Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 130

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trên đường, Lương Thần bởi vì công ty cần dùng gấp một phần văn kiện, từng trở về biệt thự một lần, thần thái trên mặt anh cũng không tốt, người hầu một phòng sợ tới mức quy củ chào hỏi, cái gì cũng không dám nói.
Lương Thần trực tiếp đi phòng sách, tìm kiếm ở trong phòng sách nửa ngày cũng không có tìm được, cuối cùng mới nhớ tới, đồ bị chính mình đặt ở tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Lương Thần có chút đau đầu nâng tay lên xoa xoa cái trán, sau đó hung hăng đóng cửa phòng sách lại, đi về phía phòng ngủ.
Anh đứng ở trước cửa hồi lâu, mới đẩy cửa ra.
Trong phòng rất im lặng, chăn trên giường như là từng có người nằm qua, có vẻ hơi có chút loạn, trong phòng tràn ngập đều là mùi hương nhàn nhạt trên người Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần đứng tạm ở cửa phòng hai phút, mới mở bước chân, đi vào trong.
Cả thân thể anh đều buộc chặt, trong đầu anh còn đang suy nghĩ lát nữa gặp phải Cảnh Hảo Hảo, rốt cuộc anh nên bày ra phản ứng như thế nào?
Ngày đó anh phẫn hận rời đi, cuối cùng dừng xe ở bên bờ biển thành phố Giang Sơn, vẫn hút thuốc đến bình minh, sau đó đáy lòng mới dần dần bình tĩnh xuống dưới, lúc này mới nhớ tới được rốt cuộc mình làm cái gì.
Trước khi anh đi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia của Cảnh Hảo Hảo trở về trong đầu của anh, anh theo bản năng nâng tay lên liền che kín иgự¢ của mình.
Sao lại đau như vậy, mặc kệ anh dùng hết toàn lực bấm hay xoa Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, vẫn không thể giảm bớt đau đớn truyền đến từ bên trong, đau đến cuối cùng, toàn thân anh đều như nhũn ra theo.
Anh biết, cô vẫn không muốn ở lại bên người anh, cho tới bây giờ đều là anh cường thế, không để ý phản kháng của cô, ngủ với cô.
Anh muốn người phụ nữ, cho nên liền đều khống chế toàn bộ thế giới của cô ở trong lòng bàn tay của mình
Anh cho rằng như vậy anh sẽ thành công, anh có thể giống như đàm phán buôn bán, chinh chiến thương trường, vì thành công mà cảm thấy vui sướng. Nhưng trong nháy mắt đó, anh mới phát hiện, anh cũng không vui sướng, chỉ là cho tới nay, anh cũng chưa từng phát hiện.
Ngày đó, anh không có tâm tư gì xử lý chuyện công ty, cả người quá hốt hoảng, thậm chí có chút lo lắng Cảnh Hảo Hảo trong nhà, cả ngày anh cầm điện thoại lên nhiều lần, muốn hỏi cô có tốt hay không, nhưng mỗi lần cầm lấy, lại đều buông xuống.
Anh nghĩ, người phụ nữ kia, nhất định hận ૮ɦếƭ anh.
Một đoạn thời gian này, thật vất vả mới thay đổi được hết thảy, cứ như vậy bị anh nhất thời không khống chế được tính tình, khuấy nát.
Bạn nói một chút, anh biết rõ tính tình của cô, quật cường đến mức làm cho người ta không có biện pháp, anh còn so đo với cô làm gì? Anh nhịn một chút, nhịn một chút không phải sẽ trôi qua giống như trước ư?
Càng ảo não như vậy, Lương Thần càng không có dũng khí về nhà.
Cho nên, Lương Thần càng đi vào trong phòng ngủ, càng có chút luống cuống, nhưng đợi cho anh chân chân chính chính tiêu sái tiến vào trong phòng ngủ, anh mới phát hiện, Cảnh Hảo Hảo cũng không ở trong phòng.
Cả người anh đột nhiên có chút thất vọng.
Anh nhìn quanh toàn bộ phòng một vòng, sau đó đi đến trước tủ đầu giường, cầm lấy văn kiện của mình, đi ra phòng ngủ.
Vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong phòng vẽ tranh, trong tay cô bưng một cái chén sứ, trong nháy mắt bước chân liền dừng lại.
Cô thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không đẹp mặt, không có huyết sắc gì, bộ dáng cô vốn cũng rất khéo léo, thoạt nhìn càng nhỏ hơn rồi.
Tầm mắt cô và anh đối diện trong chốc lát, sau đó cô liền cúi đầu xuống, xoay người, một lần nữa đi vào phòng vẽ tranh, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lương Thần đứng ở trong hành lang nhìn chằm chằm phương hướng phòng vẽ tranh trong chốc lát, mới xoay người, đi xuống lầu.
Không biết có phải do ban ngày nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo hay không, Lương Thần trở lại công ty, buổi chiều lúc họp, cả người liền có chút không yên lòng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt, trận tuyết rơi trước còn chưa có hoàn toàn hòa tan, trải qua người qua đường giẫm đạp, có vẻ bẩn hề hề, Lương Thần ngồi dựa vào vị trí cửa sổ ở phòng họp, cúi đầu, nhìn người qua đường phía dưới, trong đầu không tự chủ được liền hiện lên thân ảnh của Cảnh Hảo Hảo.
Sau đó liền vòng quanh một hình ảnh, lúc một mình cô đi dạo phố, là giống như những người đó, vui vẻ cầm một ly kem ăn ở trong mùa đông như vậy? Hay là giống như một số người khác, bởi vì rất lạnh, thường thường nâng tay lên chà xát chà xát mặt mình?
Bởi vì trong phòng họp mở máy sưởi, nhiệt độ có hơi cao, hơi nước trong phòng ᴆụng phải thủy tinh, liền ngưng kết thành bọt nước, dần dần che tầm mắt của Lương Thần, anh nhịn không được nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào thủy tinh, sau đó ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, chậm rãi viết hai chữ “Hảo Hảo” ngay ở trên cửa sổ thủy tinh sát đất.
Hảo Hảo...... Cô gái tốt, thật sự là một cái tên rất hay.
Giống như là người của cô, là một cô gái tốt.
“Lương tổng? Lương tổng?”
Đột nhiên có giọng nói chặt đứt trầm tư của Lương Thần, anh không chút để ý quay đầu, nhẹ nhàng “Hả?” một tiếng.
Sau đó nhìn mọi người cả phòng đang nhìn mình, liền nhíu nhíu mày, nhìn về phía trợ lý ngồi bên người chính mình.
Trợ lý lập tức thức thời lặp lại nội dung cuộc họp lần nữa.
“Lương tổng, là như vậy, mảnh phía nam kia, chúng ta đã sắp bắt lấy được, trong đó có một hộ, ૮ɦếƭ sống không đồng ý.”
Mặt Lương Thần không chút thay đổi lên tiếng: “Yêu cầu của họ là cái gì?”
“Yêu cầu bồi thường tiền gấp đôi những người khác.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, nghĩ đến hạng mục mình tính mở ra, trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “Bồi thường gấp đôi tiền cho anh ta, mau chóng bắt lấy mảnh đất kia.”
Nhận được lệnh của Lương Thần, mọi người liền tiến hành đề tài kế tiếp của cuộc họp, Lương Thần chuyên chú nghe trong chốc lát, thần thái cả người lại mơ hồ lên, lúc nghe được có người gọi mình, Lương Thần theo bản năng liền thốt ra hai chữ: “Hảo Hảo.”
Người một phòng, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy hôm nay đại BOSS có chút khác thường.
Sắc mặt Lương Thần lại không có thay đổi gì, thần thái thản nhiên nói: “Cuộc họp hôm nay tạm thời đến đây đi.”
Dừng một chút, anh lại hỏi trợ lý bên cạnh: “Kế tiếp tôi còn có an bài gì?”
“Tám giỡ rưỡi tối có một bữa tiệc.”
“Ừ, tám giờ xuất phát.” Lương Thần nói xong, liền đứng lên, đi ra phòng họp.
Trở lại văn phòng, Lương Thần có chút mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, nâng tay lên, nhéo mi tâm của mình.
Hôm nay anh làm sao vậy? Thường xuyên nhớ tới người phụ nữ kia?
Chẳng lẽ là do hôm nay trở về nhà một chuyến, chạm mặt với cô?
Lương Thần chậm rãi phun ra một hơi, lập tức liền nhớ tới một câu, tựa hồ rất hợp với tâm tình giờ phút này của mình: Gặp mặt em một lần, tôi tương tư rất lâu.
......
Bữa tiệc buổi tối, là do một người xây dựng làm chủ, ăn là mãn hán toàn tịch.
Suốt ngày ăn nhiều thứ thịt cá như vậy, khẩu vị khó tránh khỏi có chút ngán, Lương Thần ăn cũng không nhiều, tâm tình cũng không tốt, cho nên vẫn không có nói cái gì, có người kính rượu, anh cũng không chối từ, toàn bộ đều không còn một giọt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc