Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 275

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Kết quả, nhìn thấy một người mặc đồng phục bảo an, dùng sức đỡ một người đàn ông áo quần giày da, người đàn ông kia như là uống nhiều rượu, bước chân đi đường có chút không ổn, anh hơi rũ đầu, làm cho người ta thấy không rõ lắm dung nhan, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy thân hình người đàn ông kia có chút quen thuộc.
Cô dừng bước chân, cẩn thận nhìn vài lần, kết quả người đàn ông kia đúng lúc ngẩng đầu lên, cô rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã quen thuộc của Lương Thần.
Cả người Cảnh Hảo Hảo tựa như hóa đá, cứng ngắc tại chỗ.
......
“Tiên sinh, ngài có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? tiên sinh?”
“Tiên sinh, cẩn thận......”
Bảo an dìu đỡ Lương Thần, vốn vừa đi, vừa hỏi anh, kết quả bước chân Lương Thần nhất thời không vững, cả người ngã về phía trước.
Đầu óc Cảnh Hảo Hảo còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, người đã theo bản năng đi qua, nâng tay lên đỡ cánh tay Lương Thần.
Bảo an vội vàng đỡ Lương Thần lên vai của mình, cho rằng Cảnh Hảo Hảo là một người tốt bụng đi ngang qua, cười nói một tiếng: “Cám ơn.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.
Người đàn ông đột nhiên nôn khan một tiếng, bảo an sợ tới mức vội vàng giúp đỡ Lương Thần cúi người.
Lương Thần nháy mắt liền nôn mửa lên trên đất, mùi rượu gay mũi khuếch tán chung quanh, có chút sặc người.
Lương Thần nôn mửa hồi lâu, đều đã vét sạch da dày, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lương Thần, thẳng đến anh nôn mửa dừng lại, mới lấy khăn giấy từ trong túi mình ra, lau khóe môi của anh.
Bảo an nhìn một loạt hành động của Cảnh Hảo Hảo, biểu tình sửng sốt một lúc lâu, mới nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, chỉ chỉ Lương Thần, hỏi: “Tiểu thư, cô biết anh ta à? Đây là bạn của cô sao?”
Cảnh Hảo Hảo nâng tầm mắt đang dừng trên người Lương Thần lên, quay đầu gật gật đầu với bảo an.
“Thật tốt quá, tiểu thư, vị tiên sinh này uống quá nhiều, hỏi anh ta cái gì cũng không đáp được, cô có biết anh ta ở nơi nào không? Có thể phiền toái cô đưa anh ta trở về không?”
Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, nhìn chằm chằm Lương Thần, nhíu nhíu mày.
Có thể bởi vì uống quá nhiều rượu, anh thoạt nhìn thực không thoải mái, mi tâm hung hăng nhíu chặt, sắc mặt thoạt nhìn cũng có chút tái nhợt.
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, hơi gật đầu với bảo an, nói: “Có thể phiền toái anh gọi giúp tôi một chiếc taxi không.”
Bảo an lập tức gật đầu, cầm bộ đàm, liên hệ lễ tân nhà hàng.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, xe taxi dừng ở ven đường, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe ra trước, sau đó ở dưới sự trợ giúp của bảo an, đỡ Lương Thần vào trong xe.
Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn” với bảo an, cũng chui vào theo.
Lương Thần dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại, vẻ mặt khó chịu.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Lương Thần trong chốc lát, nghe thấy tài xế xe taxi phía trước hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi các người muốn đi đâu?”
Cảnh Hảo Hảo vốn vừa định nói khách sạn, lập tức nghĩ đến, Lương Thần say thành như vậy, trong khách sạn muốn cái gì cũng không có, cuối cùng liền báo địa chỉ biệt thự giữa sườn núi.
......
Xe dừng ở cửa chính biệt thự giữa sườn núi, Cảnh Hảo Hảo ở dưới sự trợ giúp của tài xế, mang Lương Thần xuống xe, sau đó đỡ Lương Thần đến bên cạnh cửa, vươn tay, nhấn chuông cửa một chút.
Qua khoảng một phút đồng hồ, trong biệt thự có người đi ra, cách rất xa, hô một câu: “Là ai vậy?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ tiếp tục nhấn chuông cửa một chút.
Sau đó tựa thân thể Lương Thần vào trên vách tường, chậm rãi buông tay ra, xác định anh sẽ không ngã sấp xuống, liền nhanh chóng lên xe taxi, nói với sư phụ xe taxi: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Xe taxi chậm rãi khởi động, Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cửa hông biệt thự bị người kéo ra, thím Lâm đi ra, nhìn thấy Lương Thần đứng ngoài cửa, lập tức tiến lên đỡ anh.
Xe taxi cách cửa lớn biệt thự càng lúc càng xa, hình ảnh phía sau, cũng càng ngày càng nhỏ, Cảnh Hảo Hảo tinh tường nhìn thấy chưa đến chốc lát, từ trong biệt thự lại chạy ra vài người, mọi người luống cuống tay chân nâng Lương Thần, đi vào biệt thự.
......
Ngày hôm sau lúc Lương Thần tỉnh lại, đầu có chút phát mộng.
Có thể bởi vì do uống rượu, đầu óc mơ hồ nhiễm một chút đau đớn.
Anh mở to mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, nhíu nhíu mày, tìm kiếm ở trong đầu nửa ngày, kết quả trí nhớ cuối cùng, chính là dừng lại ở cảnh tượng chính mình ở trong nhà hàng Italy uống rất nhiều.
Anh tưởng chính mình gọi điện thoại gọi tài xế đưa mình về nhà, liền không nghĩ nhiều xuống giường, rửa mặt, sau đó thay đổi một thân tây trang sạch sẽ chỉnh tề, xuống lầu.
“Thần thiếu gia, ngài tỉnh?” Thím Lâm nhìn thấy Lương Thần, lập tức gọi một tiếng, hỏi: “Thần thiếu gia, ngài có muốn ăn bữa sáng không?”
Lương Thần nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, đã hơn tám giờ, nghĩ đến chín giờ còn có một hội nghị thường kỳ buổi sáng, liền trực tiếp tùy tiện cầm một cái bánh bao từ trong phòng ăn, vừa ăn, vừa đi ra khỏi phòng.
Lấy chìa khóa xe ra, đi vào gara, lúc lấy xe, lại phát hiện xe mình quen lái không có ở đây.
Anh xoay người đi ra, hô hai tiếng “Thím Lâm” vào trong nhà, đợi cho thím Lâm đi ra, liền hỏi: “Xe tôi lái trở về vào hôm qua đâu rồi?”
Thím Lâm nghi hoặc nhìn Lương Thần hai lần, nói: “Thần thiếu gia, ngày hôm qua ngài không có lái xe về.”
Biểu tình Lương Thần sửng sốt một chút, rút khăn tay ra, lau sạch sẽ khóe môi: “Ngày hôm qua không phải tài xế đón tôi trở về ư?”
“Không phải.” Thím Lâm lắc lắc đầu, nói: “Ngày hôm qua tôi nghe được tiếng chuông cửa, đi mở cửa, kết quả nhìn thấy Thần thiếu gia đứng ở cửa, tôi còn tưởng trợ lý Thần thiếu gia đưa Thần thiếu gia trở về.”
Đáy lòng Lương Thần càng buồn bực, ngày hôm qua anh đi tham gia bữa ăn, hoàn toàn không gọi trợ lý, chẳng lẽ anh tìm Từ Dung đưa chính mình trở về?
Không đúng...... Từ Dung đưa mình trở về, sẽ không không tiến vào cửa nhà.
Lương Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn ghi chép điện thoại đi vào ngày hôm qua, phát hiện cuộc gọi gần nhất, dừng lại ở bốn giờ chiều.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh ở dưới tình huống say khướt đó, đi bộ trở về đến đây?
Từ sông Hoàn Thành đến biệt thự, lái xe cũng phải 40 phút, ý tưởng này cũng quá tà dị?
Lương Thần càng nghĩ càng cảm thấy sự tình quá mức kỳ quái, nhưng lại không rõ cụ thể là chuyện gì xảy ra, trực tiếp để cho tài xế chuẩn bị xe, đưa mình đi chỗ ăn cơm tối hôm qua, kết quả ở bãi đỗ xe, thật sự nhìn thấy xe của mình, hoàn hảo không tổn hao gì đổ ở tại chỗ, anh đi lên trước, lôi kéo cửa xe, lại có thể không khóa.
Lương Thần sợ tới mức vội vàng kiểm tra thứ bên trong xe một chút, phát giác không thiếu đồ quan trọng, lúc này mới lên xe, khởi động xe, đi công ty.
Anh nhớ rõ anh rõ ràng đã khóa kỹ xe, sao cửa xe lại không khóa?
Tối hôm qua, rốt cuộc là ai đưa mình về nhà?
Không...... Trong người anh quen biết, người biết biệt thự giữa sườn núi của anh không nhiều lắm......
Trong đầu Lương Thần, nhất thời hồ đồ thành một đoàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc