Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 113

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Hửm?” Lương Thần lên tiếng, cúi đầu, tiến tai đến cạnh Cảnh Hảo Hảo, lại nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thào hô “Lương Niên, Lương Niên......”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo trong mềm dễ nghe, mang theo vài phần tư vị triền miên, gọi đến cả người Lương Thần nháy mắt liền cứng lại.
Tai anh vẫn dán bên môi Cảnh Hảo Hảo như cũ, rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của cô, thanh nhã như lan.
Nhưng Lương Thần lại cảm thấy như là có một phen cạnh băng bén nhọn, hung hăng đâm vào tim của mình.
Vừa lạnh, lại đau.
“Lương Niên......” Cảnh Hảo Hảo lại thấp giọng hô lên tên của Thẩm Lương Niên.
Lương Thần như là chạm vào điện cao thế, cả người chợt đứng lên, trực tiếp vươn tay ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, ném vào trong bồn tắm lớn, mở vòi nước ra, cũng không chờ nước nóng, đổ ập rót xuống về phía Cảnh Hảo Hảo.
Lúc ban đầu nước mở ra tắm rất lạnh, giột đến cả người Cảnh Hảo Hảo theo bản năng trốn về một bên bồn tắm, thân thể cũng lạnh đến co rút thành một đoàn, nhíu lông mày thanh tú, âm điệu mềm nhũn mở miệng, mang theo một chút ủy khuất: “Lương Niên, tâm em khó chịu......”
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo từ trên cao, lại nghe được tên Thẩm Lương Niên từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo, иgự¢ anh phập phồng không ngừng, giọng nói có chút thô lỗ nói: “Khó chịu? Khó chịu ૮ɦếƭ em đi!”
Nói xong, một tay nắm vòi hoa sen, một lần nữa nhắm ngay mặt Cảnh Hảo Hảo, liều mạng giột.
Thím Lâm vội vàng chạy lên từ dưới lầu giúp một tay, thấy một màn như vậy, sợ tới mức vội vàng đi lên trước, chặn cột nước vòi hoa sen: “Thần thiếu gia, hay để tôi tắm rửa cho Cảnh tiểu thư đi, ngài tắm như vậy, sẽ đông lạnh Cảnh tiểu thư.”
Mặt Lương Thần bình tĩnh, không có hé răng, trực tiếp đưa vòi nước cho thím Lâm, sau đó cầm dầu gội từ một bên lên, xoa nhẹ lên mái tóc dài của Cảnh Hảo Hảo.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tắm rửa cho người khác, đây là lần đầu tiên, lực đạo có chút mạnh, tóc dài của Cảnh Hảo Hảo dính nước, như là hải tảo dây dưa cùng một chỗ, Lương Thần xoa nắn hai cái, liền cuốn thành một đoàn, sau khi cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt dầu gội trên đầu Cảnh Hảo Hảo, tóc liền thắt lại một chỗ, Lương Thần cau mày, một tay vừa giột nước, vừa dùng ngón tay làm thuận tóc cho Cảnh Hảo Hảo.
Có thể là lực đạo anh dùng mạnh, kéo đau da đầu Cảnh Hảo Hảo, trong lúc mơ mơ màng màng Cảnh Hảo Hảo giật giật đầu, nhỏ giọng ngâm rên nói: “Lương Niên, anh nhẹ một chút, em đau......”
Người phụ nữ này có phải ỷ vào mình uống rượu, phóng lên trời cao rồi không, lại có thể xem anh như không tồn tại, ở trong này quang minh chính đại gọi Thẩm Lương Niên như vậy.
Ngón tay Lương Thần cầm lấy tóc Cảnh Hảo Hảo, lực đạo nhịn không được liền tăng thêm một ít, kéo đến Cảnh Hảo Hảo kêu lên.
“Thần thiếu gia, không thể gội đầu như vậy.” Thím Lâm đứng ở một bên lo lắng suông, lại không dám tiến lên tự tiện đoạt Cảnh Hảo Hảo qua hỗ trợ, đành phải cầm dầu xả đưa cho Lương Thần, nói: “Đồ một chút dầu xả, tóc tự nhiên liền thuận, nhẹ nhàng gỡ liền tách ra, kéo như vậy nữa, sẽ kéo đau Cảnh tiểu thư.”
Lương Thần đen mặt, nghiến răng nghiến lợi run rẩy nói: “Đổ dầu xả cái gì, đau ૮ɦếƭ cô ấy luôn đi, cả ngày lẫn đêm đều không có làm cho người ta bớt lo!”
Nói xong, Lương Thần tắt vòi hoa sen, ném tới trong bồn tắm to, tay lại đưa qua, tiếp nhuận dầu xả, đồ ở trên tóc Cảnh Hảo Hảo.
Sắc mặt anh thoạt nhìn vẫn hung dữ như trước, nhưng lực đạo trên tay đã dịu đi rất nhiều.
Lương Thần tắm rửa cho Cảnh Hảo Hảo xong, thím Lâm vội vàng đưa một cái khăn tắm lớn lên, Lương Thần tiếp nhận, quấn lên người Cảnh Hảo Hảo, ôm lấy cô, vừa đi đến ngoài cửa, vừa nói với thím Lâm đi theo sau: “Đi xuống lầu lấy quả trứng gà chín lên.”
Thím Lâm nhận được mệnh lệnh, vội vàng đáp một tiếng, liền đi xuống lâu, đợi khi bà cầm trứng gà chín đi lên, còn chưa có vào phòng ngủ, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng gió vù vù, thím Lâm đứng ở cửa, nhìn thấy Lương Thần một tay ôm Cảnh Hảo Hảo, một tay cầm máy sấy, sấy tóc cho cô gái.
Thím Lâm chỉ có thể nhìn được một bên mặt của Lương Thần, sắc mặt người đàn ông vẫn không có chuyển biến tốt, thoạt nhìn như là mất hứng, nhưng tay vuốt tóc dài cô gái lại rất ôn nhu, rất cẩn thận, như là sợ không cẩn thận sẽ làm đau cô gái.
Thím Lâm đứng ở cửa, không có quấy nhiễu một màn này, bà vẫn đợi cho Lương Thần tắt đi máy sấy trong tay, mới nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào phòng ngủ, hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Lương Thần không nói gì, tiếp nhận trứng gà của thím Lâm, dán lên nửa khuôn mặt bị đánh của Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng lăn trên đó.
“Đây rốt cuộc là ai, xuống tay nặng như vậy, ngài xem mặt đều sưng thành như vậy, ngày mai Cảnh tiểu thư còn phải quay phim, tiêu sưng không được, làm sao quay đây.” Vẻ mặt thím Lâm đau lòng nói.
Lương Thần cau mày nhìn nhìn dấu năm ngón tay trên mặt Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí càng phẫn nộ hơn: “Đáng đời, cô ấy tự làm tự chịu, không có chuyện gì chạy đến quán bar, uống nhiều như vậy.”
Nói xong, đáy lòng Lương Thần lại dâng lên một cỗ xúc động Gi*t người, sau đó đưa trứng gà cho thím Lâm, nói: “Thím nhìn cô ấy một lát, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, Lương Thần bước đi đến trước bàn bên cạnh, cầm chìa khóa xe lên, đi ra phòng ngủ.
Vừa rồi lúc tắm rửa cho Cảnh Hảo Hảo, quần áo trên người Lương Thần đã sớm ướt đẫm, sợ cô cảm lạnh, chỉ lo sấy tóc cho cô, quên thay quần áo cho mình, đợi cho ra cửa, gió mùa đông thổi qua, anh mới phát hiện trên người mình còn mặc quần áo ướt sũng.
Lương Thần dừng bước chân một chút, cuối cùng trực tiếp đi gara lấy xe, lái đến nhà họ Lương cũ
Mẹ anh cũng từng là ngôi sao nổi tiếng một thời trong làng giải trí, lúc quay phim đánh võ, thường xuyên va chạm lên người, máu ứ đọng thật lâu cũng không tiêu tan. Lúc ấy ông ngoại vừa mới nhận thức một lang trung, có một loại thuốc mỡ gia truyền, chuyên trị đánh tan máu ứ đọng, sau khi dùng qua, thấy hiệu quả rất nhanh, một đêm ngắn ngủnliền nhìn không ra dấu vết gì. Sau đó mẹ anh rời khỏi vòng giải trí, cũng dùng ít đi, chỉ là truwcos khi lang trung qua đời, ngược lại từng cho ông ngoại anh mấy hộp, trong hai năm này người trong nhà lục tục dùng, chỉ còn lại một hộp. Nếu không phải thím Lâm vừa mới nhắc tới ngày mai Cảnh Hảo Hảo quay phim, anh cũng không nhất thời nhớ tới.
......
Lương Thần chậm rãi dừng xe ở trước cửa nhà cũ của họ Lương, nhấn còi xe, sau đó trong nhà đi ra một người đàn ông, nhìn thấy là xe của Lương Thần, vội vàng mở cửa.
“Thần thiếu gia, trở về?”
Lương Thần hô một tiếng: “Chú Vương.” Không có dừng xe, trực tiếp lái vào trong sân.
Xe Lương Thần còn chưa dừng hẳn, bà bảo mẫu lớn trong nhà liền nhận được điện thoại của chú Vương, đi ra từ trong nhà cũ.
Bà bảo mẫu từng là ✓ú nuôi của anh, bên cạnh anh từ nhỏ, xem anh trở thành nửa con con trai, hiện tại thấy anh, vui mừng lôi kéo tay anh, liền nói: “Tiểu tổ tông, muộn như vậy, sao con lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại trước cho ta, ta sẽ chuẩn bị một ít món ăn khuya con thích ăn, con có đói bụng không? Hiện tại muốn ăn cái gì, ta lập tức đi làm cho con.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc