Lúc này Lương Thần mới nhăn mi lại, có chút khó hiểu cào cào tóc mình.
Cảnh Hảo Hảo tối hôm qua còn khóc đến trời đất tối đen, sao hôm nay lại thoạt nhìn như là người không có việc gì?
Chẳng lẽ anh mơ Cảnh Hảo Hảo nhanh mộtchút đi ra từ bóng ma và kích thích Thẩm Lương Niên gây cho cô đến điên rồi, cho nên xuất hiện ảo giác ư?
Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy ý nghĩ này của mình thật má nó, liền lung tung xốc chăn lên, trực tiếp mặc áo ngủ, cũng không rửa mặt chải đầu, liền vội vã đi ra phòng ngủ, xuống lầu, trước dạo vòng quanh phòng khách một vòng, không có nhìn thấy thân ảnhCảnh Hảo Hảo, Lương Thần trực tiếp chạy tới phòng ăn.
Lương Thần vừa mới đẩy cửa ra, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói Cảnh Hảo Hảo:“Không cần đi lên gọi anh ấy nữa, lúc cháu vừa xuống lầu anh ấy đã tỉnh rồi, phỏng chừng đợi lát nữa sẽ đi xuống đây.”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo không khác gì lúc trước, thanh tuyến nhu hòa, mềm nhu nhu, hoàn toàn tìm không thấy dấu vết để lại của bi thương và khổ sở.
Trong đầu Lương Thần lại có chút hồ đồ, theo lý thuyết, cô và Thẩm Lương Niêncùng một chỗ nhiều nămnhư vậy, đều không hề giữ lại dâng toàn bộ thanh xuân cho anh ta, hiện nay gặp phải đả kích như vậy, hôm nay cô hẳn là sẽ phải buồn bã muốn ૮ɦếƭ mới đúng.
Chẳng lẽ Cảnh Hảo Hảo bị chuyện trật đường ray của Thẩm Lương Niên kích thích ư?
Mùng tám đầu năm, người hầu đều lục tục về tới biệt thự, vừa rồi có một người hầu vừa mới quét tước toilet dưới lầu xong, đi ra nhìn đến Lương Thần đứng ở cửaphòng ăn, liền lập tức lên tiếng, hô một câu:“Thần thiếu gia, chào buổi sáng.”
“Thần thiếu gia xuống sao?” Sau đó giọng nói thím Lâm sinh liền truyền ra từ trong phòng ăn, ngay sau đó tiếng bước chân liền truyền đến, cửa phòng ăn bị người kéo mở.
Bình thường Lương Thần xuống lầu, đều là quần áo giày da, gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái, cho nên thím Lâm kéo cửa ra, nhìn Lương Thầnquần áo không chỉnh tề, rối bù, hơi ngẩng ra, rồi mới vội vàng cúi đầu, hô một tiếng:“Thần thiếu gia.”
Lúc này Lương Thần mới thu hồi tâm tư nơi đáy lòng, liếc mắt một cái nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trước bàn ăn, cầm thìa chuẩn bị ăn cháo, mơ hồ không rõ “a” một tiếng, xoay người, bước trở về trên lầu.
Lúc Lương Thần xuống lần nữa, thay đổi một thân tây trangthẳng tắp, cà vạt thắt tinh tế chỉnh tề, tóc cũng xử lý đâu vào đấy, cả người thoạt nhìn, tinh thần mê người.
Anh đi đến trước bàn ăn, tùy tính tao nhã ngồi ở ghế ăn thím Lâm kéo ra cho mình từ trước, không đợi thím Lâm mở miệng hỏi bữa sáng ăn cái gì, liền chỉ thẳng vào bữa sángtrước mặt Cảnh Hảo Hảo, nói:“Giống như cô ấy.”
Thím Lâm nhanh nhẹn bưng bữa sáng giống y như của Cảnh Hảo Hảo lên, một chén cháo rau xanh, một dĩa dưa muối, hai bánh túi sữa màu vàng, một ly sữa, một quả trứng gà.
Lương Thần cầm thìa, quấy cháo, tầm mắt dính gắt gao ở trên ngườiCảnh Hảo Hảo, không ngừng quan sát cô, muốn tìm kiếm ra một chút manh mối từ trên người của cô.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại như là người không có việc gì, ngoan ngoãn khéo léo ngồi ở ghế ăn, bình tĩnh thong thả không nhanh không chậm ăn bữa sáng.
Cô như là nhận thấy được Lương Thần luôn đang nhìn chằm chằm mình, liền nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Thần, đáy mắt lộ vẻ một tầng nghi hoặc, hỏi:“Làm sao vậy?”
Lương Thần lại không hiểu ra sao, anh sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền lắc lắc đầu:“Không có gì.”
Cảnh Hảo Hảo mím môi một chút, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng của mình, lúc ăn cháo đến thấy đáy, Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nói với thím Lâm một bên: "Múc giúp cháu thêm một chén cháo.”
Lương Thần lại kinh ngạc, gần đây Cảnh Hảo Hảo ở trong biệt thự, khẩu vị luôn không được tốt, ăn cũng không nhiều, sao hôm nay liền đổi tính giống như khẩu vị rộng mở?
Chẳng lẽ, đây chỉnh là cái gọi hóa bi thương thành thèm ăn sao?
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảotiếp nhận bát thứ hai, chuyên chú ăn cháo, nhịn không được mở miệng:“Hảo Hảo?”
“Hả?” Miệng Cảnh Hảo Hảo ngậm thìa, ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Ánh mắt cô gái, đen nhánh sáng ngời, sạch sẽ không mang theo tạp chất gì, trong suốt xuyên thấu, không có chút bi thương quanh quẩn.
Người người đều nói, ánh mắt một người sẽ không lừa được người khác.
Đáy mắt của cô, không có bi thương nào, có lẽ đáy lòng của cô, cũng không khổ sở.
Nhưng Lương Thần vẫn mở miệng, hỏi:“Em...... có ổn không?”
Lương Thần hỏi có chút ấp a ấp úng, như là sợ chính mình không cẩn thận, sẽ vạch trần vết sẹo của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nghe được câu hỏi này của anh, biểu tình hơi dừng một chút, sau đó liền mím môi cười cười:“Hoàn hảo.”
Sau đó, liền cúi đầu, tiếp tục đi ăn cháo.
Lương Thần nhìn thần thái Cảnh Hảo Hảo không có gì chuyển biến, một lòng ăn cháo trong chốc lát, sau đó liền cúi đầu, ăn xong bữa sáng của mình, ăn đến một nửa, Lương Thần lại ngẩng đầu, mở miệng nói: "Em cũng đừng quá khó chịu......”
Lương Thần cho tới bây giờ đều không có an ủi hơn người, hiện tại muốn đi an ủi Cảnh Hảo Hảo, anh lại chỉ nói được một nửa lời nói, liền có chút nói không được nữa.
Hơi dừng trong chốc lát, Lương Thần nhớ tới, du lịch có thể giảm bớt áp lực, cũng có thể chữa thương, nhất thời liền nói: “Tuần này trong công ty có chút bận, bận xong tuần này, cuối tuần anh liền rảnh rỗi, lễ mừng năm mới anh cũng không thể nghỉ ngơi tốt,đúng lúc anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút, lúc này Hải Nam ôn hoà là tốt nhất, đến lúc đó chúng ta đi nơi đó chơi một chút,đúng lúc giải sầu.”
Tay nắm thìa của Cảnh Hảo Hảo khẽ run một chút, cô cúi đầu, ăn cháo rau xanh, nói:“Được.”
Ăn xong bữa sáng, Lương Thần nhìn nhìn thời gian, đã sắp gần chín giờ, lúc anh ở cửa đổi giày, vẫn là có chút không an tâm, liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảođứng ở một bên, đang cùng thím Lâm chuẩn bị cùng tiễn anh ra cửa, nghĩ nghĩ, liền vẫy vẫy tay với thím Lâm.