Cảnh Hảo Hảo cơm nước xong, lúc đi ra từ trong phòng ăn, Lương Thần vẫn đang ngồi ở trên sô pha xem ti vi, bên trong truyền phát tin là tin tức đêm nay, âm điệu nữ thanh viên du dương nói từng chuyện chuyện quan trọng phồn vinh quốc thái dân an.
Lương Thần nghe được tiếng bước chân, đầu đều không có quay lại một chút, trực tiếp nói: “Thím Lâm, mang Cảnh tiểu thư lên lầu tắm rửa.”
......
Cảnh Hảo Hảo ngâm tắm xong, nháy mắt liền cảm giác mệt mỏi đánh úp lại, rõ ràng chỉ một ngày, cô lại cảm thấy chính mình như là chịu đựng rất nhiều ngày không có nghỉ ngơi, mệt đến rối tinh rối mù.
Nằm ở trên giường, chưa đến một lát Cảnh Hảo Hảo liền lâm vào mộng đẹp.
Mười hai giờ đêm, Lương Thần mới lên lầu, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo ngủ say hồi lâu, mới nâng tay lên, ૮ởเ φµầɳ áo của mình, vén chăn lên giường.
Hành tung của Cảnh Hảo Hảo, anh vẫn phái người theo sát phía sau, anh cũng nhận được điện thoại tài xế gọi tới, nói Cảnh Hảo Hảo ở trong tuyết hoang tàn vắng vẻ, khóc hồi lâu.
Lúc anh nghe được tin tức kia, tay nắm di động của anh không tự chủ được sử dụng lực, sau đó cảm giác được rõ ràng, иgự¢ mình ẩn ẩn đau đớn.
Thật ra, hết thảy đều ở trong khống chế anh, vào ngày anh biết được Thẩm Lương Niên gửi tin nhắn cho Cảnh Hảo Hảo, thật sự đã có thể sớm cắt đứt ý niệm chạy trốn trong đầu Cảnh Hảo Hảo, nhưng anh chính là bất động thanh sắc làm bộ như không biết, bởi vì anh muốn nhìn một chút, rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo có thể đi theo Thẩm Lương Niên hay không.
Buổi chiều, lúc trợ lý nói cho anh biết, Cảnh Hảo Hảo đi sân bay nhận vé lên máy bay, đáy lòng anh quay cuồng nổi lên cảm thụ không thể nói nên lời.
Anh nghĩ đến chính mình sẽ tức giận tận trời, nhưng anh phát hiện, cuối cùng lại là chua sót và bất đắc dĩ, đè ép đi tức giận.
Cô đúng là vẫn còn...... vào lúc có cơ hội nhất, liền rời khỏi anh.
Anh thừa nhận, anh ti bỉ vô sỉ, từ đầu đến cuối anh đều không tính để cho Cảnh Hảo Hảo rời đi, anh như là thượng đế cao cao tại thượng, nhìn như chẳng hay biết gì, thật ra lại là đạo diễn lần diễn này.
Anh để cho trợ lý nói tất cả mọi chuyện cho Kiều Ôn Noãn, anh biết, người phụ nữ vì yêu mà nổi điên kia, khẳng định sẽ không dễ dàng để cho buông tha Thẩm Lương Niên như vậy.
Hết thảy đều phát triển dựa theo trong tưởng tượng của anh, Cảnh Hảo Hảo đau khổ đợi ở sân bay ba tiếng, nhưng không đợi được Thẩm Lương Niên.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, liền khiến cho Thẩm Lương Niên, ở đáy lòng của cô, từ hy vọng biến thành tuyệt vọng.
Cho tới bây giờ Lương Thần anh cũng không phải là người dễ trêu chọc, Thẩm Lương Niên dám động thủ trên đầu thái tuế, anh muốn để anh ta nhìn một chút, thứ Lương Thần anh nhìn trúng, người khác không thể nhìn trộm.
Muốn đấu với Lương Thần anh, vậy xem người kia có đủ tư cách, có đủ bản lĩnh hay không.
Trên thế giới này, anh đều có thể nhượng bộ bất cứ thứ gì, duy chỉ Cảnh Hảo Hảo, anh một bước cũng không nhường!
......
Lúc Lương Thần nằm ở bên người của mình, Cảnh Hảo Hảo liền tỉnh lại, sau đó làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô đợi khi Lương Thần dần dần ngủ say, liền lặng lẽ xốc chăn lên, phủ thêm áo ngủ, đi về phía ban công.
Tuyết đã muốn ngừng lại, Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước ban công, nhìn núi tuyết trắng như tuyết, sững sờ xuất thần.
Lương Thần đang ngủ, theo thói quen sờ đến vị trí bên cạnh, phát hiện trống rỗng, anh liền nhíu nhíu mày, tiếp tục sờ soạng hai cái, lúc này mới đột nhiên mở mắt, nhìn thấy bên gối rỗng tuếch, cả người soạt lập tức xốc chăn lên, liền ngồi dậy.
“Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trên ban công, rõ ràng nghe thấy giọng nói có một tia vội vàng của Lương Thần truyền đến.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề có lực của Lương Thần truyền đến, ngay sau đó là hai tiếng kéo cửa vang lên, Cảnh Hảo Hảo biết, hẳn là cửa phòng tắm và phòng thay quần áo, sau đó, cô chợt nghe đến tiếng bước chân của Lương Thần chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, tiếp đó, cô chợt nghe thấy giọng nói dễ nghe lại làm cho người ta áp lực của Lương Thần vang lên: “Thím Lâm, thím Lâm!”
Tiếng kêu của Lương Thần thật sự lớn, ở đêm đen nhánh, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ biệt thự.
Thím Lâm và người hầu dưới lầu nghe được tiếng nói của Lương Thần, đều khoác quần áo đi ra: “Thần thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”
“Nhìn thấy Hảo Hảo không?”
“Cảnh tiểu thư? Không có ở phòng ngủ sao?”
Tính tình Lương Thần lập tức liền bùng nổ: “Không có nhìn thấy, các người ai ai cũng sửng sờ ở nơi này làm gì, còn không mau đi tìm cho tôi!”
Cảnh Hảo Hảo đứng ở trên ban công, rõ ràng ngạch nghe thấy giọng nói Lương Thần, không ngừng hô to quát nhỏ truyền tới từ bên ngoài.
“Tìm cẩn thận một chút, lầu ba cũng nhìn xem, tuy rằng không có người ở, nhưng cũng phải tìm thật tốt!”
“Còn có phòng vẽ tranh, nhìn xem có phải Hảo Hảo ở trong phòng vẽ tranh hay không!”
“Cô, đi bên ngoài, vườn hoa phía sau, còn có trong đình ở vườn sau!"
“Thím Lâm, thím đi xem xét ghi chép camera, nhìn xem có phải cô ấy đã ra cửa hay không!”
Ngay sau đó, bên ngoài liền loạn thành một đoàn, có tiếng chạy lộn xộn không ngừng truyền đến, thậm chí Cảnh Hảo Hảo còn nghe thấy tiếng bước chân Lương Thần đi một chút dừng một chút ở tầng hai, cùng với tiếng vang cửa phòng rầm rầm.
Lúc bên ngoài loạn thành một nồi cháo, Cảnh Hảo Hảo mới nháy mắt phản ứng kịp, người bên ngoài là đang tìm chính mình, cô liền vội vàng chạy đi ra ngoài, đúng lúc đối diện với tầm mắt Lương Thần vừa mới đi một vòng trong phòng sách ra.
Sắc mặt Lương Thần đặc biệt trầm thấp, lúc nhìn thấy thân ảnh Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng cả người anh đều bốc lên tức giận, nhưng tâm lại chậm rãi bình tĩnh xuống, anh mở bước chân, đi hai ba bước đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, giọng nói có chút tức giận hỏi: “Em trốn ở chỗ nào?”
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh nhìn gương mặt tức giận của Lương Thần, trong đầu có chút không hiểu, anh lo lắng như sốt ruột như vậy làm cái gì? Bộ dáng kia, tựa hồ giống như là mất đi thứ mình đặc biệt để ý.
Để ý? Anh để ý cô?
Trong nháy mắt đáy lòng Cảnh Hảo Hảo liền trào phúng nghĩ, chính mình thật đúng là tự mình đa tình.
Cô nhiều nhất chỉ là một món đồ chơi anh tâm huyết dâng trào, một sủng vật anh nuôi dưỡng ở nhà mà thôi.
“Tôi ở trên ban công, không ngủ được, hít thở không khí.”
Lương Thần nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt nghẹn lời, phất phất tay với người hầu đêm hôm khuya khoắc bị chính mình hô to gọi nhỏ kéo dậy, nói: “Được rồi, các người đều đi ngủ đi.”
Sau đó liền lôi kéo Cảnh Hảo Hảo vào phòng ngủ.
“Em nhìn một chút đi, tay em lạnh thành bộ dáng gì rồi? Đêm khuya không ngốc ở trong phòng ấm áp, chạy đến ban công hóng gió lạnh làm gì?” Lương Thần vừa xoa xoa tay Cảnh Hảo Hảo, vừa nhét cô vào ở chăn ấm áp, sau đó cả người ôm chặt lấy cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh, rất nhanh liền truyền lại đến trên thân thể của cô.
Cô cứ để cho anh im lặng ôm như vậy.
Không khí lại dần dần trở nên có chút quỷ dị.
Lương Thần hơi cúi đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo bị chính mình ủ ấm đến hai má đỏ hồng, hô hấp dần dần trở nên có chút trầm trọng, sau đó nhất thời kiềm chế không được, liền cúi đầu, hôn lên môi cô.
Anh hôn môi cô rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có thể rất nhanh chìm đắm bên trong hương vị của cô
Lương Thần càng hôn càng sâu, đến cuối cùng, liền thuận lý thành chương cởi bỏ quần áo của hai người