Trên thế giới, không có một đoạn tình yêu, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
Nhưng trên thế giới, sẽ luôn có một người như vậy, đáng giá bạn vì đó mà mất đi chính mình.
......
Ban đêm rất khuya Lương Thần mới trở về biệt thự.
Thím Lâm còn chưa có nghỉ ngơi, nghe được tiếng cửa nhà mở, liền đi ra từ trong phòng ngủ của cô: “Thần thiếu gia, ngài đã trở lại? Ăn cơm chiều chưa?”
Lương Thần gật gật đầu, hỏi: “Hảo Hảo đâu?”
“Buổi chiều lúc Cảnh tiểu thư tỉnh lại, ăn non nửa bát cháo, uống chút thuốc, buổi chiều xem ti vi trong chốc lát, cơm chiều ăn hơi ít hơn một chút, chưa tới chín giờ, liền ngủ rồi.” Thím Lâm cẩn thận bẩm báo tình huống một ngày của Cảnh Hảo Hảo cho Lương Thần.
Lương Thần không ghét bỏ không kiên nhẫn, còn thật sự sau khi nghe xong, liền lên lầu.
Trong phòng ngủ, thím Lâm săn sóc chỉnh mờ đèn ngủ, Lương Thần không mở đèn lớn, trước đi phòng tắm tắm một thân mùi rượu đi, mới đi ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường.
Anh theo thói quen kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, cô gái trong lúc ngủ mơ, có thể là cảm giác được ấm áp, tiến gần vào trong иgự¢ của anh, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Lương Thần nhìn chằm chằm dung nhan Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, dần dần buộc chặt cánh tay ôm cô, ấn cô thật sâu vào trong lòng mình, dùng sức như là sợ mất đi.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, im lặng nghe tiếng tim đập của hai người, thật lâu sau, anh mới hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên gò má của cô, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, em quả thật là tốt nhất của anh.”
Cô gái trong lúc ngủ mơ, hoàn toàn không có phản ứng gì, có thể là bởi vì bệnh nặng chưa lành, sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút không tinh thần.
Lương Thần nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của cô, chậm rãi cọ xát đỉnh đầu lên gò má của cô, tiếp tục nói: “Hóa ra nhiều năm như vậy, người anh vẫn chờ kia, là em.”
Giọng nói anh rất nhỏ, không ngừng nỉ non với Cảnh Hảo Hảo ngủ say, như là đang nói ra lời triền miên.
“Hảo Hảo...... em cũng không biết, tôi chờ em bao nhiêu năm đâu, sao hiện tại em mới đến tìm anh?”
“Hảo Hảo, anh biết em oán hận anh, nhưng không sao, Hảo Hảo...... Thật ra oán hận cũng là một loại cảm tình, có phải hay không?”
“Hảo Hảo...... tốt nhất của anh.”
Giọng nói Lương Thần, dần dần nhỏ xuống, anh chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, dưới đáy lòng yên lặng nói: Hảo Hảo, anh yêu em.
......
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, Lương Thần đã không còn bên người.
Cô mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn bên kia giường, nghiêng đầu nhíu nhíu mày.
Tối hôm qua trong lúc ngủ mơ, cô luôn cảm thấy có người ôm mình, ôm rất chặt, ôm ấp kia thực thoải mái, cũng thực ấm áp, người nọ còn nói liên miên cằn nhằn rất nhiều lời ở bên tai của cô, nhưng đến hiện tại, cô lại không nhớ kỹ một câu.
Chẳng lẽ là Lương Thần đã trở lại?
Cảnh Hảo Hảo xốc chăn lên đi rửa mặt, xuống lầu, thím Lâm lập tức mang theo cô đi phòng ăn, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, trong phòng ăn vốn không có Lương Thần, sau khi cô ngồi xuống, nhịn không được hỏi một câu: “Anh ấy không có trở về sao?”
“Thần thiếu gia sao? Tối hôm qua đã trở lại, nhưng vừa sáng sớm lại đi rồi, nói là đi nhà cũ bên kia.”
Cảnh Hảo Hảo “à” một tiếng, không nói gì nữa.
Hóa ra anh thật sự từng trở về, chỉ là đến tột cùng anh đã nói với cô cái gì chứ?
Lúc Cảnh Hảo Hảo ăn cơm, luôn thường xuyên thất thần, sau khi ăn xong, thím Lâm trước đưa nhiệt kế cho cô, sau khi đo nhiệt độ cơ thể xong, xác định không có phát sốt, liền hầu hạ Cảnh Hảo Hảo uống thuốc.
Hôm nay tinh thần Cảnh Hảo Hảo tốt hơn lúc tỉnh lại hôm qua một chút, nhưng vẫn có chút đầu nặng chân run, cho nên theo thói quen liền nằm ở trên giường, kéo chăn chuẩn bị ngủ, lúc vừa mới đi vào giấc ngủ, cô lại đột nhiên nhớ tới, buổi tối hôm trước sau khi mình làm với Lương Thần, cô còn chưa có uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.
Hiện tại vừa mới trôi qua khoảng hơn 36 tiếng, thuốc kia là tránh thai khẩn cấp 72 tiếng, may mắn còn chưa quá thời gian.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng ngồi dậy, xuống giường, đi đến trước máy uống nước một bên, rót cho mình một ly nước, sau đó đặt ở trên tủ đầu giường, liền khom người, thuần thục sờ soạng trong khe hở giữa giường và vách tường.
Kết quả, sờ soạng nửa ngày, cô cũng không có ᴆụng đến gói to plastic, Cảnh Hảo Hảo nhíu nhíu mày, liền đẩy tủ đầu giường sang một bên, sau đó cầm lấy di động, mở đèn pin lên, thăm dò dùng ánh sáng đèn pin nhìn vào bên trong, lại phát hiện, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Tâm Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên liền co rút nhanh một chút, mở trừng hai mắt, tiếp tục nhìn lại, lúc xác định nơi đó rỗng tuếch, cô mới cầm đèn pin, chậm rãi đứng lên từ trên đất.
Cô vẫn luôn giấu thuốc ở nơi đó, hai ngày trước cô còn vừa mới uống qua, sao lại đột nhiên gian không có?
Cảnh Hảo Hảo buông đèn pin, đẩy tủ đầu giường về lại chỗ cũ, bước đi ra phòng ngủ, gọi thím Lâm, hỏi: “Thím Lâm, hai ngày này, thím từng quét dọn gian phòng này sao?”
Dưới tình huống bình thường, cứ cách hai ngày thím Lâm sẽ tổng vệ sinh một chút, chẳng lẽ lúc bà quét dọn, không cẩn thận tưởng là rác rưởi nên ném đi?
“Sợ ảnh hưởng Cảnh tiểu thư nghỉ ngơi, cho nên không có quét dọn.” Sau khi thím Lâm trả lời xong, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Làm sao vậy? Cảnh tiểu thư, có chỗ nào không sạch sẽ ư?”
“Không có.” Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, hơi cười cười, nói: “Di động của cháu không biết đặt ở nơi nào, cho nên tới hỏi xem thím có phải lúc quét dọn phòng đã cất giúp cháu rồi không, cháu quay lại tìm thử một chút.”
Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, sắc mặt mới hơi trở nên tái nhợt, không phải thím Lâm...... Vậy chỉ có thể có thể là Lương Thần...... Anh lấy Tђยốς tгáภђ tђคเ đi, là không muốn để cho cô uống sao?
Nhưng lần buổi hôm trước đó, cô không có uống thuốc, nếu mang thai thì làm sao bây giờ?