Xuyên thấu qua di động của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo mơ hồ nghe được đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ, êm tai dễ nghe: “Anh Lương Thần.......”
Chỉ ba chữ, ống nghe điện thoại liền dán đến lỗ tai Lương Thần, làm cho Cảnh Hảo Hảo không nghe đựoc câu nói kế tiếp.
Trên mặt Lương Thần vẫn duy trì biểu tình ôn hoà, sau khi nghe xong thật lâu, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng với điện thoại, nói: “Được, đêm nay gặp.”
Sau đó, liền chặt đứt điện thoại, xoay qua, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Lát nữa nhớ uống thuốc, nếu thân thể đặc biệt không thoải mái, nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Cảnh Hảo Hảo không chút để ý gật gật đầu, trong đầu tràn ngập đều là câu cuối cùng anh nói với Duyên Hoa.
Bên trong xe lâm vào im lặng.
Một lát sau, Cảnh Hảo Hảo mới ngẩng đầu, giọng nói bình thường nói với Lương Thần: “Tôi đi lên trước.”
“Ừ, chậm một chút.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, đẩy cửa xe ra, hơi hơi cúi đầu, nhanh chóng xuống xe.
Vào lúc Cảnh Hảo Hảo đóng cửa xe, Lương Thần lên tiếng nói thêm một câu: “Hảo Hảo, gặp sau.”
Cảnh Hảo Hảo tạm dừng động tác một chút, nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó xoay người, đi vào trong khách sạn.
Lương Thần nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, lại nhìn ngọn đèn phòng 507 sáng lên, anh mới khởi động xe rời đi.
Tiệc tối từ thiện hôm qua, anh đáp ứng mẹ hỗ trợ, cùng Duyên Hoa diễn một tuồng kịch, chỉ là vì chế tác cho bộ phim điện ảnh mấy ngày nữa ra mắt của cô ta.
Mà tối nay, người nhà cũ, đền bù sinh nhật cho anh, Duyên Hoa gọi điện thoại, hỏi anh khi nào thì đến, nói mọi người trong nhà đều đến hết rồi, đang chờ anh.
......
Buổi tối, Cảnh Hảo Hảo học kịch bản xong, uống thuốc, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, có chút cảm giác nói không nên lời.
Tiên nhi đã muốn ngủ say, trong phòng im lặng dị thường, Cảnh Hảo Hảo trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, nghe đồng hồ trên vách tường phát ra tiếng tích tắc, cảm giác иgự¢ khó chịu một trận.
Cô lấy di động ra, nhìn tin tức trong chốc lát, không biết xảy ra chuyện gì, liền đi đến Weibo của Duyên Hoa.
Fan của cô ta rất nhiều, hơn một ngàn vạn, gửi Weibo, sổ hồi đáp dễ dàng quá mười vạn.
Trong weibo của cô ta, có rất nhiều tấm ảnh chụp của cô ta, xinh đẹp, hào phóng, tài trí, lộ ra một cỗ cao quý, vừa nhìn liền biết là người một đường với Lương Thần.
Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không là một phụ nữ giỏi về ghen tị, cô không có tâm ái mộ hư vinh quá lớn, nếu có, thì năm đó cô cũng sẽ không kiên trì ở trong cằn cỗi như vậy với Thẩm Lương Niên, nhưng cô lại phát hiện, đáy lòng của mình, lúc này tràn ngập một loại cảm xúc không biết là hâm mộ hay đố kỵ.
Cô đần độn vô vị vừa định để điện thoại di động xuống, liền nhìn thấy Duyên Hoa gửi ra một Weibo mới, chữ trong Weibo rất đơn giản: Tôi tự tay làm.
Phía dưới kèm theo một bánh sinh nhật.
Bánh ngọt sinh nhật kia thoạt nhìn cũng không xinh đẹp, là ảnh một bàn tay nâng lên.
Cái tay kia rất đẹp, khớp xương thon dài, bụng ngón tay no đủ, nhất là đồng hồ trên cổ tay, là chiếc mà cô không thể nào quen thuộc hơn.
Đó là tay Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy như là có một viên đá, nháy mắt như là đặt ở trên иgự¢ của mình, làm cho cô có chút thở không nổi, cô ném điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt lại, lại càng thêm ngủ không được.
Trong đầu suy nghĩ lộn xộn một vài thứ, đột nhiên liền cảm giác được trong dạ dày quay cuồng một trận.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, che kín miệng, sợ hãi quấy rầy Tiên nhi, động tác cô đặc biệt nhẹ nhàng chậm rãi đi vào toilet.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, che kín miệng, sợ hãi quấy rầy Tiên nhi, động tác cô đặc biệt nhẹ nhàng chậm rãi đi vào toilet.
Cảnh Hảo Hảo vừa mới kéo cửa phòng toilet, cả người liền khắc chế không được vọt tới trước bồn cầu, quỳ gối trên sàn, nôn mửa mãnh liệt.
Cảnh Hảo Hảo ói ra hồi lâu, cảm thấy toàn bộ dạ dày của mình giống như đều bị vét sạch, trong bụng vẫn là có thứ gì đó phun lên.
Thật vất vả ngừng nôn mửa, vừa định đứng lên, lại là một trận tử buồn nôn mãnh liệt.
Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng tắm ói như vậy hồi lâu, mới miễn cưỡng chống hai chân đã muốn run rẩy đứng lên, đi đến trước bục rửa mặt, mở vòi nước ra, rót nước, súc miệng, ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Cảnh Hảo Hảo nâng nước lên, rửa sạch mặt một phen, kéo thân thể hư thoát, nằm úp sấp trên giường, tinh bì lực tẫn nhắm mắt trong chốc lát, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua ngày, ngày 10 tháng 5.
Cảnh Hảo Hảo nhíu mi một chút, chuyển về tháng trước trong lịch ngày, không có nhìn thấy chính mình ghi lại, liền tiếp tục chỉnh về tháng trước nữa, phát hiện ngày 25 tháng 3 đó, viết hai chữ xinh đẹp "Kinh nguyệt”.
Thời gian hành kinh của cô luôn luôn không chính xác, nhưng nhiều nhất đều là trong một tuần, cho nên nguyệt sự tháng này của cô, hẳn là trong mấy ngày nay, không nghĩ tới, mình lại có thể nhớ lầm thời gian nguyệt sự lần trước.
Ngày 25 tháng 3, cách ngày 10 tháng 5, đã suốt hơn 40 ngày.
Trong đầu Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền thổi qua câu Tiên nhi nói với mình vào giữa trưa: Em suy nghĩ, chị sẽ không phải là mang thai chứ?
Lúc ấy cô còn một mực chắc chắc, chính mình khẳng định sẽ không mang thai, nhưng là...... hai ngày nay cô thường xuyên nôn mửa, hoàn toàn không giống như là ăn đồ hư......
Hơn nữa thời gian hành kinh kéo dài......
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, tâm tình trong nháy mắt trở nên phức tạp lên.
Sẽ không thật là mang thai chứ?
Nhưng cô làm giải phẫu đặt vòng, không phải đâu......
Cảnh Hảo Hảo lấy di động bên gối lên, sau khi tìm kiếm đặt vòng có thể mang thai không ở trên baidu, kết quả nhảy ra vô số topic sau khi mình đặt vòng cũng hoài thai đứa nhỏ, tỷ lệ trúng khoảng 1%.
Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy như là có một viên đại lôi hung hăng nổ tung ở trong đầu của mình, chấn động trong đầu cô hỗn loạn một mảnh, hồi lâu, cô mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng chạy tới trên TaoBao, chọn lựa một tiệm thuốc trên mạng của thành phố Giang Sơn, mua nhất hộp que thử thai, điền địa chỉ nơi Ảnh Thị Thành này.
Hạ đơn xong, cả người Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn mất ngủ, cảm xúc trong đầu cô loạn thành một đoàn.
Lúc trước cô chỉ sợ chính mình mang thai, vẫn đều đang vụng trộm uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, sau lại bởi vì Tђยốς tгáภђ tђคเ bị Lương Thần phát hiện, cho nên liền đặt vòng.
Nếu hiện tại, cô thật mang thai, vậy đứa nhỏ này, cô phải xử lý như thế nào?
Muốn hay là không muốn?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, cảm thấy đầu lại là một trận đau đớn, cô chậm rãi lật người, trợn tròn mắt, nhìn bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ, cả đêm không ngủ đến hừng đông.
......
Toàn bộ buổi sáng quay chụp, Cảnh Hảo Hảo có thể nói là đang vượt qua trong ghen tị thấp thỏm bất an và khẩn trương lo lắng.
Mười một giờ sáng, cô nhận được điện thoại chuyển phát nhanh, nói đồ đã đặt ở lễ tân khách sạn.
Quay chụp vừa chấm dứt, Cảnh Hảo Hảo liền lập tức khẩn cấp chạy về khách sạn, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không ăn, trực tiếp đi lễ tân nhận chuyển phát nhanh, lên lầu.