Bên trong xe buýt, đồng nghiệp Cảnh Hảo Hảo vẫn xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó chỉ vào một chiếc xe, chọt chọt cánh tay Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, cô xem chiếc xe ngoài cửa sổ chúng ta, Aston Martin, giá trị cũng phải hơn một ngàn vạn, tuyệt đối là phú soái cao danh xứng với thực!”
Cảnh Hảo Hảo không chút để ý xuyên qua, nhìn lướt qua xe đồng nghiệp chỉ, trong nháy mắt dừng lại ở hình ảnh này.
Xe và biển số xe kia, là cô không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Đó là xe của Lương Thần.
Trở lại trong thành phố Giang Sơn, cô không phải không nghĩ tới chính mình rất có thể sẽ gặp lại Lương Thần, nhưng cô không nghĩ tới, chính mình lại sẽ ở trong cuộc sống tan tầm như vậy, ngồi ở trên xe buýt, vừa chuyển đầu, liền thấy được xe anh.
Cửa kính xe của anh, dán một tầng màng phản quang, Cảnh Hảo Hảo thấy không rõ lắm cảnh tượng bên trong xe.
Mắt của cô cũng không nháy một chút, chỉ nhìn chằm chằm gắt gao như vậy.
Qua không biết bao lâu, đèn đỏ phía trước biến thành đèn xanh, xe buýt còn chưa có khởi động, xe Lương Thần ngoài cửa sổ, liền nhảy vọt ra ngoài, ở đường phía trước, quẹo trái ở chỗ ngoặt, rất nhanh biến mất không thấy.
Tầm mắt Cảnh Hảo Hảo, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như trước, đồng nghiệp bên cạnh nói cái gì đó, cô lại không nghe vào một câu, thẳng đến khi đến trạm, đồng nghiệp xuống xe, lúc này cô mới sững sowf hoàn hồn, cười cười nhợt nhạt với đồng nghiệp, nói một tiếng “gặp sau”.
Cảnh Hảo Hảo dời đến vị trí cửa sổ xe, quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
Thoáng nhìn vừa rồi, tuy rằng không có thấy người của anh, chỉ là xe của anh, nhưng tất cả chuyện cũ liền bị câu lên, tâm tình vốn đã bình tĩnh của cô, lập tức lại bị quấy rầy.
Lúc Cảnh Hảo Hảo vừa mới đến nước Anh, ban đêm nhắm mắt lại, liền giống như có thể nghe thấy tiếng Lương Thần nói ở bên tai mình.
“Cảnh Hảo Hảo, nếu hôm nay em dám đi, cả đời chúng ta liền xong rồi!”
“Cảnh Hảo Hảo, anh xin em, đừng đi, chờ anh......”
Ngữ khí như vậy, hỗn loạn bá đạo, thất vọng và đau thương, thống khổ.
Chưa từng có bất luận kẻ nào, dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô, làm hại cô vừa nghĩ đến âm thanh kia, cả đêm đều không ngủ được, sau đó thật vất vả bình ổn tâm tình, dần dần chuyện cũ này giống như liền thật sự bị phong bế ở đáy lòng, hôm nay đột nhiên gặp lại như vậy, âm thanh kia giống như là ca khúc phát lặp đi lặp lại, lại vang lên ở bên tai của cô, làm cho đáy lòng của cô, nháy mắt loạn thành một đoàn.
Ở dưới tình huống kia, Lương Viễn đã nói trực tiếp sáng tỏ như vậy, cô không có khả năng để cho tôn nghiêm của mình lại bị giẫm lên, cô có thể làm chính là cầm băng ghi hình Lương Thần uy Hi*p cô, rời đi, từ nay về sau, không còn liên quan gì với anh nữa.
Đúng vậy, nếu không còn liên quan gì, hiện tại cô cần gì trong nháy mắt nhìn thấy xe anh, liền miên man suy nghĩ chứ?
Huống chi, hiện tại Lương Thần, đã không có gì có thể uy Hi*p cô, cô không cần sợ anh buộc chính mình trở lại bên người anh nữa.
Anh và cô, trước kia là người hai thế giới, nay vẫn là người trong hai thế giới như trước.
......
Tết trung thu nhà họ Lương, đặc biệt náo nhiệt, một nhà già trẻ lớn bé đều tụ tập một chỗ, trên bàn đặt là tiệc tối trung thu đám người hầu làm tỉ mỉ.
Người một nhà hiếm khi tụ tập cùng một chỗ, ít nhiều đều uống một ít rượu.
Ăn cơm tối, em họ Lương Thần đề nghị nói: “Đi chỗ em đánh bài một lát?”
Lương Thần lắc lắc đầu, đứng lên, nói: “Anh chuẩn bị đi rồi.”
Từ sau chuyện của Cảnh Hảo Hảo, anh vốn rất ít về nhà cũ, liền càng ít trở về hơn, có đôi khi mặc dù tới đây, cũng chỉ như là hôm nay vậy, làm dáng một chút, vừa tan cuộc, lập tức chạy lấy người.
“A Thần, đêm nay con uống một ít rượu, chờ rượu tan rồi đi.” Mẹ Lương Thần cũng đứng lên theo, nhìn con trai nhỏ thật vất vả mới về nhà một chuyến lại muốn đi, sắc mặt trầm xuống.
“Không có chuyện gì.” Lương Thần vừa mặc áo khoác, vừa nói một câu.
Lương Viễn ngồi ở trên sô pha, buông tạp chí cầm trong tay, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần muốn đi, cũng đứng lên theo, nói với Lương Thần: “Đêm nay anh không uống rượu, đúng lúc buổi tối anh có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, không bằng anh tiện đường đưa chú đi.”
Mấy tháng nay Lương Viễn không ít lần tìm bậc thang cho Lương Thần xuống, nhưng cho tới bây giờ Lương Thần đều là một bộ bộ dáng không chút cảm kích, quan hệ giữa anh em hai người, thoạt nhìn kết thành băng.
Mẹ Lương Thần nhìn thấy con lớn nhất của mình lại lấy lòng Lương Thần, lập tức phụ họa nói: “Như vậy cũng được, A Thần, con ngồi xe anh cả con cũng được, hôm nào có thời gian, lại đến nơi này lấy xe.”
Lương Thần nghe nói như thế, ngón tay vốn cài nút áo dừng một chút, sau đó quay lại, cởi bỏ từng viên nút, ϲởí áօ khoác, tiện tay ném vào trên sô pha phòng khách, sau đó quay đầu, nhìn Lương Viễn nói: “Xe của ngài, tôi sẽ không ngồi, người không biết liêm sỉ như tôi vậy, vẫn là đừng làm dơ xe của ngài, tôi vẫn là thành thành thật thật ở nhà đánh bài chờ rượu tan rồi tự mình trở về thôi.”
Sắc mặt Lương Viễn nháy mắt trở nên khó coi.
Sắc mặt mẹ Lương Thần hơi xấu hổ một chút, nâng tay lên, đẩy Lương Thần: “A Thần, sao con nói chuyện với anh cả con như vậy, chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy, con còn với mang thù với anh cả của con?”
“Không có biện pháp, lòng con rất nhỏ.” Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Viễn một cái, trực tiếp nghiêng đầu, nói với em họ rủ mình đánh bài vừa rồi: “Không phải nói muốn đánh bài sao? Đi thôi.”
Nói xong, Lương Thần bước tiến lên, vươn tay, khoát lên trên vai em họ của mình, cùng tiến lên lâu.
Đã nói đánh bài chờ rượu tan liền rời đi, kết quả Lương Thần đánh bài cả đêm, vận khí anh tốt đến bạo, tay cầm liền thắng, thắng phòng một người đến đáy lòng khó chịu, lôi kéo anh ૮ɦếƭ sống không cho đi, không nên thắng liền trở về, kết quả anh càng thắng nhiều hơn, bọn họ thua càng thảm hơn.
Người thế hệ như anh ở nhà họ Lương đều đã kết hôn, ngay cả em họ còn nhỏ hơn anh, cũng đã thành gia vào hai tháng trước, hiện tại chỉ còn lại một mình anh chưa có tin tức, cho nên em họ liền giễu cợt anh: “Tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý.”, sau đó trước mặt anh, ôm vợ mới của nó, thoải mái hôn hai cái.
Lương Thần nhìn một màn kia, trên mặt không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là câu môi cười cười, tiếp tục đánh bài, vẫn là thắng như cũ, thắng đến sáu giờ rưỡi sáng, mọi người thua vô cùng thê thảm, lúc này mới tan cuộc.
Đi từ trên lầu xuống, bà giúp việc đã muốn chuẩn bị tốt bữa sáng, mẹ Lương Thần nhìn thấy anh cầm áo khoác chuẩn bị chạy lấy người, liền gọi anh ăn chút bữa sáng rồi đi.
Lương Thần liếc mắt nhìn người ăn cơm trong phòng ăn một cái, nhìn thấy ba ngồi ở chính vị, ánh mắt rũ xuống, nói: “Không được, lát nữa con còn có việc, đi trước.”
Sáng sớm, lại là cuối tuần, có thể có chuyện gì?
Mẹ Lương Thần biết, Lương Thần đây là hoàn toàn không muốn nhìn thấy ba anh, biểu tình hơi trở nên mất mát, đi theo phía sau Lương Thần ra cửa, nhìn Lương Thần lên xe phía trước, nhịn không được mở miệng, nói: “A Thần, chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách ba và anh cả con.”