Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 217

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mấy ngày nay, anh vẫn luôn đang liều mạng nghĩ, rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo đi nơi nào.
Vừa hỏi, Lương Thần vừa lấy di động của mình từ một bên ra, tìm tên trợ lý ở trên đó, bắt đầu gửi tin nhắn: [ Hảo Hảo liên hệ tôi, nhanh tra tín hiệu di động của cô ấy bây giờ, đến từ nơi nào.]
Lương Thần gửi tin nhắn xong, không có nghe được giọng nói của Cảnh Hảo Hảo, anh nhíu nhíu mày, nhẫn nại tính tình, tiếp tục hỏi một câu: “Hảo Hảo, em ở đâu?”
Cảnh Hảo Hảo há miệng, nhưng làm thế nào cũng không nghe ra tên trấn nhỏ của mình, cô dùng sức nuốt một chút nước miếng, gắt gao nắm chặt quyền đầu, giọng nói có chút lãnh đạm nói: “Tin tức trên mạng kia, là anh làm đi.”
Cô dùng ngữ khí khẳng định nói ra câu nghi vấn, trong giọng nói không có cảm xúc gì, lại làm cho tâm Lương Thần, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh gắt gao mím môi, ở trong não, vắt hết óc suy nghĩ giải thích như thế nào cho cô nghe, nhưng đáy lòng của anh, lại có một giọng nói nho nhỏ, đang nói với anh: Mày lại làm sai chuyện lần nữa, làm một chuyện đủ để cho cô có thể phủ định cả đời của anh.
Lương Thần dùng hết toàn lực không nhìn rơi đáy lòng sáng tỏ của mình.
Trước khi làm, anh chỉ biết, chính mình là sai, nhưng anh không có lựa chọn nào khác, thà rằng làm cho cô hận anh, anh cũng không muốn mất đi cô.
Trên thế giới này, tình cảm mãnh liệt có hai loại, trừ bỏ yêu, chính là hận, thật ra hận cũng có thể nhớ kỹ một người thật sâu, không phải sao?
Huống chi, ở đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cô chưa từng hận qua bất luận kẻ nào, cho nên, anh có được phân tình cảm người khác chưa từng có qua được về cô, cũng có thể được coi như là một loại có được?
Lúc hai người đang trầm mặc không nói, một chiếc di động khác của Lương Thần đột nhiên ting ting một tiếng, anh khẩn cấp cúi đầu, nhìn tin nhắn gửi đến trên đó, viết tên một cái trấn nhỏ.
Lương Thần lập tức trở về tin nhắn: [Đặt một vé máy bay đến một sân bay gần trấn nhỏ đó nhất.]
Lương Thần gửi tin nhắn đi, nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hảo Hảo, chờ.”
Nói xong, Lương Thần liền chặt đứt điện thoại, trực tiếp khởi động xe, lái đến sân bay thành phố Giang Sơn.
......
Cảnh Hảo Hảo biết, ý tứ câu “Chờ” kia của Lương Thần, chính là hiện tại anh tìm đến cô.
Bản lĩnh của anh cũng thật đủ lớn, cô chỉ gọi một cú điện thoại qua, vài phút ngắn ngủn, anh liền có thể biết địa điểm chính xác hiện tại của cô.
Ban ngày Cảnh Hảo Hảo vẫn đi làm như cũ, cô nghĩ, nơi này cách thành phố Giang Sơn xa vạn dặm, giao thông không tiện lợi, cho dù Lương Thần tới đây, chỉ sợ cũng là ngày mai ngày mốt.
Cho nên, cô muốn cố gắng nắm chặt thời gian, vượt qua một đoạn thời gian.
Cảnh Hảo Hảo vừa làm việc tới trưa nhiệt tình đặc biệt tăng vọt, liên tục tiếp đãi vài khách hàng, đối đãi mỗi một người, đều là tươi cười đầy mặt dụng tâm đối đãi.
Tiểu Cẩm lại vô cùng ỉu xìu, tin tức xôn xao huyên náo đó, trong một đêm liền mai danh ẩn tích, như là chưa từng xuất hiện qua, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể tìm ra. Ngay cả có người lưu ảnh chụp từ trên internet muốn gửi ra, cũng bị xóa bỏ trong thời gian ngắn nhất, sau đó tài khoản bị phong tỏa.
Cảnh Hảo Hảo biết được hết thảy chân tướng, lại cười không nói với kêu rên của Tiểu Cẩm.
Giữa trưa, lại đến phiên Cảnh Hảo Hảo đi xuống lầu mua cơm trưa, lúc đi lên, Tiểu Cẩm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo xa xa, liền khẩn cấp ồn ào nói: “Hảo Hảo, em đang chuẩn bị gọi điện thoại cho chị đấy, vừa rồi lão tổng của chúng ta tới đây tìm chị, nói chị đi văn phòng ông ta một chuyến.”
Cảnh Hảo Hảo nghe được lời nói của Tiểu Cẩm, chính là giống như một cây 乃úa, hung hăng nện ở trên đầu của mình, đập cô đến đầu choáng váng quáng mắt, ngón tay dẫn theo cơm trưa run lên, gói to liền rơi xuống đất, cơm rau xanh liền phân tán đầy đất, đồ ăn nước chảy khắp chung quanh, tản mát ra từng đợt từng đợt mùi hương.
“Hảo Hảo, chị khẩn trương như vậy làm gì? Chúng ta hoàn thành tốt công trạng như vậy, lão tổng khẳng định không phải phê bình chị, bộ dạng chị xinh đẹp như thế, lão tổng chúng ta còn chưa có kết hôn, nói không chừng có tâm tư với chị.” Tiểu Cẩm không biết tình hình cụ thể, đi đến bên người Cảnh Hảo Hảo, nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “Nhanh đi lên đi, nơi này để em thu dọn.”
Cảnh Hảo Hảo miễn cưỡng ổn định thần sắc, gật gật đầu với Tiểu Cẩm, nói một câu “Ngượng ngùng”, đi về phía thang máy tầng một.
Cảnh Hảo Hảo đi chính là thang máy lên thẳng, bởi vì giữa trưa người lui trung tâm thương mại có vẻ nhiều, cho nên cô đứng ở tầng một, đợi một lúc lâu, mới đi thang máy lên.
Tựa như Tiểu Cẩm nói vậy, cô chỉ là một nhân viên nhỏ trong trung tâm thương mại, hoàn thành công trạng không xem như tốt nhất, cũng không xem như là kém cỏi nhất, thuộc vị trí không dễ dàng để cho lãnh đạo chú ý nhất, dù thật sự khiến cho lãnh đạo chú ý, cũng không tới phiên lão tổng.
Cho nên, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, suy nghĩ sinh ra đầu tiên, chính là Lương Thần tìm đến đây.
Cô đứng ở trong thang máy, nhìn con số màu đỏ vẫn nhảy lên, cảm thấy chân càng ngày càng mềm, toàn bộ tâm tình đều xám trắng thành một mảnh theo.
Lúc này mới nửa ngày...... Anh đã đến?
Làm sao có thể?
Thang máy càng lên cao, người trong thang máy càng ít, đợi khi đến trên tầng kia, bên trong chỉ còn lại có một mình Cảnh Hảo Hảo.
Cửa thang máy mở ra, Cảnh Hảo Hảo còn chưa đi ra ngoài, liền nhìn thấy thư ký lão tổng, vẻ mặt tươi cười chân thành nhìn cô: “Cảnh Hảo Hảo sao?”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.
Thư ký mang theo Cảnh Hảo Hảo vừa đi đến văn phòng tổng giám dốc, còn vừa nói: “Tổng giám đốc ở văn phòng đợi em thật lâu.”
Cảnh Hảo Hảo miễn cưỡng kéo kéo môi.
Thư ký nâng tay lên, gõ gõ cửa, bên trong liền truyền đến một câu: “Tiến vào.”
Thư ký đẩy cửa ra: “Tổng giám đốc, Cảnh Hảo Hảo đến.”
Nói xong, thư ký tránh thân ra, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Vào đi thôi.”
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt đi vào, kết quả lại không thấy nhìn người quen bên trong phòng, ngoại trừ lão tổng, còn có một người đàn ông xa lạ mặc tây trang màu đen, khuôn mặt thoạt nhìn nghiêm túc.
Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc đánh giá ba người trong phòng một lần, sau đó ánh mắt dừng ở trên người lão tổng: “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?”
“Cô tên Cảnh Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc gật gật đầu.
Lão tổng quay đầu, khách khí nói với hai người ngồi ở một bên: “Ngài xem, cô ta có phải ngài người muốn tìm không?”
Một trong hai người kia, nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo, đánh giá trong chốc lát, hỏi: “Cô là Cảnh Hảo Hảo ở thành phố Giang Sơn, nghệ nhân ký hợp động trong công ty giải trí TS, đúng không?”
Cảnh Hảo Hảo thật không ngờ lai lịch của mình, lại bị người biết đến nhất thanh nhị sở, cô lại sững sờ gật gật đầu.
Sau đó, hai người ngồi trước mặt đột nhiên liền đứng dậy, biểu tình vốn nghiêm túc, lập tức xếp đầy ý cười, khách khí nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, chúng tôi là đặc biệt tới tìm cô, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, có người muốn gặp cô.”
Người đặc biệt đến tìm cô? Nhưng lại là hai người xa lạ?
Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ, hơi có chút phòng bị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc