Nhưng hiện tại...... Cô ta thật sự không nghĩ tới, cứ như vậy, một cơ hội dừng ở trước mặt chính mình.
Lương tổng...... Thần thiếu gia...... biệt thự giữa sườn núi thành phố Giang Sơn......
Những chữ này nối liền, nháy mắt khiến cho cô ta nghĩ tới Lương Thần “Thiếu niên thiên tử” ở thành phố Giang Sơn!
Tuy rằng cô ta không biết Cảnh Hảo Hảo liên quan với Lương Thần như thế nào, nhưng mà, nếu cô ta lấy được đầy đủ chứng cớ đưa cho Thẩm Lương Niên, cô ta nghĩ, Thẩm Lương Niên còn có thể không chia tay ư!
Trong nháy mắt tâm tình cả người Kiều Ôn Noãn liền tốt lên, lúc sau phát huy diễn xuất cũng đặc biệt tốt, chỉ ngắn ngủn một tiếng, mọi người liền thu công.
Lúc Kiều Ôn Noãn tẩy trang, nói với trợ lý của mình: “Giúp tôi đặt vé máy bay, buổi sáng ngày mai, trở về thành phố Giang Sơn.”
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo ra khỏi sân bay thành phố Giang Sơn, tài xế Lương Thần phái tới sớm đã chờ ở nơi đó.
Tài xế vẫn là tài xế lần trước đi nhà Cảnh Hảo Hảo đón cô đến nhà Lương Thần kia, tài xế vừa thấy Cảnh Hảo Hảo, lập tức xuống xe, khách khí tiến lên đón, hô một tiếng “Cảnh tiểu thư”, liền tiếp nhận túi trong tay Cảnh Hảo Hảo, tự mình mở cửa xe ra cho Cảnh Hảo Hảo.
Tài xế vừa mới lái xe rời khỏi sân bay, Kiều Ôn Noãn mang theo một mắt kính lớn, che nửa khuôn mặt đón một chiếc xe taxi, vì đề phòng người khác nhận ra mình, cô ta cố ý đè thấp giọng nói: “Đuổi theo chiếc xe Audi a8 bảng số 88888 phía trước.”
......
Tài xế đón Cảnh Hảo Hảo, là tài xế từng theo ông nội Lương Thần, đã sớm được bồi dưỡng một thân trực giác nghiêm cẩn sâu sắc.
Ông còn chưa lái đến đường cao tốc cách sân bay, liền chú ý tới có một chiếc xe taxi vẫn đi theo sau xe của mình, cho nên vào lúc đi tới đường cao tốc gần sân bay, cố ý vòng vào trong thành phố, quẹo trái quẹo phải vài vòng, liền bỏ rơi xe taxi kia ở phía sau, lúc này mới chạy thẳng đến biệt thự giữa sườn núi.
Lương Thần cũng không có ở trong biệt thự, người hầu như là đã sớm nhận được tin tức, Cảnh Hảo Hảo vừa xuống máy bay, bên trong liền chuẩn bị xong cơm trưa.
Một mình Cảnh Hảo Hảo được nhiều người hầu phục vụ cơm trưa ở trong phòng ăn xa hoa lần trước cùng ăn bữa sáng với Lương Thần kia, rồi được người hầu đưa lên phòng ngủ của Lương Thần ở trên lầu nghỉ trưa.
......
Ban đêm, rất khuya Lương Thần mới trở về.
Bởi vì chạng vạng có bữa tiệc, uống một ít rượu, cho nên để cho tài xế đón Cảnh Hảo Hảo vào ban ngày đưa mình về biệt thự giữa sườn núi.
Lúc Lương Thần xuống xe, tài xế đột nhiên lên tiếng nói: “Thần thiếu gia, hôm nay ở sân bay lúc đón Cảnh tiểu thư, phát hiện có một chiếc xe taxi đi theo phía sau, lúc hai chiếc xe kề bên, tôi chú ý tới phía sau ngồi là một phụ nữ, chỉ đeo một cái kính mắt rất lớn, có chút không nhận ra ra là ai, chỉ là sau đó liền bị tôi bỏ rơi rồi.”
Lương Thần nghe nói như thế, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu, đi xuống xe, trực tiếp vào biệt thự.
Trở lại phòng ngủ, Cảnh Hảo Hảo đã sắp ngủ ở trên sô pha, Lương Thần đứng ở một bên, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, phát hiện so với một tháng trước cô rời đi, đã gầy đi rất nhiều, chỉ là ngược lại ngây người ở Vân Nam - nơi có tia cực tím mãnh liệt lâu như vậy, lại không có rám đen.
Lương Thần ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, đặt ở trên giường, sau đó đi phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra, tắt đèn, liền nằm xuống ở bên người Cảnh Hảo Hảo.
Có lẽ cô gái thật sự có chút mệt, ngủ rất sâu, anh trợn tròn mắt, ở dưới đèn ngủ ௱ôЛƓ lung, nhìn trần nhà, nhưng thế nào cũng không ngủ được
Cuối cùng, Lương Thần liền nghiêng đầu, quan sát dung nhan Cảnh Hảo Hảo.
Thật ra mình cẩn thận nhớ nhung khuôn mặt này rất nhiều lần, buổi tối đầu tiên ở khách sạn Tứ Quý, lúc anh tỉnh lại, đã nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Nhưng mà, mỗi lần anh nhìn, cũng sẽ không cảm thấy phiền chán, ngược lại còn có thể nhìn ra đến một chút cảm giác mới mẻ.
Lương Thần nhìn đến cuối cùng, ngược lại toàn thân giống như là bắt lửa, khó chịu lên, anh liền xoay đầu, thở dài thoải mái mấy hơi, tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình đừng nghĩ loạn ngủ đi.
Đến cuối cùng, đã ngủ như thế nào, Lương Thần ngược lại không biết, chỉ là ở trong giấc mộng, anh thấy một cô gái xinh đẹp, nằm ở bên người anh, nhu thuận mà mềm mại, anh ૮ởเ φµầɳ áo của cô, mặt cô hồng như là táo, sau đó nữa, anh liền làm với cô......
Lương Thần xem tới cuối cùng, cả người ngược lại thật sự có một loại cảm giác vui sướng đầm đìa, chỉ là cảm giác này vừa mới tiến tới một nửa, anh liền cảm thấy có chút không thích hợp, mở to mắt, mới phát hiện, chính mình lại có thể vào lúc 26 tuổi, phạm vào sai lầm mà một tên nhóc mười ba mười bốn tuổi đầu mới có thể phạm -- mộng tinh......
Lương Thần xoay người xuống giường, đi phòng tắm, bỏ quần áo bẩn trong giỏ đồ bẩn, tắm nước lạnh một chút, lúc đi ra, trời ngoài cửa sổ mới tờ mờ sáng, anh lại không có chút buồn ngủ, liền trực tiếp đi phòng thay quần áo, thay đổi một thân trang phục vận động, trực tiếp đi xuống lầu chạy bộ sáng sớm, mượn vận động đánh rơi nội tiết tố quá thừa trong cơ thể.
......
Cũng giống như lần đầu tiên đến biệt thự giữa sườn núi, ngày hôm sau, Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng nhau yên lặng không nói gì ăn một chút bữa sáng, Lương Thần vẫn ăn nhanh hơn cô, sau khi ăn xong, liền vội vội vàng vàng đi công ty, buổi tối lại rất khuya mới trở về, lại tự mình lái xe, đưa cô đi sân bay.
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo ở trong tổ phim Vân Nam, lại trôi qua một tháng mới, lúc sắp đến cuối tháng, cô vẫn ăn progesterone.
Gần tới hai ngày trước khi tổ phim nghỉ ngơi, nguyệt sự của cô lại tới đúng hẹn, chỉ là, lúc này đây, vẫn đợi trong phòng tổ phim, Cảnh Hảo Hảo cũng không có nhận được điện thoại của Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo cho ràng, có lẽ ngày hôm sau anh mới có thể gọi tới, cho nên cũng không nghĩ nhiều, một mình im lặng xem phim điện ảnh ở trong khách sạn tổ phim an bài, nói chuyện phiếm video với Thẩm Lương Niên.
Thật vất vả được nghỉ một lần, Cảnh Hảo Hảo chịu đựng cả đêm, lúc ngày hôm sau tỉnh lại, đã là rất khuya, cô cầm lấy di động, nhìn nhìn màn hình, phát hiện rất yên tĩnh, cũng không bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, tin nhắn duy nhất, vẫn là Thẩm Lương Niên gửi đến thăm hỏi sáng sớm.
Cảnh Hảo Hảo thu di động, đi phòng ăn khách sạn ăn cơm trưa, buổi chiều ở phòng nghỉ khách sạn xem sách trong chốc lát, mãi cho đến buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ, liền không có nhận được điện thoại của Lương Thần.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới dâng lên từng đợt từng đợt hưng phấn nhè nhẹ.
Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ như cũ, cô rất có tâm tình đi dạo một vài trấn cổ ở Vân Nam, biết rõ nơi đó bán đại đa số là bạc giả, nhưng tâm tình vẫn rất tốt mua hai cái vòng tay.
Trở lại khách sạn tổ phim, đã là bảy giờ tối chạng vạng, Cảnh Hảo Hảo phóng nước tắm, ngâm tắm đuổi đi một ngày mệt nhọc, lúc đi ra, còn cố ý nhìn xem di động, vẫn là không có tin tức gì của Lương Thần.
Lúc này đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mới hoàn toàn bình ổn lại.
Cô chỉ biết, Lương Thần thiên chi kiêu tử, kiên nhẫn sẽ không phong phú như vậy.
Anh và cô đã dây dưa không ngừng hơn hai tháng, tính toán thời gian, anh cũng nên tìm kiếm niềm vui mới rồi.