Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 192

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thím Lâm có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo bên cạnh, sau đó đi tới trước người Lương Thần, Lương Thần nghiêng đầu, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy nói bên tai thím Lâm, nói: “Mấy ngày nay, thím chú ý tiểu thư nhiều một chút, đừng để cô ấy làm ra chuyện luẩn quẩn trong lòng gì.”
Thím Lâm nghe nói như thế, đáy lòng liền cả kinh, bà theo bản năng nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, nhìn thấy cô không có gì khác thường, nhịn không được liền quay đầu, làm ra một biểu tình hoài nghi với Lương Thần
Lương Thần nhìn thấy vẻ lo lắng của thím Lâm, lại thấp giọng nói bên tai bà: “Thím đừng quản nhiều như vậy, tôi bảo thím làm gì, thím liền làm như thế đó.”
Thím Lâm vội vàng gật gật đầu.
Lúc này Lương Thần mới ôn hòa nói với Cảnh Hảo Hảo một bên: “Anh đi công ty trước, em ở nhà đi, cần cái gì trực tiếp nói cho thím Lâm.”
Cảnh Hảo Hảo đứng lẳng lặng tại chỗ, giọng nói mềm mại nói: “Trên đường chậm một chút, gặp sau.”
Lương Thần lại nhìn Cảnh Hảo Hảo vài lần, mới đẩy cửa ra, đi ra ngoài, Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa, nghe tiếng xe khởi động vang lên, rời xa, cô mới chậm rãi xoay người, lên lầu.
......
Tuy rằng đáy lòng thím Lâm buồn bực vì sao đang êm đẹp Thần thiếu gia lại phân phó mình nhìn Cảnh tiểu thư, đừng để cho cô làm ra chuyện luẩn quẩn trong lòng gì, nhưng bà vẫn thực thủ quy củ cách mỗi một đoạn thời gian, liền lên lầu tìm một cái cớ liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái.
Lần đầu tiên đi, Cảnh Hảo Hảo đang ở trong phòng ngủ xem phim truyền hình, đài truyền hình đang phát mấy bộ phim lưu hành gần đây, tên là [ nhà trọ tình yêu ] gì đó, cô thấy đến đoạn khôi hài, cũng sẽ cười theo.
Lần thứ hai đi, Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng vẽ tranh, đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vẽ tranh.
Lần thứ ba đi, Cảnh Hảo Hảo còn đang vẽ......
Ăn xong cơm trưa, không quá nửa tiếng, thím Lâm lại lên lầu một lần, Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường, chuẩn bị nghỉ trưa không khác gì bình thường, thím Lâm còn săn sóc chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn thêm một chút.
Buổi chiều, thím Lâm lại lục tục lên thêm vài lần, Cảnh Hảo Hảo đều là đứng ở trong phòng vẽ tranh, vẽ tiếp bức tranh buổi sáng mình chưa hoàn thành
Một ngày này, Lương Thần ở trong công ty, cũng đặc biệt không kiên định, trong nhà nhiều người hầu như vậy, anh cũng đã phân phó thím Lâm giám sát Cảnh Hảo Hảo chặt chẽ, anh biết khẳng định sẽ không xảy ra sai lầm gì, nhưng đáy lòng lại vẫn có chút lo lắng.
Nếu Cảnh Hảo Hảo bi thương nằm ở trên giường không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, có lẽ đáy lòng của anh sẽ hơi yên ổn một chút, nhưng cố tình Cảnh Hảo Hảo như là chưa từng phát sinh chuyện gì, đáy lòng của anh liền không ổn, giống như là xe qua núi, hoàn toàn không thể yên ổn.
Cho nên, cách mỗi một đoạn thời gian, Lương Thần sẽ gọi một cú điện thoại về biệt thự, mỗi lần đều là bảo thím Lâm tiếp, sau đó hỏi một câu: “Tiểu thư không có chuyện gì chứ?”
Mỗi lần đáp án từ miệng thím Lâm đều là “Không có việc gì”.
Nhưng dù như thế, Lương Thần vẫn không có cách nào tĩnh tâm quay lại công việc được, chưa cách bao lâu, liền gọi một cú điện thoại vào trong nhà, vẫn lặp lại động tác như vậy đến bốn giờ chiều, thư ký anh mới gõ cửa, đi đến: “Lương tổng, tôi tới nhắc nhở ngài một chút, bốn giờ rưỡi trong phòng hội nghị có một cuộc họp cao tầng.”
Lương Thần gật gật đầu, bày tỏ mình đã biết.
Thư ký hơi hơi cúi người, không quấy rầy Lương Thần nữa, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lương Thần đột nhiên mở miệng nói: “Chờ một chút.”
“Lương tổng, ngài có gì phân phó?”
“Hủy bỏ cuộc họp hôm nay, hiện tại tôi có việc, phải đi ra ngoài một chuyến.” Lương Thần nói xong, liền đứng lên, cầm lấy áo khoác của mình mặc vào, cầm điện thoại di động và chìa khóa xe, trực tiếp đi ra ngoài phòng làm việc.
......
Bốn giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo miễn cưỡng vẽ xong tranh phong cảnh, thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí có chút xấu, Cảnh Hảo Hảo buông 乃út vẽ trong tay xuống, đứng lên duỗi lưng một cái, nhìn thấy ánh nắng tươi sáng bên ngoài, thợ làm vườn đều ở sân sau cắt sửa bãi cỏ và các loại cây xanh biếc, cô dứt khoát trở về trong phòng ngủ, phủ một kiện áo khoác, xuống lầu ra khỏi nhà.
Thím Lâm đang nhìn chằm chằm người chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo xuống lầu, vừa ngưỡng cổ, nhìn hướng Cảnh Hảo Hảo chạy đi đâu, vừa rất nhanh phân phó với người hầu hai câu, liền đi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo, cũng ra khỏi nhà.
Không khí bên ngoài tươi mát, thực vật ngủ say cả mùa đông ở sân sau đều đã bắt đầu thức tỉnh, có vài thân cây đã đâm chồi, Cảnh Hảo Hảo tùy ý đi dạo một vòng ở sân sau, lúc đi trở về, đúng lúc nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ ngồi xổm trên đất, gặm cỏ ăn.
Nói vậy đây là do thợ làm vườn trong sân nuôi đi, Cảnh Hảo Hảo đi lên trước, thỏ trắng nhỏ cũng không trốn, chỉ mở to đôi mắt đỏ rực, nhìn cô hai lần, sau đó tiếp tục bình tĩnh ăn cỏ.
Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm người xuống, vuốt ve thỏ trắng nhỏ hai cái, thỏ trắng nhỏ cọ cọ tay cô, nhanh như chớp chạy đi.
Cảnh Hảo Hảo nhìn không thấy bóng dáng thỏ trắng nhỏ trong chốc lát, đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy dưới chân hơi truyền đến một chút cảm giác cứng rắn.
Cô cúi đầu, dời chân đi, nhìn thấy trên bãi cỏ có một hòn đá nhỏ, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy có chút quen mắt, cúi người nhặt lên, cầm ở trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn hai lần, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, đây là thạch đầu ký cô từng đeo một thời gian rất dài.
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, phát hiện, phòng ngủ của mình và Lương Thần đúng lúc đối diện với phương hướng này, chắc là đêm đó, Lương Thần ném ra từ ban công đi.
Viên đá này, tổng cộng là có ba viên.
Một viên ở trong này, như vậy hai viên còn lại hẳn là cũng ở đây.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, liền dứt khoát cúi người, tìm từng tấc trong bụi cỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc