“Tôi đã nói nhìn Cảnh tiểu thư rất quen mắt, hóa ra là đại minh tinh, bộ dáng quả nhiên xinh đẹp.”
“Cô xem làn da Cảnh tiểu thư, trắng giống như tuyết, tôi hâm mộ muốn ૮ɦếƭ.”
Cảnh Hảo Hảo biết, những người này, có lẽ hoàn toàn không có xem qua phim cô diễn, có lẽ là xem qua, cũng hoàn toàn không nhớ rõ nhân vật của cô, nhưng bọn họ khen cô như vậy, là vì sự tồn tại của Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh cười khẽ.
“Cảnh tiểu thư cười rộ lên rất sạch sẽ, khó trách sẽ khiến Lương tổng coi trọng.”
“Lương tổng nhất định đối với cô rất tốt đi, Cảnh tiểu thư.” Có người dùng ngữ khí có hàm chứa vài phần bát quái tới gần nói: “Cô theo Lương tổng, khẳng định là không thể thiếu chỗ tốt, Lương tổng có tặng cô nhà và xe không?”
Lúc ban đầu Cảnh Hảo Hảo không có phản ứng kịp rốt cuộc những lời này là ý tứ gì, liền nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Làm sao có thể? Lương tổng có tiền như vậy, sao sẽ không tặng đồ gì cho cô? Chẳng lẽ Lương tổng trực tiếp cho cô tiền? Chi phiếu hay là thẻ ngân hàng?”
Cảnh Hảo Hảo nghe đến đó, mới hiểu rõ bọn họ muốn hỏi là cái gì.
Nói là hỏi, không bằng nói là bọn họ muốn tìm hiểu.
Trên thế giới này, không ít phụ nữ đều luẩn quẩn ở trong vòng người giàu có, quý tộc, có hôn nhân quý tộc, cho nên đối với bọn họ mà nói, cũng không cần tu thành chính quả, chỉ muốn kết giao hoặc là giao dịch trong khoảng cuộc sống này, vơ vét được vài thứ liền đủ để cho tương lai nửa đời sau của bọn họ cơm no áo ấm. Nói vậy những người trước mặt này đã coi cô coi thành phụ nữ bám vào người giàu có.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng muốn mở miệng giải thích chuyện không phải như vậy, nhưng giật giật môi, cô lại không biết nên giải thích như thế nào. Tuy rằng cô không phải là phụ nữ chủ động tiến lên bám vào người giàu có muốn lấy tiền vật, nhưng dù sao giữa cô và Lương Thần có chỉ là quan hệ bất chính.
Dựa theo chênh lệch giữa cô và Lương Thần, bất luận kẻ nào thấy được, cũng chỉ sẽ cảm thấy là cô muốn tiền của anh, cô nói cô là bị anh buộc ở lại bên người anh, sợ là người khác nghe xong, chỉ sẽ cảm thấy là một hồi chê cười đi.
Cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo cũng chỉ đơn giản cười cười, tìm cớ, muốn đi lên ban công hít thở không khí một chút.
Đứng ở bên cửa sổ, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện tuyết rơi, trên đất đã muốn hiện lên một tầng trắng mỏng manh.
Bông tuyết im hơi lặng tiếng rơi xuống, sau thân thể của cô tràn ngập này tiếng nói chuyện của phụ nữ, tiếng hoan hô đánh bài của đàn ông.
Cảnh Hảo Hảo quay đầu lại, nhìn trong phòng tràn đầy ánh sáng tráng lệ, phụ nữ đều là mặc quần áo sa hoa, mang theo trang sức sang quý, đàn ông đánh bài thắng thua, đều tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Nếu không phải Lương Thần, có lẽ cả đời của cô cũng sẽ không kiến thức gặp qua được người xa xỉ như vậy.
Không khí trước mắt thoạt nhìn giống như tết âm lịch này, náo nhiệt vui mừng.
Nhưng những náo nhiệt vui mừng đó, lại cách cô thực xa xôi.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi xoay người, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, ngẩn người, qua không biết bao lâu, đột nhiên bên hông căng thẳng, sau đó liền rơi vào trong một Ⱡồ₦g иgự¢ quen thuộc, ngay sau đó bên tai mình có hơi thở nóng hổi truyền đến: “Sao lại ở chỗ này một mình?”
Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần: “Cảnh tuyết nơi này rất đẹp.”
Lúc này Lương Thần mới ngẩng đầu, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, không có lên tiếng.
Lúc anh đang đánh bài, vẫn đều đang chú ý cô, kết quả chưa đến chốc lát, liền phát hiện không thấy cô, nhìn chung quanh cũng không có tìm được cô, không yên lòng chơi một ván, liền tìm cớ rời đi, vừa định ra khỏi phòng đi tìm cô, liền nhìn thấy một mình cô đứng ở trên ban công, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Cô thoạt nhìn rất an tĩnh, giống như một phòng ồn ào này, không có một chút quan hệ nào với cô.
Lương Thần vẫn đứng ôm Cảnh Hảo Hảo từ phía sau, cô gái vùi ở trong lòng anh, không có nói chuyện, ánh mắt thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, như là đang thưởng cảnh, hoặc như là đang thả hồn.
Hai người không có nói chuyện gì với nhau đứng hồi lâu, đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, có người xách một cái rương đi vào, đứng ở cửa lớn tiếng hô một câu: “Phát lễ vật năm mới--”
Trong rương đựng đủ hộp gói các kiểu dáng xinh đẹp.
Phụ nữ vốn ngồi ở trên sô pha trong phòng nhanh chóng đứng lên, chen về phía cửa, chen tới trước rương, cầm cái hộp từ bên trong.
Những người phụ nữ kia vừa cầm, miệng vừa líu ríu nói chuyện, phụ nữ nhận được lễ vật, trên mặt còn mang theo một chút hưng phấn đứng ở một bên bắt đầu gỡ ra.
Toàn bộ hình ảnh thoạt nhìn, rất vui sướng.
Lương Thần nhìn vài lần, sau đó liền liếc mắt nhìn cô gái văn tĩnh trong lòng mình một cái, sau đó buông lỏng cánh tay ra, nói: “Lễ mừng năm mới hàng năm, sẽ có người chuẩn bị một ít lễ vật, bên trong đều là một ít đồ cổ quá ly kỳ gì đó, đặc biệt phát cho phụ nữ các người, em có muốn đi qua lấy một cái không?”
Cảnh Hảo Hảo theo lời nói của Lương Thần, nhìn về phía cửa, phát hiện trên mặt những phụ nữ đó đều là thần thái tràn ngập cao hứng phấn chấn, nhưng tâm tình của cô, không biết sao lại trở nên càng thêm nặng nề.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo không hề động, lại thấp giọng hỏi một câu: “Không muốn đi giành? Hay là không thích?”
Có lẽ là vì Kiều Ôn Noãn ngầm trào phúng cô không thể giống cô ta đường đường chính chính gả làm vợ người ta, cũng có lẽ là vì hôm nay Lương Thần làm cho cô hoàn toàn thấy rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ, càng có lẽ là lời nói những người vừa rồi làm cho cô không biết làm sao, nói tóm lại, khó chịu quên mất vào lúc trước đột nhiên liền mạc danh kỳ diệu tràn đầy trời đất thổi quét đáy lòng của cô, cho nên khi cô nghe được những lời này của Lương Thần, đột nhiên liền cười cười, nói: “Sao anh không đi giành giúp tôi?”
Cảnh Hảo Hảo chưa từng chủ động yêu cầu Lương Thần làm chuyện gì.
Lương Thần nghe thế, đầu tiên là dừng một chút, sau đó mặt mày liền giãn ra, anh nhìn cái rương bị phụ nữ vây lấy xa xa, không chút để ý, vừa định mở miệng nói: “Được thôi, tôi giành giúp em.”
Cảnh Hảo Hảo lại cười cười, ngữ khí lẳng lặng nói: “Bàn về giành đồ, trên thế giới này, có ai có thể so sánh được với anh?”
Lời nói của Cảnh Hảo Hảo rơi xuống còn chưa tới ba giây, Lương Thần đột nhiên liền hung hăng nâng chân lên, hung hăng đá chậu hoa đặt ở ban công rơi xuống đất.
Chậu hoa chợt ᴆụng lên vách tường,“rầm --” một tiếng, vỡ vụn thành mảnh nhỏ, rơi ào ào xuống nhất.
Mọi người trong phòng nghe được tiếng vang, đều quay đầu, nhìn về phía Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.
Vẻ mặt Lương Thần rét lạnh nhìn Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt âm trầm đáng sợ, như là có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô gái trước mặt vào bất cứ lúc nào.
Phòng vốn ồn ào, trong nháy mắt liền trở nên im lặng xuống theo, không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm một màn trước mặt, không hiểu rõ ràng.
Lương Thần chỉ cảm thấy trong иgự¢ chôn một thuốc nổ, có thể sẽ nổ mạnh vào bất cứ lúc nào, người phụ nữ này, thật sự là đủ ngoan, lại có thể không hề dấu hiệu liền ngấm ngầm hại người!
Tuy rằng lúc ban đầu là anh dùng thủ đoạn ép buộc để chiếm được cô, hiện tại cũng nhìn chằm chằm cô khắp nơi, nhưng anh đối với cô rất tốt, cô lại không cảm giác được chút nào ư?