Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 196

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô nắm di động, nhìn trong bồn tắm xa hoa trước mặt, dòng nước chảy ra cuồn cuộn không ngừng, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, sau đó tầm mắt dời lên, nhìn sắc mặt trắng bệch, dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, ánh mắt dần dần trở nên có chút kiên định.
Không ai biết, trong một ngày nhìn bề ngoài như gió êm sóng lặng này của cô, rốt cuộc che giấu thống khổ và giãy dụa như thế nào.
Nếu không phải ngày hôm qua biết chuyện Thẩm Lương Niên trật đường tay hai năm, cô vĩnh viễn sẽ không biết, trong những năm này của cô, đã trôi qua thất bại và hỏng bét đến mức nào!
Cô vì Thẩm Lương Niên làm bao nhiêu chuyện ủy khuất chính mình...... Cô cứ ngốc nghếch như vậy, chưa từng có nghĩ tới đường lui cho mình...... Cô vẫn nghĩ đến, Thẩm Lương Niên chính là đường lui của cô...... Thẳng đến khi gặp Lương Thần, “Thiếu niên thiên tử” không gì không làm được ở thành phố Giang Sơn này, dễ dàng chặt đứt tất cả đường lui của cô, dùng video hoan ái của cô và cô, dùng Thẩm Lương Niên bức bách cô.
Cô không thể không thỏa hiệp.
Nhưng hiện tại thì sao?
Thẩm Lương Niên đã hoàn toàn bị phá hủy ở đáy lòng của cô, quá khứ yêu nhau gần nhau mười năm thành một trận chê cười, mà chính mình lại bị Lương Thần cường thế bức bách ở lại trong nhà giam xa hoa này, không có tự do.
Cô vẫn thực cố gắng để cho chính mình không bị thương tổn, nhưng cuối cùng cô lại rơi vào kết cục thương tích đầy mình.
Cô sống cũng thật bi ai mà...... Quá khứ sống vì Thẩm Lương Niên, nay trở thành đồ giải trí của Lương Thần, từ đầu đến cuối cô vốn chưa từng sống vì chính mình.
Cô cũng thật bạc đãi bản thân......
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, hít thật sâu một hơi, là thời điểm nên làm kết thúc.
Kết thúc tình yêu đầu của cô và Thẩm Lương Niên, kết thúc Lương Thần không để ý ý nguyện của cô ૮ưỡɳɠ éρ nhốt cô ở trong nhà giam xa hoa này.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, tắt đi vòi nước, đi đến trong phòng tắm, tắm nước nóng một chút, đứng ở trước gương, cố gắng kiểm tra thần thái chính mình một lần, cảm thấy giọt nước không lọt, lúc này mới khoác áo choàng tắm, đi ra phòng tắm.
......
“Thuốc ngủ” Cảnh Hảo Hảo mua ở trang mua sắm gửi đến thành phố Giang Sơn vào ngày thứ ba, vào lúc ba giờ chiều, người ở chỗ nhà trọ gọi điện thoại tới cho cô, thông báo nơi đó có chuyển phát nhanh của cô.
Theo sát sau đó, Tiên nhi liền gửi cho cô một tin nhắn, nói đã dựa theo phân phó của cô, bán căn hộ hiện tại đi, người mua hy vọng có thể nhanh chóng vào ở.
Cảnh Hảo Hảo trả lời Tiên nhi một tin nhắn, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó liền đứng lên, đi vào phòng thay quần áo.
Kéo tủ quần áo ra, từng loạt từng loạt quần áo bên trong, toàn bộ đều là Lương Thần mua thêm cho cô từ nửa năm nay, mỗi một kiện đều giá trị xa xỉ, ngón tay cô chậm rãi lướt qua từng bộ quần áo, cảm nhận đủ loại xúc giác, cuối cùng, cô lại chậm rãi ngồi xổm người xuống, kéo ra một cái hộp từ phía dưới cùng của tủ quần áo.
Bên trong là váy vàng nhạt cô đã mặc khi lần đầu đến biệt thự Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm cái váy kia trong chốc lát, vươn tay, lấy ra, mặc lên người.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trước bàn trang điểm, trang điểm trang nhã, bình thường cô không hề thích son, lúc này đây lại đánh một chút má hồng, làm cho cả người mình thoạt nhìn tinh thần xinh đẹp.
Cô cầm lấy kiện áo khoác mặc ngày hôm qua, muốn nhìn xem bên trong có đồ quan trọng gì không, lại không cẩn thận chạm vào thứ gì đó cứng rắn, cô lấy ra, nhìn thấy là viên đá mình nhặt được ở trong bụi cỏ, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm viên đá kia trong chốc lát, cuối cùng đều đặt ví tiền và điện thoại di động của mình ở trong túi xách, mang theo ra phòng ngủ.
Mỗi ngày thím Lâm và người hầu ở trong biệt thự đều có công việc bận không xong, Cảnh Hảo Hảo đứng ở chỗ lan can lầu hai, nhìn mọi người đem đã lau lại lau đồ dùng trong nhà rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn phòng lầu hai một vòng, cửa sổ cuối hành lang mở ra, có gió xuân từ từ thổi vào, mang theo tươi mát đặc biệt của vùng ngoại thành.
Cảnh Hảo Hảo cầm theo túi xách, chậm rãi đi vào phòng vẽ tranh, 乃út vẽ bột nước bên trong, người hầu đã sửa sang lại, đặt rất chỉnh tề.
Cô đi lên trước, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mỗi một món đồ bên trong, cuối cùng đi một vòng trở về cửa lần nữa, ánh mắt Cảnh Hảo Hảo im lặng quét phòng vẽ tranh một lần, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng đóng cửa phòng vẽ tranh lại.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, nuốt một ngụm nước miếng, xoay người, đi xuống lầu.
“Cảnh tiểu thư, cô muốn ra cửa?” Thím Lâm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mặc chỉnh tề xuống lầu, ngừng động tác trong tay.
“Bên căn hộ kia của cháu gọi điện thoại tới, nói có một chuyển phát nhanh cần cháu đi qua lấy chút.”
Có tài xế đi theo, hơn nữa lại là lấy đồ chuyển phát nhanh, thím Lâm cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp bảo tài xế chuẩn bị xe.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn biệt thự vây giữ mình hơn nửa năm, khoảng cách mình càng ngày càng xa, đến cuối cùng, bao phủ ở trong một mảnh núi xanh.
Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần mang đến biệt thự ở, đã rất lâu không trở về nhà trọ của mình, tài xế dừng xe ở cửa tiểu khu, cô trước trực tiếp trở về nhà trọ của mình.
Bởi vì không có ai ở đã lâu, bên trong phủ kín tro bụi, trên vách tường còn treo một ít ảnh chụp chung của cô và Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo buông túi xách trong tay, đi vào, trực tiếp lấy toàn bộ những ảnh kia xuống, ném lung tung vào trên sàn phòng khách, sau đó lại đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, ôm từ bên trong ra vài ablum, có ảnh chụp chung của cô và Thẩm Lương Niên, cũng có ảnh chụp riêng của anh và cô.
Những ảnh kia, có mặc quần áo cũ nát ở trên trấn nhỏ cằn cỗi, cũng có ảnh mặc cẩm y ngọc thực ở trong khách sạn tráng lệ của thành phố Giang Sơn, là ảnh thu nhỏ mười năm trôi qua của cô và anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc