“Tôi chỉ biết, Thẩm Lương Niên không ૮ɦếƭ tâm. Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày anh ấy không đi công ty, cũng không ở nhà, tôi liền cảm thấy kỳ quái, hôm nay tôi đi công ty tìm anh ấy, nghe thư ký anh ấy nói anh ấy đi vùng ngoại thành, sau đó tôi có tâm nhãn gọi một cú điện thoại cho tổ phim của Cảnh Hảo Hảo, tôi mới biết được, Cảnh Hảo Hảo đang quay phim ở vùng ngoại thành.”
“Lúc đó tôi liền đoán được bọn họ có thể đang ở cùng một chỗ, tôi không xác định, tôi liền nhẫn nại tính tình gọi điện thoại cho Lương Niên, kết quả Lương Niên chẳng những không có tiếp nghe điện thoại, ngược lại trực tiếp tắt máy.”
“Cho nên hiện tại tôi chạy tới tìm anh...... Kết quả, Cảnh Hảo Hảo cũng không trở về, bọn họ khẳng định cùng một chỗ!” Ngữ khí của Kiều Ôn Noãn lập tức trở nên có chút chắc chắc, cô nhìn Lương Thần, cảm xúc có chút kích động nói: “Lương tổng, Cảnh Hảo Hảo chính là phụ nữ của anh, như bây giờ, làm không tốt, Cảnh Hảo Hảo lại bị Thẩm Lương Niên đoạt lại thôi.”
“Đủ, câm miệng cho tôi!”
Tiếng nói của Lương Thần đột ngột vang lên, Kiều Ôn Noãn sợ tới mức lập tức ngừng nói, nghiêng đầu, Kiều Ôn Noãn mới phát hiện, lúc này trên mặt Lương Thần đã không còn thần thái gì, đáy mắt của anh tối đen mà thâm thúy, nhìn không ra được cảm xúc gì, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tầng dòng nước lạnh.
Cả người trầm thấp đáng sợ, càng đủ uy nghiêm hơn bình thường, thoạt nhìn như là đặc biệt sinh khí.
Kiều Ôn Noãn thấy Lương Thần tức giận, cho nên lập tức sợ tới mức không dám thở mạnh chút nào.
Lương Thần hít sâu một hơi, mới chậm rãi đứng lên, mở bước chân đi tới trước mặt Kiều Ôn Noãn, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, mở miệng nói từng chữ: “Đoạt lại?”
“Chỉ dựa vào Thẩm Lương Niên, xứng tranh phụ nữ với tôi ư?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt không sợ bị ςướק đi, vì trên thế giới này, chỉ có tôi không cần! Chỉ cần tôi muốn Cảnh Hảo Hảo một ngày, cô ấy liền không thể cùng Thẩm Lương Niên một ngày, tôi muốn Cảnh Hảo Hảo cả đời, cô ấy liền không thể cùng Thẩm Lương Niên cả đời!”
Lương Thần nói xong, liền cười lạnh một tiếng về phía Kiều Ôn Noãn, xoay người bước ra khỏi phòng họp.
Kiều Ôn Noãn vẫn đợi cho Lương Thần rời đi một lúc, lúc này cô ta mới nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ иgự¢ mình, mang theo một tia may mắn sống sót sau tai nạn, nghĩ: Thẩm Lương Niên không thể hoàn toàn hết hy vọng với Cảnh Hảo Hảo, như vậy cô liền nhờ Lương Thần, người đàn ông này từ trước đến nay quen duy ngã độc tôn, biết Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên lại gặp mặt, khẳng định sẽ áp dụng hành động!
Mấy ngày nay, thật ra mỗi ngày Thẩm Lương Niên đều đi tổ phim nhìn Cảnh Hảo Hảo, nhưng anh vẫn luôn không có quấy rầy Cảnh Hảo Hảo, chỉ yên lặng nhìn, cô ta không biết rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hai người bọn họ gặp nhau, nhưng đây thật sự là một cơ hội, một cơ hội làm cho...... bọn họ hoàn toàn cách xa!
......
Xe Thẩm Lương Niên, dần dần lái vào trong thành phố Giang Sơn.
Đèn xanh đèn đỏ trong thành có chút nhiều, xe lái không hề thông thuận như vừa rồi nữa, thỉnh thoảng sẽ dừng lại.
Càng lái vào trung tâm thành phố, tâm tình Thẩm Lương Niên càng có vẻ xuống thấp, anh giống như biết rõ còn cố hỏi, lúc đang đợi đèn đỏ, nghiêng đầu, hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Đưa em về nhà của em sao?”
Thần thái Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên có chút hoảng hốt, nhà của cô, cô đã rất lâu chưa trở về rồi......
Cảnh Hảo Hảo há miệng, nói: “Đến đầu đường trước mặt cho em xuống, em đón xe.”
Thẩm Lương Niên như là không có nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, vẫn tự mình lái xe về phía trước.
Đi trong chốc lát, Thẩm Lương Niên nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, nếu em sống ở bên người Lương Thần không vui, vì sao còn muốn ở lại bên người anh ta?”
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo không biết chính mình nên nói những gì.
Người ngoài thoạt nhìn, Lương Thần nhiều tiền soái khí, là thiếu niên thiên tử của thành phố Giang Sơn, phụ nữ có thể được anh coi trọng, nhất định là phúc khí tu tám đời.
Nhưng không ai biết, “Phúc khí” như vậy với cô mà nói, chỉ có thể được gọi là một tai nạn.
Ván đã đóng thuyền, không còn có cơ hội gì có thể thay đổi.
Cô đã là phụ nữ của Lương Thần, anh cũng biết...... Cho nên, mặc dù cô ở lại bên người Lương Thần không vui, vậy thì như thế nào? Trở lại bên người anh? Vậy cô phải xóa bỏ đoạn trí nhớ chính mình là phụ nữ của Lương Thần như thế nào?
Cô đã không phải là Cảnh Hảo Hảo từng sạch sẽ và tốt đẹp như vậy nữa, cô bị ác ma tên là Lương Thần kia bẻ gẫy hai cánh.
Hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới mở miệng, nói: “Lương Niên, em nợ anh một câu thực xin lỗi.”, nói xong, nước mắt Cảnh Hảo Hảo liền lăn xuống dưới: “Là thật rất xin lỗi.”
Nhìn nước mắt của cô, Thẩm Lương Niên cảm thấy có một loại đau không cách nào hình dung, nhanh chóng lan truyền toàn thân anh, anh theo bản năng liền vươn tay, bắt lấy tay của Cảnh Hảo Hảo, gắt gao nắm trong lòng bàn tay của mình, dùng sức cầm lấy, giống như như vậy, mới có thể giữ cô ở lại bên người của mình.
Có một số việc, hiện tại anh không nói, có lẽ cả đời cũng không thể nói.
Mấy ngày nay mỗi ngày anh vụng trộm nhìn Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ, nếu cô đi theo Lương Thần thực vui vẻ, như vậy anh sẽ buông tay, nhưng anh phát hiện, cô cũng không vui vẻ, sau khi cô quay phim chấm dứt, sẽ thường xuyên một mình ngẩn người.
Anh thừa nhận, anh yếu đuối, vào lúc Lương Thần cầm chứng cứ chệch đường ray của anh và Kiều Ôn Noãn ra, anh vốn không có cốt khí đi đối mặt với Cảnh Hảo Hảo.
Anh sợ Cảnh Hảo Hảo kết kết thật thật hận anh, sau đó anh và cô không còn có cơ hội.
Nhưng mấy ngày nay, anh mới phát hiện, chính mình tựa hồ đã không còn cơ hội.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lương Niên hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng, nói: “Hảo Hảo, nên thực xin lỗi là anh.”
Ngả bài sao? Ngả bài đi. Nếu Cảnh Hảo Hảo không tha thứ, như vậy từ nay về sau, anh liền cách xa cô. Nếu Cảnh Hảo Hảo tha thứ, không ngại, chỉ cần cô muốn cùng một chỗ với anh, như vậy anh liền mang cô đi, rời khỏi thành phố Giang Sơn, cao bay xa chạy.
Nên thực xin lỗi là anh? Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mũi chua xót, sao Thẩm Lương Niên lại xin lỗi cô? Từ đầu đến cuối, đều là cô phản bội anh, liên lụy anh.
Thẩm Lương Niên vẫn nghĩ đến, chuyện của mình và Kiều Ôn Noãn, sẽ như là một bí mật vĩnh hằng, cả đời sẽ không bị Cảnh Hảo Hảo biết. Nhưng anh vạn lần không ngờ, có một ngày, là anh chính miệng nói cho cô biết.
Hốc mắt Thẩm Lương Niên trở nên hồng hồng, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Hảo Hảo, em chưa từng thật có lỗi với anh, là anh thật có lỗi với em......”
“Là anh đáng đời, là anh......”
Thẩm Lương Niên vừa mới nói tới đây, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thắng xe chói tai và một tiếng còi rõ ràng, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe đi ngược chiều vọt tới trước xe của anh, thắng gấp một cái, liền ngừng lại.
Thẩm Lương Niên nhanh chóng giẫm phanh lại, chỉ kém chút nữa liền ᴆụng vào xe trước mặt.
Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên bởi vì dừng gấp, thân thể đều nghiêng về trước.
Sau khi Thẩm Lương Niên lấy lại tinh thần, đầu tiên liền đỡ Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, không có việc gì chứ?”
Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, có chút kinh hồn chưa định ngẩng đầu, sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, cô tinh tường nhìn thấy Lương Thần ngồi ở ghế tài xế chiếc xe kia.