Mỗi ngày Cảnh Hảo Hảo ngồi xe bảng số quân khu, khiến người trong tổ phim suy đoán các loại, vốn là có chút không hợp, hiện tại hơn nửa ngày hôm qua toàn bộ tổ phim bởi vì sự vắng mặt của cô mà chậm trễ thời gian một ngày, tuy rằng mọi người ngoài miệng không có mắng ra rõ ràng giống như đạo diễn, nhưng đáy lòng ít nhiều vẫn có chút bất mãn.
Có vài người không lộ ra vui buồn, nhưng thật ra cũng không khác gì bình thường, không trao đổi với Cảnh Hảo Hảo, cũng không có phản ứng gì, nhưng có vài người, lực ngụy trang không có cường đại như vậy, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo liền lộ ra chút chán ghét.
Bởi vì ngày hôm qua chậm trễ, cho nên hôm nay an bài quá trình quay chụp rất chặt chẽ, suốt cho tới trưa, mọi người đừng nói thời gian nghỉ ngơi, ngay cả thời gian uống nước cũng là miễn cưỡng đoạt ra được.
Bận rộn đến một giờ chiều, toàn bộ tổ phim mới ăn cơm.
Nam nữ số một cùng với một ít vai diễn lớn ngồi cùng một chỗ với đạo diễn, có người chuyên môn nịnh hót, tự mình tặng đồ ăn lên.
Loại diễn vai phụ giống như Cảnh Hảo Hảo và nhân viên công tác sẽ tự mình động thủ đi lấy cặp Ⱡồ₦g đựng cơm, mọi người cũng không có vị trí ngồi nào, sẽ tụ tập ngồi ăn chung quanh hiện trường.
Có vài người đáy lòng dấu không được chuyện, tự nhiên lúc nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, sẽ khe khẽ nói nhỏ thầm oán đều là Cảnh Hảo Hảo, mới làm hại hiện tại bọn họ mệt như vậy.
Ăn cơm chỉ mới nửa tiếng, liền có người gọi mọi người tập họp bổ sung trang điểm, sau đó lại quay một cảnh mới, mới bổ sung đủ phần diễn kéo dài ngày hôm qua.
Sau khi đạo diễn xem quá trình quay phim một chút, đã không thể quay cảnh ngày hôm nay, nhưng thời tiết hôm nay rất tốt, có một cảnh trời chiều ở vùng ngoại ô thành phố Giang Sơn, cho nên đạo diễn liền trực tiếp bảo mọi người trước tiên chuẩn bị tốt xe, trực tiếp lôi kéo người tổ phim, đi vùng ngoại ô thành phố Giang Sơn.
Đến vùng ngoại ô, bố trí xong hết thảy, đúng lúc mặt trời chiều ngã về tây, mọi người lại bổ sung trang điểm, liền chính thức quay.
Trong trong ngoài ngoài ép buộc khoảng hơn hai tiếng, rốt cục tuyên bố quay xong, mọi người tẩy trang, sắc trời đã hơi tối đi.
Nhân viên công tác tổ phim đã sắp xếp xong thiết bị quay phim, người tẩy trang xong cũng đều rối rít lên xe tổ phim.
Cũng không phải toàn bộ thợ trang điểm đều theo tới vùng ngoại thành, cho nên nhân thủ có hạn, chỉ có thể lần lượt tẩy trang, nháo ra tiết mục xin nghỉ ngày hôm qua, Cảnh Hảo Hảo cũng không có không biết xấu hổ tranh với người khác, cho nên liền rơi xuống thành một người cuối cùng.
Tẩy trang xong, cô liền vội vàng ôm quần áo của mình, đi một toilet gần nơi quay không xa thay đổi quần áo, lúc thay xong đi ra, cô mới phát hiện ba chiếc xe buýt lớn của tổ phim đã rời đi.
Toàn bộ vùng ngoại thành trống rỗng, không có một người nào của tổ phim, Cảnh Hảo Hảo mang theo quần áo tổ phim, chuyển vòng vo trái phải, liền ᴆụng phải một người phụ nữ trung niên, liền tiến lên hỏi một chút, bị báo xe tổ phim vừa mới rời đi chưa đến một lát.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng chạy về phía đường lớn nơi xa, lại chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng ba xe buýt.
Cảnh Hảo Hảo đuổi theo hai bước, ngừng lại, liền muốn gọi điện thoại cho tài xế, nhưng lại phát hiện, túi xách của mình còn ở trên xe buýt tổ phim.
Cảnh Hảo Hảo ảo não dậm chân, liền đứng ở ven đường muốn đón một chiếc xe taxi về thành phố trước, đến biệt thự, sẽ để cho thím Lâm trả tiền.
Tổ phim vì lấy cảnh, cố ý chọn nơi hẻo lánh, Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường đợi một lúc lâu, đừng nói xe taxi, ngay cả một chiếc xe đi vào thành phố cũng không có thấy.
Sắc trời càng lúc càng tối xuống, tối đặc biệt nhanh, bất tri bất giác, toàn bộ vùng ngoại thành đã hoàn toàn nghênh đón đêm tối.
Vùng ngoại thành giống như giữa sườn núi, vào đêm, nhiệt độ sẽ đặc biệt thấp.
Bận rộn một buổi chiều, Cảnh Hảo Hảo đã sớm tiêu hóa những thứ ăn vào buổi trưa không còn một mảnh.
Vừa lãnh lại đói, Cảnh Hảo Hảo càng thêm mất đi năng lực chống lạnh, cô đứng ở dưới đèn đường, ánh mắt trông ௱ôЛƓ nhìn ngã tư đường trống rỗng, hy vọng có thể có chiếc xe vào trong thành phố, có thể để cho cô đi nhờ xe.
Đêm vùng ngoại thành, yên tĩnh đến rối tinh rối mù, Cảnh Hảo Hảo đứng cô đơn ở một bên, thỉnh thoảng động hai chân sắp cứng ngắc, qua không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, che kín mặt lạnh như văng, sau đó thổi khí nóng, làm ấm tay, đợi lúc cô vừa định buông tay, đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi dừng ở trên ngã tư đường đối diện.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chiếc xe kia mơ hồ có chút quen thuộc, để tay xuống, cẩn thận nhìn lại.
Đúng lúc đó, xe lại chậm rãi khởi động, chuyển đầu một cái, đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Sau đó, cửa xe ghế lái bị mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, xuống xe, im lặng quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo giống như là bị người dùng đinh đóng trên mặt đất, không thể nhúc nhích được nữa.
Dựa vào đèn đường có chút mờ tối, Cảnh Hảo Hảo tinh tường nhìn thấy khuôn mặt soái khí của Thẩm Lương Niên, trở nên gầy yếu đi rất nhiều.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, mới chậm rãi đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, đi từng bước lớn tới trước mặt cô, dừng bước chân, mở miệng nói: “Lên xe đi, anh đưa em về thành phố.”
Cảnh Hảo Hảo không hề động, cũng không có nói chuyện.
Thẩm Lương Niên hơi nghiêng thân, kéo cửa xe ghế lái phụ ra, túm cánh tay Cảnh Hảo Hảo, đẩy cô vào, sau đó liền hung hăng đóng cửa lại.
Thẩm Lương Niên lên xe, cũng như thường ngày, trước hơi hơi nghiêng người cài dây an toàn cho Cảnh Hảo Hảo, mới ngồi trở lại một lần nữa, nâng tay lên, cài dây an toàn cho chính mình.
“Lạnh không?” Thẩm Lương Niên xoay qua, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, hỏi.
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Thẩm Lương Niên vươn tay, chỉnh máy sưởi trong xe đến lớn nhất, sau đó liền khởi động xe.
Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên cũng không có trao đổi gì, trong xe rất yên tĩnh, trên đường trở về thành phố, gần như không có chiếc xe nào.
Xe vẫn luôn dùng ở tốc độ vững vàng nhất, lúc đi ngang một trạm nghỉ ngơi, Thẩm Lương Niên ngừng xe lại.
Anh không nói gì, chỉ là lúc xuống xe, thuận đường khóa trái xe, như là sợ Cảnh Hảo Hảo tự tiện rời đi.
Thẩm Lương Niên đi khoảng năm phút đồng hồ liền trở lại, một tay bưng một ly trà sữa nóng hôi hổi, một tay mang theo một cái gói to.
Anh đưa toàn bộ đồ cho Cảnh Hảo Hảo, trên mặt còn lộ ra ý cười ôn nhuận với cô giống như trước kia, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, âm điệu ôn hòa nói: “Uống thứ gì đó ấm áp một chút, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Cảnh Hảo Hảo nắm ly trà sữa nóng phỏng tay kia, đầu ngón tay run rẩy lợi hại.
“Trong gói to là chút đồ ăn, muộn như vậy khẳng định em đã đói bụng đi, trước ăn một chút đi.” Thẩm Lương Niên nói xong, dừng một chút: “Đều là món em thích ăn.”
Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói gì, chỉ rũ mí mắt nhìn ly trà sữa nóng đang cầm trong lòng bàn tay.
Ngọn đèn trạm nghỉ ngơi chiếu vào bên trong xe, Thẩm Lương Niên nhìn thấy sắc mặt Cảnh Hảo Hảo có chút tái nhợt, đáy lòng anh hung hăng nhói một cái, liền xoay người, khởi động xe, rời đi lần nữa.