt có chút chua xót, mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, hoàn hồn, phát hiện ánh mắt người đàn ông lại vẫn si ngốc dừng ở trên người cô như trước, đáy mắt anh, bao hàm rất nhiều tình cảm, cô nhìn đến tốc độ tim đập bỗng dưng liền chậm một nhịp.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng tránh né ánh mắt đó, trực giác phụ nữ nói cho cô biết, tầm mắt Lương Thần vẫn đặt ở trên thân thể của cô, tốc độ tim đập của Cảnh Hảo Hảo càng lúc càng nhanh, nhanh đến nhiệt độ toàn thân của cô đều cao lên theo.
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, không có đi nhìn Lương Thần, ngược lại tròng mắt phiêu đãng chung quanh, sau đó chợt giống như suy nghĩ về cái gì đó, mở miệng hỏi: “Lá bài cuối cùng của anh trong ván bài với Linh Mộc tiên sinh là lá gì?”
Lương Thần nghe được câu hỏi của Cảnh Hảo Hảo, mới nhẹ nhàng hơi kéo tầm mắt của mình từ trên người Cảnh Hảo Hảo về một chút.
Là do đã lâu không nhìn thấy cô sao? Cô cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trước mặt anh, làm cho anh kìm lòng không đậu nghĩ muốn nhìn chằm chằm cô ngẩn người, đến địa lão thiên hoang.
Lương Thần nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã đến thời gian đăng ký, liền gọi phục vụ tới tính tiền, sau đó trả lời vấn đề Cảnh Hảo Hảo: “Hai cơ.”
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo cũng không đánh bạc, nhưng vẫn là biết đánh bài sảnh đồng loại là như thế nào.
Linh Mộc tiên sinh là đôi K, nếu Lương Thần muốn thắng ông ta, phải là A bích, nhưng trong tay anh lại là hai cơ, mặc kệ lá bài cuối cùng trong tay Linh Mộc tiên sinh là cái gì, đều có thể dễ dàng thắng anh.
Anh ở dưới tình huống biết rõ chính mình sẽ thua, lại có thể còn cầm tập đoàn Giang Sơn làm tiền đặt cược...... Cảnh Hảo Hảo mở to hai mắt, đi theo phía sau Lương Thần, đi ra nhà hàng, hỏi: “Anh rõ ràng biết anh sẽ thua, vì sao anh còn muốn dùng tập đoàn Giang Sơn làm tiền đặt cọc? Nếu cuối cùng Linh Mộc tiên sinh không dừng ván bài lại, vậy hiện tại tất cả của anh, hết thảy đều không còn rồi ư!”
Ngữ khí Cảnh Hảo Hảo nói xong lời cuối cùng liền trở nên có chút kích động, đáy lòng của cô hiện lên một tầng nghĩ mà sợ, người đàn ông này...... còn kém một chút như vậy, liền táng gia bại sản, hai bàn tay trắng!
“Mất thì mất thôi.” Đối mặt với kích động của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần ngược lại có vẻ phong đạm vân khinh, một câu khinh phiêu nhẹ nhàng như vậy, sau đó khẽ cười cười với tiểu thư hàng không dẫn bọn họ lên máy bay, đưa vé máy bay của mình và Cảnh Hảo Hảo lên, lúc này mới nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo bởi vì kích động, sắc mặt ửng đỏ, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, cô đây là đang cảm thấy khẩn trương vì anh sao?
Loại cảm giác này, thật tốt......
Chỉ là cô không biết, ở dưới tình huống như vậy, anh chỉ có thể đi về phía trước, không thể lùi về phía sau.
Tập đoàn Giang Sơn là lãnh thổ mình bảo vệ, giống như là quân vương tranh bá thiên hạ trong cổ đại, nhưng ᴆụng phải cô, Giang Sơn cũng tốt, thiên hạ cũng thế, anh đều có thể không cần hết thảy.
Vì thiên hạ mất đi tình cảm chân thành, loại hành vi này anh sẽ không làm, anh chỉ biết làm buông tha thiên hạ chỉ cần cô.
Nếu buông tha tập đoàn Giang Sơn, có thể có được cô, anh thật sự có thể buông không chút do dự.
Anh sớm đã nghĩ xong, đặt thân thể tánh mạng của mình, đổi lại cô và anh cùng về thành phố Giang Sơn.
Cho dù anh thua, anh cũng có thể vạn kiếp bất phục với cô.
Cái gì gọi là mất thì mất thôi?
Cảnh Hảo Hảo bị ngữ khí bâng quơ nhẹ nhàng như vậy của Lương Thần nói đến mắt mở thật to.
Anh là đến Nhật Bản vì cô, lấy ra toàn bộ tập đoàn Giang Sơn làm tiền đặt cược cũng là vì cô, vì cô......
Nghĩ nghĩ, Cảnh Hảo Hảo vốn bị hành động chơi đập nồi dìm thuyền như vậy của anh kích động tiêu tán không còn một mảnh, thay vào đó, là tầng tầng cảm động, bắt đầu khởi động lên.
Cảnh Hảo Hảo xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.
Anh cao hơn cô rất nhiều, cô muốn hơi ngẩng đầu, sau đó, cả người liền hơi thất thần, thế cho nên lúc đăng ký, Cảnh Hảo Hảo không cẩn thận bị vấp một chút.
“Cẩn thận.” Lương Thần vươn tay, bắt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cách áo khoác mỏng manh của anh, vẫn dọc theo da thịt của cô nóng đến trong lòng của cô, cả người Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy một chút, ngay lập tức cúi đầu, ngồi ở trên vị trí của mình.
Máy bay bảy giờ, cất cánh đúng giờ, Cảnh Hảo Hảo không ngủ cả đêm, nhưng không có chút mệt mỏi, chỉ nhắm mắt lại, lặng yên không một tiếng động nâng tay, cố ý vô tình vuốt ve nơi cánh tay bị Lương Thần nắm qua của mình, loáng thoáng có thể cảm giác được nhiệt độ của anh lưu lại ở phía trên.
......
Cảnh Hảo Hảo xóc nảy cả một đêm, ở trên máy bay miên man suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nặng nề ngủ.
Đợi lúc cô tỉnh lại lần nữa, máy bay đã bắt đầu hạ xuống, thân thể của cô khoác lên một tấm mền, cô hơi giật giật thân thể, nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dáng Lương Thần nhắm mắt ngủ say.
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, quan sát tinh tế dung nhan của anh, đến ngay cả chính cô cũng không có phát hiện, khóe môi của cô, lại có thể dần dần hiện lên mỉm cười.
......
Lúc Lương Thần lái xe ra khỏi sân bay, đã là mười giờ sáng.
Đường hơi có chút kẹt xe, xe đi một chút dừng một chút, qua một tiếng, mới đến cửa tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cởi bỏ dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe, quay đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, cô còn chưa kịp mở miệng, Lương Thần liền rút hai phần hợp đồng ra, đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, nhìn lướt qua, là hợp đồng mới của Linh Mộc tiên sinh và công ty Hải Hâm.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, nhận lấy, nói một tiếng: “Cám ơn.”
“Ừ.” Ánh mắt Lương Thần gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, anh vốn muốn nói “gặp sau”, nói “Trên đường chậm một chút”, nhưng lại không thể nào nói nên lời.
Thật sự là không biết, sau lần từ biệt này, khi nào thì anh và cô mới còn có thể gặp lại.
Gặp nhau ở Nhật Bản vào tối hôm qua, tuy rằng tràn ngập kinh hách và mạo hiểm, nhưng bởi vì có cô, anh lại cảm thấy đây là một đoạn thời gian tốt đẹp nhất.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy hợp đồng, lại cảm thấy chính mình cám ơn ngoài miệng, tựa hồ có vẻ có chút không đủ thành ý, cô có phải nên bày tỏ một chút hay không?
Nhưng phải bảy tỏ như thế nào?
Cảnh Hảo Hảo cắn khóe môi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, dịu dàng cười với Lương Thần, nói: “Chuyện lần này, thật sự rất cảm ơn anh, cái kia......”
Cảnh Hảo Hảo ấp a ấp úng một chút, liền nói: “Chừng nào thì anh có thời gian? Tôi mời anh ăn bữa cơm, bày tỏ cảm ơn.”