Dừng một chút, Thẩm Lương Niên liền nói: “Nhiều nhất là một phút đồng hồ, tôi giao cho cô liền lập tức rời đi.”
Tiên nhi vẫn là người miệng độc lòng mềm, cho dù lúc này đáy lòng của cô bởi vì tất cả của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn sinh khí, cuối cùng vẫn là lạnh giọng nói: “Anh ở cửa toilet chờ tôi, tôi lập tức đi ra ngoài.”
......
Tiên nhi đi ra toilet, nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng ở cửa, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên giống như là hai thanh dao nhỏ, vừa tàn nhẫn lại sắc bén.
Tiên nhi đứng ở tại chỗ không hề động.
Thẩm Lương Niên giật giật môi, mở bước chân, đi tới trước mặt Tiên nhi, trực tiếp đưa thuốc mình cố ý về thành phố Giang Sơn mua cho Tiên nhi, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hình như Hảo Hảo bị cảm, chung quanh Ảnh Thị Thành lại không có tiệm thuốc, tôi sợ các người không có chuẩn bị thuốc, cho nên cố ý đưa tới đây.”
Tiên nhi nhìn lọ thuốc nhỏ màu trắng trong tay Thẩm Lương Niên, phía trên viết rõ bốn chữ đen, thuốc trị cảm mạo, cô giật giật môi, ngữ khí vẫn cứng rắn như trước: “Lương tổng biết chị Hảo Hảo bị cảm, sẽ chuẩn bị thuốc, anh thật sự không cần thiết sau khi làm chuyện thật có lỗi với chị Hảo Hảo, rồi giả mù sa mưa làm chuyện này, chẳng lẽ anh sẽ không sợ Kiều tiểu thư biết, trong lòng không thoải mái ư?”
Thẩm Lương Niên đối mặt với châm chọc khiêu khích của Tiên nhi, thần thái trên mặt vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt, không có chút thay đổi, sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, ngữ khí nói chuyện thản nhiên, làm cho người ta cảm giác giống như bản thân anh bây giờ, vô cùng lãnh đạm: “Tôi biết các người bề bộn nhiều việc, có thể không kịp đi mua thuốc, loại bệnh cảm mạo này có thể lớn có thể nhỏ, sớm uống thuốc một chút, có thể ngủ một giấc sẽ không chuyện gì, nếu kéo thời gian quá dài, nếu thật tăng thêm, khó chịu vẫn là Hảo Hảo.”
“Loại cảm mạo khó chịu này, làm sao so được với khó chịu anh gây ra cho chị Hảo Hảo? Chị Hảo Hảo đối với anh như thế nào, chẳng lẽ đáy lòng anh không rõ ràng ư? Tôi cũng không biết rốt cuộc Kiều tiểu thư tốt ở chỗ nào, khiến cho anh vì cô ta, thương tổn chị Hảo Hảo như vậy.”
Sắc mặt Thẩm Lương Niên, càng ngày càng tái nhợt, môi mím chặt thành đường chỉ, lời nói của Tiên nhi, âm thanh không vang, lại hàm chứa phẫn nộ sâu đậm, rơi từng chữ vào trong lòng anh, hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm thật sâu vào trong máu thịt của anh.
Đúng vậy, Cảnh Hảo Hảo rất ttoos, cho nên sau khi anh vứt bỏ người con gái tốt như vậy, liền nhận phải báo ứng.
Thẩm Lương Niên rũ mi mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Đừng nói cho Hảo Hảo biết thuốc này là tôi mua, nếu cô ấy biết, khẳng định sẽ không uống.”
Rất nhiều chỉ trích trong đáy lòng Tiên nhi lập tức không nói ra được nữa.
Thẩm Lương Niên cảm thấy sau khi mình nói ra lời như vậy, đáy lòng truyền đến một cỗ đau đớn hỗn loạn, anh trở tay đặt thuốc ở trong tay Tiên nhi: “Phiền toái cô, hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cô ấy, gặp sau.”
Nói xong, Thẩm Lương Niên không dừng lại chút nào liền xoay người, rời đi.
Tiên nhi nhìn nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay, lại nhìn nhìn thân ảnh Thẩm Lương Niên, nói không nên lời vì sao, chỉ là cảm thấy đáy lòng đột nhiên trở nên có chút khó chịu.
Đáy lòng Thẩm Lương Niên là có chị Hảo Hảo đi?
Nhưng nếu đáy lòng có, vậy vì sao anh ta lại muốn trật đường ray?
......
Buổi chiều Thẩm Lương Niên cũng không có tiếp tục ngốc ở “Tần vương cung”, anh lái xe dọc theo đường đi về thành phố Giang Sơn, trong đầu lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều.
Lúc anh và Cảnh Hảo Hảo cùng một chỗ, anh cũng không có nhớ tới Cảnh Hảo Hảo có bao nhiêu tốt, hiện tại ra đi, anh lại phát hiện rất nhiều chuyện, chính mình lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.
Cảnh Hảo Hảo mười ba tuổi, vì không tạo thành gánh nặng cho anh, vụng trộm bỏ học, bán chính mình đến trong công ty giải trí TS.
Cảnh Hảo Hảo mười bốn tuổi, gánh gió lạnh, chịu đựng mặt trời chói chan, tân tân khổ khổ một tháng kiếm mấy ngàn đồng tiền tiền mồ hôi nước mắt, gom góp từng chút từng chút, trợ giúp cho anh mở công ty.
Cảnh Hảo Hảo mười sáu tuổi, mở to mắt, ngưng mắt nhìn anh, nói, "Lương Niên, em làm bạn gái của anh, được không?"
Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, đột nhiên hốc mắt liền ửng đỏ.
Thẩm Lương Niên mười lăm tuổi, lần đầu tiên gặp Cảnh Hảo Hảo, lúc đó, anh vừa mới chớm yêu, tim đập thình thịch với một cô gái nhỏ gần mười tuổi.
Thẩm Lương Niên mười tám tuổi, không để ý bác sĩ ngăn trở, dứt khoát rút ra lượng máu lớn, đổi lấy học phí của Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên hai mươi mốt tuổi, không ăn không uống, không ngừng không nghỉ chạy làm việc, nghĩ hết mọi biện pháp kiếm tiền, cũng đáp ứng Cảnh Hảo Hảo làm bạn gái anh, cũng hứa hẹn cả đời này đều sẽ đối tốt với cô.
Thời gian thật sự là thứ vô tình, mười năm giống như trong nháy mắt, từ anh và Cảnh Hảo Hảo quen biết, đến sáu năm sau cô trở thành bạn gái anh, rồi đến bốn năm sau cô trở thành vị hôn thê của anh, nhưng mà hiện tại, anh và cô chính là hai người không liên quan gì nhau, không có bất kỳ giao tiếp và liên hệ nào, giống như người xa lạ chưa từng gặp qua.
Anh từng có thể quang minh chính đại chiếu cố cô, thương tiếc cô, nhưng hiện tại thì sao?
Anh ngay cả đưa thuốc, cũng là lén lén lút lút như vậy.
Anh và cô, sao lại biến thành như vậy?
Thẩm Lương Niên đột nhiên liền giẫm chân ga, dừng xe ở trên đường cao tốc, ghé vào trên tay lái, bả vai rung rồi lại rung, đột nhiên liền khóc lên.
Qua một hồi lâu, Thẩm Lương Niên mới ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn ánh nắng sáng rỡ ngoài cửa sổ xe, lấy di động của mình ra, tìm điện thoại bác sĩ, gọi ra ngoài.
Thật lâu sau, điện thoại tiếp nghe: “Thẩm tiên sinh sao? Ngài nghĩ xong khi nào thì đến bệnh viện làm trị bệnh bằng hoá chất chưa?”
Thẩm Lương Niên vô thanh vô tức hít hít mũi, áp chế cảm xúc của mình xuống tận sâu trong đáy lòng, âm điệu bình tĩnh nói: “Ngượng ngùng, tôi có thể không đi bệnh viện được.”
“Thẩm tiên sinh là chọn được bệnh viện tốt hơn ư? Nhưng cũng không sao, chúc thân thể Thẩm tiên sinh khỏe mạnh, sớm ngày khang phục.”
“Cám ơn ông, tôi là nói, tôi không tính trị liệu.”
“Thẩm tiên sinh, ung thư dạ dày đều không phải là bệnh không thể trị, ngài còn trẻ như vậy, không nên buông tha, trong bệnh viện chúng tôi có một ông lão 80 tuổi, bây giờ ông ấy còn rất tích cực đấu tranh với tử thần......”
“Có lẽ là trời phạt đi.” Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của bác sĩ già.
“Trời phạt? Sao Thẩm tiên sinh có thể tín những truyền thuyết vô căn cứ này, mọi người đều có sinh lão bệnh tử......”
Thẩm Lương Niên không đợi cho bác sĩ già nói xong, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.
......
Lúc Tiên nhi trở lại phòng trang điểm, thợ tạo hình đang 乃úi tóc cho Cảnh Hảo Hảo, hốc mắt của cô hồng hồng, biểu tình có chút ngưng trệ, một lát sau, cô hắt xì thật mạnh một cái, thần thái mới thoải mái một chút.
“Cảnh tiểu thư đây là bị cảm? Phải uống thuốc trước.” Thợ tạo hình nói.
Cảnh Hảo Hảo cười “ừ” một tiếng: “Không quá nghiêm trọng đâu.”
Tiên nhi nhìn nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay, lấy bốn viên thuốc màu trắng từ bên trong ra, đi lên trước, đưa tới trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo: “Chị Hảo Hảo đây là thuốc cảm mạo, chị uống trước, để tránh cảm mạo tăng thêm.”