Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo tính bất chấp tất cả chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Lương Niên, điện thoại cô đột nhiên vang lên ting ting, Cảnh Hảo Hảo khẩn cấp mở di động ra, lại nhìn thấy là một tin nhắn.
Gửi đến từ số điện thoại của Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo vui mừng nhấn mở ra, sau đó thần thái trong nháy mắt liền cứng ngắc tại chỗ.
Đó là một tấm ảnh nam nữ lõa thể dây dưa chung một chỗ, nam chính trong hình, là dung nhan cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Tiếng phát thanh sân bay vẫn êm tai không ngừng truyền đến, tay cầm di động của Cảnh Hảo Hảo, ức chế không được run run.
Ánh sáng trong ảnh chụp, thoạt nhìn rất tốt, hẳn là cửa sổ không có đóng, ánh mặt trời chiếu chói lọi, Thẩm Lương Niên im lặng từ từ nhắm hai mắt ôm Kiều Ôn Noãn ngủ, thần thái anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, mà Kiều Ôn Noãn vùi ở trong lòng anh, cười nhàn nhạt, mang theo một chút hạnh phúc sáng rọi.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này của mình cũng sẽ không quên được tâm tình vào giờ khắc này.
Khi*p sợ, kinh ngạc, không thể tin...... Sau đó đến cuối cùng, cô rõ ràng cảm giác được trái tim vốn nhảy lên sống động của mình đột nhiên giống như là nổ mạnh, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, tiếp đó, Cảnh Hảo Hảo phát hiện một cỗ đau đớn chưa từng có bao giờ, bắt đầu lan tràn cực nhanh từ đầu quả tim, nhanh chóng truyền khắp toàn thân của cô.
“Tiểu thư, tiểu thư?”
Cảnh Hảo Hảo mờ mịt quay đầu, nhìn tiếp viên hàng không mặc đồng phục xinh đẹp trước mặt miệng hé ra hợp lại như là đang nói cái gì với mình, nhưng lại hoàn toàn không nghe được, chỉ là ngón tay đột nhiên vô lực một trận, di động liền “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
“Tiểu thư, điện thoại của cô.”
Tiếp viên hàng không xinh đẹp khom người, nhặt di động của Cảnh Hảo Hảo lên, tươi cười chân thành đưa tới trước mặt của cô.
Cảnh Hảo Hảo hốt hoảng vươn tay, nhận lấy, máy móc nói một câu: “Cám ơn.”
Sau đó liền xoay người, đi ra ngoài sân bay.
“Tiểu thư, không phải cô muốn ngồi chuyến bay đi nước Mỹ lần này sao? Máy bay lập tức cất cánh, cửa đăng ký khẩu là phương hướng này.” Tiếp viên hàng không đúng lúc ngăn Cảnh Hảo Hảo cản, lời nói nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, ngây ngốc liếc mắt nhìn vé máy bay nắm trong tay mình một cái, sau đó như là đã đánh mất hồn, như u linh tiếp tục đi đến cửa sân bay.
Lúc Cảnh Hảo Hảo đi ra, bầu trời đã nổi lên bão tuyết, cô như là không có cảm giác, mờ mịt mất mác đi vào trong bão tuyết.
Sân bay tọa lạc ở mảnh đất trống trải nơi rừng núi hoang vắng, Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi hồi lâu, đột nhiên không cần thận trượt chân một cái, cả người cô liền té ngã trên đất.
Trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn, khiến cô trong nháy mắt bừng tỉnh, sau đó cả người giật giật môi, đột nhiên liền ghé vào trong tuyết, hu hu khóc lên.
Thật sự là rất tiếc nuối, cô không còn có biện pháp ảo tưởng có một ngày chính mình còn có thể cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, cô không còn có tín niệm chống đỡ chính mình có thể sống qua năm tháng bẻ gảy hai cánh rất dài như vậy......
Thẩm Lương Niên của cô, hiện tại đã trở thành đàn ông của người phụ nữ khác......
Cô và Thẩm Lương Niên, cứ như vậy liền kết thúc rồi......
Cảnh Hảo Hảo khóc tê tâm liệt phế, thân hình gầy yếu cuộn mình trên mặt đất, không để ý tuyết lớn bay là tà trên đỉnh đầu, vẩy cô một thân tuyết trắng.
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết chính mình khóc bao lâu, thẳng đến màn đêm buông xuống, cô mới chậm rãi đứng dậy từ trong tuyết.
Cô đứng ở trong trời đất tuyết bao la, mờ mịt nhìn bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn, đã có chút không biết nên đi con đường nào.
Cảnh Hảo Hảo chỉ đứng ngây ngốc trong chốc lát, mới mở bước chân, đi lung tung về phía mình cũng không biết phương hướng.
Đi không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo đi đến hai chân đều ૮ɦếƭ lặng, bóng đêm đã sắp hoàn toàn tối đen, gió tuyết càng lúc càng lớn, ngay tại lúc rốt cục Cảnh Hảo Hảo không đi nổi nữa, đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi đứng ở cạnh thân thể của cô.
Cảnh Hảo Hảo lui ra sau từng bước, quay đầu, nhìn thấy cửa xe mở ra, tài xế biệt thự Lương Thần xuống dưới từ trên xe, cung kính tiêu sái đến trước mặt của cô, nói: “Cảnh tiểu thư, tôi tới đón cô về nhà.”
......
Máy sưởi bên trong xe mở rất lớn, chưa đến một lát liền thổi mồ hôi lạnh toàn thân Cảnh Hảo Hảo bốc đi, nhưng lòng của cô, không cảm giác được chút ấm áp nào.
Cô nhìn bông tuyết ngoài của sổ xe càng lúc càng lớn, đột nhiên trong đầu liền hiện ra ảnh chụp mình vừa mới nhận được, nước mắt lại không chịu khống chế chảy ra bên ngoài.
Rõ ràng đã đau lâu như vậy, hẳn là đã muốn ૮ɦếƭ lặng, nhưng cô lại vẫn đau đến không thể chịu đựng được.
Cô đột nhiên nhớ tới, Thẩm Lương Niên từng nói với cô, “Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.” Đêm đó, ở studio rừng núi hoang vắng, ánh sao lấp lánh, trong ánh mắt Thẩm Lương Niên nhìn cô, lóe ra nghiêm túc trang trọng. Lúc đó, cô cảm thấy ánh sao tốt đẹp như vậy giống như vĩnh hằng, đến hiện tại, cô mới biết được hết thảy đó chỉ là sao băng, dễ dàng trôi qua như sao băng.
Ngày hôm đó, cô nhận được tin nhắn Thẩm Lương Niên gửi đến, nghĩ đến rốt cục mình có thể thoát khổ bể khổ, cô kích động và nhảy nhót như vậy, đến hiện tại, cô phát hiện, chưa thoát khỏi bể khổ, lòng của cô đã vỡ nát.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên cửa kính xe, nhiệt độ ngón tay xuyên qua cửa kính xe, khiến cho bông tuyết dính trên thủy tinh bên ngoài nhanh chóng hòa tan thành một chuỗi bọt nước trợt xuống.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo, vuốt ve ở trên cửa kính xe hồi lâu, miệng mới nhẹ nhàng đọc một câu: Để tôi cảm tạ anh, tặng tôi không vui.
......
Xe vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự.
Cảnh Hảo Hảo nhìn biệt thự xa hoa mình ở nhiều tháng, ở dưới sự phụ trợ của tuyết, có vẻ tựa như tòa thành trong thế giới đồng thoại, mĩ rối tinh rối mù.
Cảnh Hảo Hảo xuống xe, nhìn đèn tường phong cách kiểu Âu trước kia, đột nhiên cảm thấy, hết thảy phát sinh vừa rồi như là một cơn ác mộng, mà cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này.
“Cảnh tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, mau vào đi thôi.” Tài xế mở cửa nhà cho Cảnh Hảo Hảo, cung kính nói.
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, mở bước chân đi vào.
Thím Lâm nhìn thấy cô, lập tức vui mừng đi lên đón, ân cần lấy dép lê ra thay cô: “Cảnh tiểu thư, cô đã trở lại rồi.”
Cảnh Hảo Hảo cười cười thím Lâm: “Xin lỗi, khiến thím lo lắng.”
“Đứa bé ngốc, nói cái gì đấy, nhìn trên người cô đều ướt hết rồi, nhanh cởi bộ đồ này ra.” Thím Lâm nói xong, liền vươn tay, giúp đỡ Cảnh Hảo Hảo ϲởí áօ khoác.
Cảnh Hảo Hảo đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Lương Thần ngồi trên sô pha.
Trên mặt người đàn ông cũng không có thần thái gì, lúc nhìn thấy cô đi vào, ngẩng đầu, ánh mắt ôn hoà liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền nghiêng đầu, nói với người hầu đứng ở một bên: “Cô đi lên lầu xả nước ấm.”
Sau đó lại nhìn về phía thím Lâm: “Mang cô ấy đi phòng ăn ăn cơm chiều.”
Nói xong, Lương Thần liền đặt tầm mắt ở trên màn hình ti vi, không có chút ý tứ nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo.