Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 268

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bên cạnh là tên giải phẫu: Giải phẫu đặt vòng hạn chế sinh đẻ.
Ngày: Ngày 28 tháng 2.
Cả người Lương Thần nháy mắt liền sững sờ tại chỗ, anh nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen mỏng manh trước mặt, trong иgự¢ có trăm ngàn loại tư vị thong thả thổi qua.
Giải phẫu đặt vòng hạn chế sinh đẻ?
Giải phẫu tránh thai, Cảnh Hảo Hảo lại có thể đã làm giải phẫu này?
Anh giống như là bị người điểm huyệt nói, cả người hóa đá ngay tại chỗ.
Lương Viễn đã hơi điều chỉnh tốt hô hấp, anh chỉ chỉ tờ giấy Lương Thần cầm trong tay, nói: "Tên giải phẫu phía trên, chú xem không hiểu sao? Có cần tôi giải thích một lần cho chú không? Có muốn biết hay không, sao anh biết được những chuyện chú đã làm?”
Lương Viễn chậm rãi ngồi xổm người xuống, tiến sát đến bên tai Lương Thần, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Là Cảnh Hảo Hảo nói cho tôi biết .”
Tay Lương Thần nắm tờ giấy giải phẫu đặt vòng kia đặc biệt dùng sức, hơi nhắm mắt lại, giống như chỉ dùng hết toàn lực, nói: “Không có khả năng!”
Lương Viễn giống như hoàn toàn không có nghe được lời nói của Lương Thần, quyết tâm muốn cho Lương Thần hết hy vọng với Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục không nhanh không chậm hỏi: “Trước khi Cảnh Hảo Hảo đi, nói với anh rất nhiều, chú muốn nghe hay không?”
Lúc này Lương Thần không có phản ứng gì, giãy dụa vươn tay, muốn vịn nhà sàn đứng lên.
Lương Viễn lại bình tĩnh ngồi xổm tại chỗ, nhìn chằm chằm Lương Thần cố sức đứng dậy, ngữ khí bình tĩnh nói: “Cô ta nói, nếu không phải chú dùng video bức bách cô ta, cô ta đã sớm cao chay xa chạy.”
Động tác Lương Thần, hơi cứng ngắc một chút, vẻ mặt hơi sửng sốt vài giây chung, anh liền liều ૮ɦếƭ mím môi, nói với Lương Viễn: “Lừa gạt!”
“Cô ta còn nói, chú làm hại cô ta, trong thế giới của cô ta, trừ chú ra không còn thứ gì khác, nhưng chú, cũng không phải là thứ cô ta muón.”
Lương Thần thật vất vả chống sàn, hơi hơi nâng thân thể lên một chút, lúc nghe được những lời này, cánh tay đột nhiên mềm nhũn, cả người liền té lăn quay trên sàn, anh cố chấp kéo căng mặt, lại mở miệng nói với Lương Viễn một lần nữa: “Anh gạt tôi!”
“Còn có, chú còn muốn biết hay không, sao anh ở trong thời gian ngắn như vậy, tìm được chỗ giấu CD của chú?”
Thân thể Lương Thần trở nên vô cùng cứng ngắc, anh nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Câm miệng!”
Lương Viễn không có ý tứ câm miệng chút nào, tiếp tục dùng loại ngữ khí phong khinh vân đạm này, nói: “Là Cảnh Hảo Hảo nói cho anh biết, cô ta nói, lúc một mình cô ta ở nhà, đã tìm kiếm mọi nơi trong biệt thự của chú một lần, chỉ có tủ sắt kia, cô ta chưa thấy qua, chú có biết đây đại biểu cho cái gì không?”
Lương Thần hoàn toàn không muốn nghe nữa, hai mắt anh đỏ bừng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lương Viễn, nói từng chữ một: “Tôi bảo anh câm miệng!”
“Đây đại biểu cho, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc cô ta đều muốn rời khỏi chú.”
“Tôi bảo anh câm miệng cho tôi!” Lương Thần vốn sức cùng lực kiệt, đột nhiên giống như là đã bị kích thích lớn, cả người lập tức nhào vào Lương Viễn, anh nâng tay lên, dùng sức Ϧóþ cổ Lương Viễn, thở hổn hển nói: “Anh gạt tôi, Lương Viễn, anh nói hưu nói vượn!”
Lương Viễn không đánh trả, tùy ý Lương Thần Ϧóþ cổ của mình, chỉ vươn tay, lấy ra một bản đỏ từ trong túi mình, đưa cho Lương Thần, nói: “Đây là yêu cầu chính cô ta tự đưa ra, muốn anh làm giấy chứng nhận ly hôn cho cô ta, bản CD gốc của cô ta, cô ta đã mang đi, đây là một cuốn CD của chú, hiện tại anh chuyển giao cho chú.”
Tay Lương Thần dùng sức Ϧóþ cổ Lương Viễn đột nhiên không có khí lực, anh ngẩng đầu nhìn bốn chữ “chứng nhận ly hôn” trên bản đỏ nhỏ trước mặt, nhất thời đầu óc choáng váng một trận.
Ngay tại buổi sáng hôm nay, anh mang theo cô, khẩn cấp tiến đến cục dân chính lĩnh giấy hôn thú, trong nháy mắt đó, anh nhấm nháp được một loại tư vị hạnh phúc, hận không thể muốn nói cho toàn thế giới, anh là một người đàn ông có vợ, là chồng của Cảnh Hảo Hảo.
Vui mừng như vậy anh còn chưa có hoàn toàn nhấm nháp đủ, dư vị đang nồng, một quyển giấy chứng nhận ly hôn liền ném đến trước mặt anh, không chút khách khí một phen đẩy anh từ trên đám mây xuống vực sâu vạn trượng.
Lương Thần mơ hồ nghe thấy, đáy lòng mình giống như có chỗ nào đó đang vỡ nát.
Ngay tại buổi chiều, anh còn nghĩ, anh phải đưa CD kia cho Cảnh Hảo Hảo, còn muốn cho cô lễ vậy kinh hỉ “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn” kia.
Anh vẽ bề ngoài hết thảy tốt đẹp như vậy, nhưng anh không nghĩ tới, lúc anh đang vui vẻ an bài hết thảy, hai người Lương Viễn và Cảnh Hảo Hảo lại thông đồng nhau, bày trí một trận cho anh.
Lương Thần vẫn nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo lãnh đạm với mình, không thương mình, kháng cự mình, là đả kích lớn nhất với mình, nhưng hiện tại, trong nháy mắt sự thật xích lõa bày ra trước mặt anh, anh mới hiểu được, hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là chính mình si tâm vọng tưởng.
Anh yêu cô, cho nên không hề giữ lại tin tưởng cô, toàn tâm toàn ý bù lại lỗi mình từng gây ra, cô và anh lĩnh giấy hôn thú, cô và anh chung sống với nhau bình thản như vậy, giữa trưa hôm nay cô còn nở một nụ cười phát ra từ nội tâm với anh, anh nghĩ đến bọn họ có bắt đầu mới, anh nghĩ đến cô mặc kệ hiềm khí lúc trước, thậm chí anh còn đang cảm thán, vận mệnh và trời cao đối đãi với chính mình không tệ, sau khi anh làm nhiều chuyện quá phận với cô như vậy, anh còn có thể nhận được sự tha thứ của cô, nhưng anh không nghĩ tới...... Cô xoay người liền có thể liên thủ với anh cả anh cùng nhau phản bội anh.
Dưới đáy lòng anh, một lần lại một lần, lừa mình dối người nói với chính mình, Lương Viễn nói cho anh biết đây đều là giả, là đang dối gạt anh.
Nhưng giấy chứng nhận ly hôn này, giấy chứng nhận ly hôn Cảnh Hảo Hảo lưu lại cho anh này, cũng thật tàn nhẫn...... Cô giống như là cá bị xô lên bờ, đợi không được nước sông, có chỉ là tuyệt vọng.
Thực đáng tiếc, anh hiện tại, ngay cả biện pháp lừa mình dối người cũng không có.
Anh bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại.
Người phụ nữ anh yêu, và anh cả thân thiết nhất của anh, cứ như vậy, Ϧóþ ૮ɦếƭ tình yêu của anh.
Lương Thần nghĩ đến đây, chợt nở nụ cười, trên dung nhan tuấn nhã, lộ ra vết thương lưu lại khi anh và Lương Viễn đánh nhau, mơ hồ thoạt nhìn, có vài phần buồn cười, anh như là gặp chuyện rất buồn cười, cười càng ngày càng vui.
Thật lâu sau, anh mới ngưng cười, chậm rãi bò dậy từ trên người Lương Viễn.
Toàn thân anh đều là vết thương, nhúc nhích như vậy, anh đau đến sắc mặt tái nhợt, anh cúi đầu, nhìn nhìn Lương Viễn, lại nhìn nhìn cha vẫn luôn nghiêm mặt đứng ở một bên, sau đó gật gật đầu, nói: “Tốt, thật tốt, các người đều có một thân bản lĩnh, chỉ có tôi là đứa ngốc!”
Lương Thần nói tới đây, cười cười, như là đang trào phúng chính anh, giây tiếp theo, ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, nâng tay lên, lau vết máu nơi khóe môi, hơi hơi nâng nâng cằm, thần thái thoạt nhìn cao ngạo bá đạo, ngữ khí bình tĩnh nói: “Các người đừng tưởng rằng như vậy liền đánh bại tôi, hôm nay tôi liền nói rõ ở chỗ này, cả đời này Lương Thần tôi, hoặc là cả đời không cưới, hoặc là không phải cô ấy sẽ không cưới!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc