Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 127

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo không phải thân kinh bách chiến, nhưng cũng biết được, kế tiếp Lương Thần sẽ làm cái gì.
Cô đã từng không có cách nào, cho nên mới nhất nhẫn nhịn.
Nhưng hiện tại thì sao?
Thẩm Lương Niên đã ở cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, anh cũng đã bán công ty, Lương Thần dùng anh đã không uy Hi*p được chính mình.
Cho nên hiện tại, rốt cuộc cô là nhẫn, hay là không đành lòng?
Lương Thần thở dốc đã trở nên có chút trầm trọng, nụ hôn của anh cũng mang theo vài phần vội vàng, thậm chí Cảnh Hảo Hảo cũng có thể rõ ràng cảm giác được, Lương Thần chuẩn bị thẳng nhập chủ đề.
Lương Thần chậm rãi hòa làm một thể với Cảnh Hảo Hảo, cảm giác tuyệt vời như vậy, làm cho anh thoải mái lại yêu thích, lúc anh đang chuẩn bị tốt để hưởng thụ, đột nhiên Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gọi tên của anh:“Lương Thần.”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo gọi tên anh lúc ở trên giường, giọng nói của cô rất nhẹ, tuy rằng là mang theo cả họ, nhưng lại làm cho cả người Lương Thần trong nháy mắt đều kích động lên, anh chợt cúi đầu, lại ngăn chận môi của cô.
Trên thế giới này có rất ít người gọi tên anh, không phải Lương tổng, chính là Thần thiếu gia, hoặc là Lương tiên sinh và A Thần...... Anh cũng cảm thấy tên của mình, chính là một cách gọi khác, nhưng cô hô lên như vậy, làm cho anh cảm thấy quan hệ giữa mình và cô, đã thân cận hơn rất nhiều.
Cho nên cả người anh, không tự chủ được liền ôn nhu lên.
Vào lúc Lương Thần rời khỏi cánh môi của mình, Cảnh Hảo Hảo chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt của Lương Thần, tiếp tục mở miệng, âm điệu bình tĩnh nói: “Anh chừng nào thì thả tôi đi?”
Có thể là cô cho anh cảm giác quá tốt đẹp, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng chưa hiểu được cô đang nói cái gì, cho nên “hửm?” một tiếng, ánh mắt liền nhìn về phía của cô.
Cảnh Hảo Hảo lại không có lùi bước nhìn về phía Lương Thần, nhẹ nhàng lặp lại lời nói vừa rồi của mình lần nữa: “Anh đã nói, có một ngày anh chán, sẽ thả tôi đi.”
Trong nháy mắt cả người Lương Thần liền cứng ngắc ở trên người Cảnh Hảo Hảo, không có một chút động tác.
Đáy lòng anh bởi vì cô hô tên của anh mà hiện ra cái loại vui mừng tràn ngập, giống như là pháo hoa nở rộ ở không trung, trong nháy mắt, liền tiêu tán không còn một mảnh.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm của cô, nhìn hồi lâu, qua lúc lâu mới như là người không có việc gì, nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu, dùng cánh môi vuốt ve bả vai Cảnh Hảo Hảo, mơ hồ không rõ hỏi: “Hảo Hảo, em là đàn nói đùa với tôi sao?”
“Tôi là nghiêm túc.” Lực đạo Lương Thần cắn bả vai Cảnh Hảo Hảo hơi mạnh, sau đó anh chợt nghe được giọng nói Cảnh Hảo Hảo truyền đến: “Rốt cuộc khi nào thì anh mới chán tôi?”
Nghe vậy, Lương Thần liền không hề để ý tới cô nữa, đi làm chuyện mình muốn làm.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được một cỗ cảm giác kỳ lạ truyền khắp toàn thân, khiến cho cô đặc biệt khủng hoảng, cô cực lực áp chế cảm giác của mình, muốn làm cho Lương Thần dừng lại, nhưng người đàn ông lại càng ngày càng hung mãnh, Cảnh Hảo Hảo cũng không biết dũng khí từ đâu đến, đột nhiên dùng sức vặn vẹo ở trong lòng Lương Thần, như là kẻ điên, giương nanh múa vuốt quyền đấm cước đá về phía Lương Thần.
Lương Thần vừa khống chế Cảnh Hảo Hảo, vừa tự mình muốn cô, thật ra khí lực của anh lớn hơn cô rất nhiều, nhưng anh sợ làm cô bị thương, vẫn nhường cô, chỉ là có chút điểm dừng mà thôi.
Nhưng mà Cảnh Hảo Hảo không phải tiểu bạch thỏ là chỉ biết mặc anh bài bố kia, ngược lại biến thành mèo có lực đánh trả, ép buộc đến cuối cùng, Lương Thần có chút không ứng phó nổi.
Lương Thần cúi đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Nháo đủ chưa?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn lại anh, không có một chút ý tứ dao động, giọng nói gợn sóng không sợ hãi nói: “Rốt cuộc thì khi nào anh thả tôi đi? Bộ dạng chúng ta như vậy thì giống cái gì, tôi không thương anh, anh cũng không yêu tôi, dây dưa không ngừng như vậy thì có ý tứ gì? Tôi muốn ૮ɦếƭ, nhưng cố tình lại phải sống chịu tội ở lại bên cạnh anh!”
Cô về nhà, từng mở miệng nói chỉ là mấy câu có thể đếm được trên đầu ngón tay nói, trên cơ bản toàn bộ đều là hỏi anh, khi nào thì thả cô đi? Lúc anh biết được cô rời đi, đáy lòng đã đặc biệt khó chịu, nhưng anh chịu đựng, giống như là mấy lần trước, khống chế tính tình của mình.
Cả đời này của anh đều được người vây ở bênh cạnh lấy lòng, có khi nào vì người khác mà ủy khuất chính mình, nhưng cố tình sau khi gặp được cô, anh muốn học dùng hết toàn lực lấy lòng cô, anh lấy lòng, nhưng cô lại không chút nào cảm kích, hiện tại, còn nói cô ở anh bên người là sống chịu khổ.
Cả người anh giống như là bị đốt thuốc nổ, từng trận tích lũy không vui trong lòng, nháy mắt liền nổ mạnh ra.
Lương Thần đè xúc động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Cảnh Hảo Hảo xuống, xoay người rời đi từ thân thể của cô, lôi kéo cổ tay cô, trực tiếp túm cô từ trên giường, kéo dài tới trước gương sát đất, lập tức đẩy cả người cô tới trước gương, chỉ vết hôn xanh xanh tím tím trên làn da trắng nõn của cô ở trong gương, nói: “Chính em nhìn một chút những thứ này là cái gì.”
Trên thân thể của cô, phủ kín dấu vết anh lưu lại, giống như từng dấu ấn hung hăng khắc vào nơi đó
Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lương Thần lại vươn tay, bắt lấy mặt của cô, tiếp tục đối diện mặt cô với gương, cười khẽ nói: “Hảo Hảo, em cẩn thận suy nghĩ đi, trong trong ngoài ngoài của em đều là của tôi, toàn thân đều là ấn ký của tôi, em nói em phát ngốc cái gì, hỏi tôi khi nào thì thả em đi, chẳng lẽ em còn muốn Thẩm Lương Niên?”
Lương Thần nói tới đây, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, tư thái tao nhã buông Cảnh Hảo Hảo ra, sau đó đi đến trên sô pha một bên, cầm túi xách của Cảnh Hảo Hảo lên, lấy di động của cô từ bên trong ra, trực tiếp lật xem hai cái, tìm được ảnh chụp lõa thể của Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên ở bên trong, cầm đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng quơ quơ, nói: “Chiều hôm nay, không phải em bôn ba chạy đến sân bay đợi anh ta nửa ngày ư? Kết quả thì sao?”
Miệng Lương Thần từ trước đến nay luôn ngoan độc, người khiến anh đau một phần, anh liền trả lại mười phần: “Tôi còn nghĩ anh ta rất yêu em đấy, cuối cùng không phải là thân mật nằm cùng một chỗ với người phụ nữ khác như vậy ư, làm chuyện tôi đã làm với em, nói không chừng trên người Kiều Ôn Noãn cũng giống như em bây giờ, in đầy dấu vết Thẩm Lương Niên lưu lại.”
Lời nói của Lương Thần giống như là một con dao bén nhọn, vô tình đâm vào chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của Cảnh Hảo Hảo, cô nhìn ảnh chụp của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn trên di động, nghe lời nói trào phúng của Lương Thần, đột nhiên liền cong môi nở nụ cười, chỉ là cô cười còn khó coi hơn khóc.
Không biết có phải buổi chiều lúc biết được tin tức này đã khóc đủ hay không, hiện tại cô ngược lại không có nước mắt, chỉ thực bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, sắc mặt có chút tái nhợt mở miệng, nói: “Đúng vậy, anh ấy cùng một chỗ với phụ nữ khác, tôi và anh ấy không trở về được, nhưng vậy thì như thế nào? Mặc dù chúng tôi không thể cùng một chỗ, tôi cũng không nguyện ý cùng một chỗ với anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc