Anh vừa nghe được điện thoại vang lên, lập tức nghiêng đầu nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, nhìn thấy là điện thoại trong nhà, không có gì dừng lại liền tiếp nghe điện thoại.
“Alo?”
Giọng nói Lương Thần, nghe bình thản mà lại tự nhiên.
“Thần thiếu gia, sáng hôm nay Cảnh tiểu thư luôn đang ngủ, tôi không có quấy rầy cô ấy, cho nên đến bây giờ còn chưa ăn bữa sáng.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, sau đó chợt nghe được giọng nói thím Lâm tiếp tục truyền đến: “Thần thiếu gia, hôm nay Cảnh tiểu thư nhận được một túi đồ.”
Túi đồ kia là Lương Thần để cho người ta đưa qua, trong lòng anh tự nhiên biết rõ ràng, nhưng cố tình anh - người nắm giữ hết thảy lại nghiễm nhiên như là người không biết chuyện gì, có chút nghi hoặc hỏi: “Túi đồ gì vậy?”
“Là tổ phim Cảnh tiểu thư quay phim lúc trước gửi kịch bản cho cô ấy, chắc là tìm Cảnh tiểu thư đi quay phim......” Lúc thím Lâm nói tới đây, dừng một chút, vẫn có chút lo lắng không thôi nói một hơi: “Có lẽ Cảnh tiểu thư là vì gần đây vẫn không thể nào ra cửa nên tâm tình mới không tốt, có lẽ cô ấy quay phim, cả người sẽ lên tinh thần theo.”
Lương Thần tạm dừng ở đầu kia điện thoại trong chốc lát, ôn hoà nói một câu: “Đã biết.”, liền cắt đứt điện thoại.
Anh vốn là nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo càng ngày càng quái gở, mới muốn tìm việc làm cho cô, anh biết, người phụ nữ kia rất quật cường, cho dù là nhận được kịch bản, anh từng nói không cho cô ra cửa, chỉ sợ cô cũng sẽ không tự mình đến nói cho anh biết, chỉ biết yên lặng ném kịch bản ở một bên, không đi tổ phim, cho nên anh mới để cho người ta gửi kịch bản đến trong nhà, để cho sau khi thím Lâm nhìn thấy liền nói cho mình, cho mình một cái bậc thang xuống.
Cả đời này của anh, chưa bao giờ từng dùng tâm tư như vậy với bất luận kẻ nào, cho tới nay, duy chỉ có Cảnh Hảo Hảo mới khiến cho anh dụng tâm lương khổ như thế.
Lương Thần nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, tìm số điện thoại Cảnh Hảo Hảo, gọi qua.
Qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới nhận nghe điện thoại của anh: “Alo?”
“Tôi nghe thím Lâm nói, em vừa mới nhận được kịch bản tổ phim đưa tới cho anh?”
Cảnh Hảo Hảo như là thật không ngờ, anh sẽ nhanh như vậy liền biết được tin tức này, sửng sốt một chút, mới lên tiếng: “Ừ.”
“Ngày mai quay sao?” Lương Thần hỏi những lời này, cũng không đợi Cảnh Hảo Hảo trả lời, liền tự mình tiếp tục nói: “Vậy hôm nay em dưỡng tốt tinh thần, sau đó tôi để cho thím Lâm thông báo thợ thẩm mỹ đi tới nhà bảo dưỡng cho em, như vậy ngày mai đi tổ phim, dễ dàng trang điểm, cũng sẽ xinh đẹp.”
“Hả?” Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn như là choáng váng, kinh ngạc lên tiếng, hoàn toàn là một ngữ khí không thể tin.
Lương Thần lại bị ngữ khí nửa kinh ngạc nửa kinh hỉ như vậy của cô trêu chọc cười khẽ ra tiếng: “Hả cái gì mà hả? Tôi nói nhiều như vậy, em có nghe lọt không?”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới có chút ngượng ngùng nói với điện thoại: “Nghe được.”
“Vậy đi, lát nữa tôi còn công việc phải làm, sẽ không nghe em nói nữa, ngày mai tôi sẽ bảo tài xế đưa em đi tổ phim đúng giờ.”
Nói xong, Lương Thần liền cúp điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo lại ngơ ngác nắm di động, một bộ dáng bất khả tư nghị.
Cô vẫn nghĩ đến, mất đi Thẩm Lương Niên sẽ là chuyện thống khổ nhất, nhưng khi cô làm một người bị nhốt ở trong biệt thự xa hoa lại xa xỉ như vậy, cô mới phát hiện, tư vị không có tự do này, giống như là ngồi tù, nhưng người ngồi tù, còn có thể bị phái đi nhận giáo dục, làm chút công việc, mà cô ngoại trừ không có việc gì vẫn là không có việc gì, giống như là một phế nhân.
Thậm chí đến sau cùng, mỗi đêm cô nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ảo tưởng chính mình khi nào thì có thể biến thành một vì sao, cho dù là sao băng, trong nháy mắt rơi xuống, cũng có tự do trong nháy mắt như vậy.
Cô thật cho là, cả đời này của mình chỉ sợ cần phải cô độc sống quãng đời còn lại ở trong nhà tù xa hoa nơi này, nhưng hiện tại Lương Thần lại có thể đồng ý cô đi tổ phim quay phim.
Sao Cảnh Hảo Hảo có thể không cảm thấy thụ sủng nhược kinh?
Đột ngột nhận được tự do, khiến cho cả người Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt liền lên tinh thần, giữa trưa thím Lâm đưa đồ ăn lên cho cô, cô lại có thể ăn hơn phân nửa.
Lúc thím Lâm bưng khay đi, nhìn cơm trong bát ăn sạch trơn, cả người vui vẻ giống như là gặp được chuyện vui lớn gì, bưng khay đi xuống lầu, liền khẩn cấp gọi một cú điện thoại cho Lương Thần.
Lương Thần nghe tin tức như thế, tâm tình áp lực cả người trong nháy mắt liền giãn ra, toàn bộ buổi chiều, lúc làm việc, đều có vẻ đặc biệt có tinh thần.
......
Ban đêm, lúc Lương Thần trở lại biệt thự, đã sắp mười giờ, đẩy cửa phòng ngủ ra, anh liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi quy củ ở trên sô pha, đang xem kịch bản.
Cô nghe được tiếng vang, chỉ nâng đầu một chút, liếc mắt nhìn anh một cái, có thể là bởi vì tâm tình tốt, ngược lại khoát khoát tay với anh, sau đó lại khẩn cấp cúi đầu.
Lương Thần ૮ởเ φµầɳ áo của mình, tắm rửa một cái, lúc đi ra, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn chiến đấu hăng hái với kịch bản như trước, cũng không quấy rầy cô, liền tự mình nằm ở trên giường, tiện tay mở laptop của mình ra, xử lý một vài chuyện.
Thời gian chảy xuôi tí tách qua, trong nháy mắt đến mười một giờ, cả đêm hôm qua Lương Thần ngủ không ngon, cả người tràn đầy mệt mỏi, không giữ quy tắc trên máy tính, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, sau đó liền dời tầm mắt đi.
Anh chưa bao giờ biết, Cảnh Hảo Hảo nghiêm túc làm việc, lại có thể mê người như vậy, cô nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn kịch bản trong tay, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mở mở đóng đóng, hẳn là đang học thuộc lời kịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thường thường còn có thể bày ra đủ loại thần thái muôn màu muôn vẻ, chắc là vẻ mặt cần diễn vào ngày mai.
Lúc Cảnh Hảo Hảo ở trước mặt anh, thần thái vĩnh viễn đều là mấy vẻ đơn điệu đáng thương kia, không phải sợ hãi, thì chính là hoảng sợ, hoặc chính là đạm mạc, hiện tại trên mặt của cô, trong chốc lát cười, trong chốc lát kinh ngạc, trong chốc lát ủy khuất, trong chốc lát làm nũng, anh nhìn đến cả người lập tức mê mẩn, mệt mỏi cũng không còn.
Cũng không biết qua bao lâu, di động Lương Thần bởi vì hết điện, đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở, lúc anh cầm lấy di động nạp điện, nhìn thoáng qua thời gian, lại có thể đã một giờ rạng sáng, lúc này anh mới xốc chân lên, xuống giường, đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Đã một giờ rồi, nhanh lên giường ngủ đi.”
Cảnh Hảo Hảo tham lam nhìn kịch bản hai lần, mới ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Lương Thần, vươn một ngón tay, nói: “Còn có một chút, xem một chút nữa là xong rồi.”
Lương Thần bị bộ dáng đáng thương như vậy của cô chọc cho suýt nữa bỏ giáp đầu hàng, nhưng lại vẫn cúi người, nắm cả người cô lên: “Ngày mai rồi xem, em nhìn thử đã mấy giờ rồi, lại xem nữa, mắt sẽ khó chịu.”
Nói xong, liền không nói hai lời kéo Cảnh Hảo Hảo đến trên giường, gắt gao đặt ở trong lòng mình, thúc giục cô ngủ.
Một đêm này, Cảnh Hảo Hảo như kỳ tích không có tỉnh lại lúc nửa đêm, cũng không có né tránh khỏi trong lòng anh, ngủ một đêm đến bình minh.