Nhưng mà, buổi chiều hôm nay, có người qua đường, thấy được một màn hình ảnh như vậy:
Một chiếc xe sang quý, chậm rãi dừng ở bên ngoài tường vây, một đàn ông tây trang màu đen xuống xe, mở cửa ra, sau đó, trở lại bên cạnh xe, mở cửa xe sau ra, một người đàn ông tuấn dật phi phàm xuống dưới, tiến vào trong tường vây.
......
Không ai biết, trong vòng tường vây, là cảnh trí giống như tiên cảnh.
Lương Thần vừa mới đi vào cửa, chợt nghe được tiếng kêu của chim họa mi, anh ngẩng đầu, nhìn phòng thủy tinh phía trước, được người lau sạch sẽ, bên ngoài đủ loại hoa tươi.
Bên trong phòng thủy tinh, treo đầy đủ mọi đèn màu sắc, không ngừng lóe lên, bên trong chỉ có một cái xích đu, một cái bàn và một đôi ghế dựa, còn lại trên đất trống lớn như vậy, vẫn bày đầy đủ loại bồn hoa tươi, có rất nhiều con bướm đủ mọi màu sắc bay múa bên trong, con bướm vòng qua người, mang theo từng trận mùi hoa.
Cửa vào phòng thủy tinh, lộ ra một cái chuông gió, chuông gió thỉnh thoảng va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến chim họa mi đậu chung quanh, phát ra tiếng hót êm tai.
Dưới chuông gió, treo một tấm bảng gỗ, phía trên, viết sáu chữ: Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Đúng vậy, nơi này, là Lương Thần xài số tiền lớn, xây cho Cảnh Hảo Hảo ở trung tâm thành phố Giang Sơn tấc đất tấc vàng này.
Là kiến tạo dựa theo bản gốc bức tránh [ căn phòng trong lòng tôi] lúc cô học tiểu học.
Đầu tháng này hoàn công.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có thấy, anh tự nhiên sẽ không công bố với bên ngoài, để cho người ngoài xem, cho nên bên ngoài mới có thể bỏ thêm một tầng tường vây và bản đơn giản.
Anh lấy cho phòng thủy tinh này một cái tên đặc biệt, cũng là tên lễ vật anh tặng cho cô, chính là mấy chữ trên tấm bảng gỗ kia: Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Ở tây phương, tám giờ rưỡi, 2030, nghĩa dịch là yêu em nhớ em.
Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Vĩnh viễn yêu em nhớ em.
Lương Thần nhìn nhà ấm thủy tinh trồng hoa giống như trong đồng thoại trước mặt, cười cười nhợt nhạt, sau đó đi đến một bên, tắt đi ngọn đèn đủ mọi màu sắc trong phòng ấm thủy tinh trồng hoa.
Bởi vì chung quanh bỏ thêm một tầng phòng hộ, bên trong nháy mắt trở nên tối đen.
Ở trên vách tường phòng thủy tinh, có một chỗ, chậm rãi hiện lên một tầng chữ ánh sáng huỳnh quang.
Đó là dùng phấn huỳnh quang làm ra.
Chữ kia là: Đợi đến ngày cảnh đẹp sống núi hoàn thành, gả cho anh được không?
Phía dưới, có một dòng chữ nhỏ, là anh lúc trước, tự tay dùng phấn huỳnh quang viết lên.
To: Hảo Hảo.
From: Lương Thần.
......
......
Tiễn bước Lương Thần đi công ty, Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng ngủ, vốn muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại, lại không thể nào ngủ được, dứt khoát liền đứng lên, lấy quyển hôn thú từ trong túi xách của mình ra, nhìn chằm chằm.
Cô cũng nói không rõ rốt cuộc đáy lòng của mình là cảm giác như thế nào, bởi vì không phải kết hôn vì tình yêu, không có đặc biệt nhảy nhót, nhưng lại có chút cảm động nói không nên lời, nói tóm lại, rất kỳ diệu.
Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị buông bản đỏ nhỏ, đi ngủ, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe.
Lương Thần vừa mới đi công ty không bao lâu, chẳng lẽ đã trở lại?
Cảnh Hảo Hảo xốc chăn lên, bò xuống giường, chạy đến ban công, nhìn thấy lại là một chiếc xe xa lạ.
Cảnh Hảo Hảo vừa định xoay người đi xuống lầu hỏi thím Lâm một chút, có phải có khách đến không, thím Lâm đã gõ vang cửa phòng của cô: “Cảnh tiểu thư, Viễn thiếu gia tới đây.”
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, không có phản ứng kịp Viễn thiếu gia là ai, sau khi đi theo thím Lâm ra ngoài, nhìn thoáng qua dưới lầu, người đàn ông mang giày da ngồi đoan chính ở trên sô pha, cô mới nhớ tới, Viễn thiếu gia chỉ là anh cả Lương Thần, Lương Viễn.
Lương Viễn có tính nhạy bén trời sinh, vào giây đầu tiên tầm mắt Cảnh Hảo Hảo ném lên trên người anh, anh liền ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Cảnh Hảo Hảo.
Đáy mắt anh, không có cảm xúc gì quá lớn, nhẹ nhàng gật đầu với cô một chút.
Cách độ cao một tầng lầu, là Cảnh Hảo Hảo nhìn xuống anh, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách nồng đậm từ đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo lễ phép cong môi nở nụ cười với Lương Viễn một chút, đi thang máy, đi vào tầng một chân thành đi đến trước sô pha, tuy rằng lĩnh chứng, nhưng còn chưa có tổ chức hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo bỗng chốc cũng không có nghĩ ra nên xưng hô với Lương Viễn như thế nào, cho nên chỉ đành hô một tiếng: “Chào Lương tiên sinh.”
Lương Viễn liếc mắt nhìn sô pha đối diện mình một cái: “Cảnh tiểu thư mời ngồi.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, ngồi xuống.
Vẻ mặt Lương Viễn thoạt nhìn có vẻ muốn thoải mái tự nhiên hơn Cảnh Hảo Hảo rất nhiều, cũng không để ý Cảnh Hảo Hảo trầm mặc, trực tiếp mở miệng, hỏi: “A Thần đâu?”
“Hiện tại anh ấy đi làm.” Cảnh Hảo Hảo có nghi vấn ắt sẽ trả lời, cả người có vẻ có chút không được tự nhiên, cô liếc mắt nhìn thím Lâm một cái, liền nói: “Thím Lâm, thím gọi cho Lương Thần một cú điện thoại, hỏi anh ấy khi nào thì trở về.”
“Không cần.” Không đợi thím Lâm trả lời, Lương Viễn lên tiếng cắt đứt lời nói Cảnh Hảo Hảo, trên mặt hàm chứa ý cười nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tôi là nghe cha phân phó, tới đây nhìn một chút hôn lễ hai người chuẩn bị thế nào rồi, còn có cái gì chưa chuẩn bị tốt không?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu: “Phiền toái Lương tiên sinh, trên cơ bản đã chuẩn bị không sai biệt lắm.”
Lương Viễn gật gật đầu, thần thái vẫn mang theo nụ cười: “Cảnh tiểu thư thật sự là khách khí, cứ theo A Thần gọi tôi là anh cả là được, không cần câu nệ như vậy.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Anh ta luôn mồm gọi cô là Cảnh tiểu thư, sao cô lại có thể gọi là hai chữ anh cả này?
Không khí bên trong hơi có vẻ trầm mặc, thím Lâm là một người thông minh, lập tức lên tiếng cười nói: “Viễn thiếu gia, ngài muốn uống cái gì? Hiện tại tôi đi chuẩn bị cho ngài.”
Cảnh Hảo Hảo nghe được lời này của thím Lâm, mới ý thức được, Lương Viễn vào nhà lâu như vậy, ngay cả ly nước còn chưa có chuẩn bị, nhất thời có chút xấu hổ đứng lên: “Vẫn là em đi chuẩn bị đi, vừa rồi, thật sự ngượng ngùng.”
“Trà Long Tĩnh.” Lương Viễn không có chút khách khí, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo, mặt mày mang cười nói thứ mình muốn uống.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đi về phía phòng ăn, thím Lâm cũng đi theo.
Trà là tốt nhất kaf trà Long Tĩnh, đặc biệt mang về từ Tây Hồ.
Ngâm mình ở trong nước sôi, tỏa ra mùi hương lượn lờ.
Cảnh Hảo Hảo bưng khay, đi đến phòng khách, nhẹ tay nhẹ chân đặt ở trên bàn trà, vừa định bưng ấm trà, rót cho Lương Viễn một ly trà, Lương Viễn lại mở miệng nói: “Trà này không tệ, nơi này của A Thần quả nhiên đều là thứ tốt.”
Cảnh Hảo Hảo mím môi nở nụ cười một chút, rót trà ngon, đưa cho Lương Viễn.
Lương Viễn không có vươn tay tiếp, ngược lại đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không kiêng nể gì đánh giá cô.
Cảnh Hảo Hảo bị anh nhìn đến đáy lòng có chút chột dạ, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng đặt chén trà ở trên bàn trà trước mặt Lương Viễn, ngồi ở trên sô pha một bên, hơi tránh đi động tác của Lương Viễn một chút.
Lương Viễn cười rũ mắt xuống, bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm trà, quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Ánh mắt anh rõ ràng thoạt nhìn ôn nhuận vô hại