Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ - Chương 23

Tác giả: Mỹ Tiên Trần

_LINA...
Nghe thấy tiếng gọi kinh thiên động địa của người nào đó đang gọi mình, Lina giật mình giống như người vừa bị phát hiện làm chuyện gian, vội rút tay lại xoay người lại nhìn xem người gọi mình là ai, và rồi cô sốc đến nỗi ú ớ không nói nên lời. Chính là anh, người mà cô đang nghĩ đến, cô cứ nghĩ mình mơ nên dụi mắt liên tục, nhưng kết quả vẫn vậy, anh không hề biến mất mà vẫn hiên ngang đứng trước mặt cô. Mặt của Nhật Trường bây giờ phải gọi là khó coi hết chỗ nói, anh bước lại gần kéo tay cô đứng lên định bước đi, nhưng lại bị người đàn ông kia giữ lại, hỏi:" Anh là ai? Sao lại chen ngang lúc tôi định cầu hôn cô ấy chứ?"
_Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy. Anh lạnh lùng trả lời.
_Chồng sắp cưới? Tôi không tin, Lina em nói đi, anh ta có phải là chồng sắp cưới của em không? Người đàn ông không tin lời anh nói, vội hỏi Lina để xác minh mọi chuyện rõ ràng.
Lina còn đang bất ngờ vì câu nói của Nhật Trường nên khuôn mặt cô bây giờ đang đần ra nhìn rất tức cười, nhìn thấy cô như vậy Nhật Trường nhếch môi cười như có như không vuốt tóc cô, giọng nói tuy còn lạnh nhạt nhưng vẫn mang theo ôn nhu:v Lina, em nói cho anh ta biết em là vợ sắp cưới của anh đi."
Trái tim nhỏ bé của Lina không giữ được bình tĩnh mà đập liên hồi như trống trận, cũng không thể trách được vì đây là lần đầu tiên anh nói chuyện nhẹ nhàng với cô như thế, khiến cho tim cô rung động không thôi. Giọng cô e thẹn nói, mắt cũng không thèm nhìn người đàn ông kia lấy 1 cái, bây giờ trong mắt cô, trong tim cô chỉ có anh thôi :"Phải, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh nhé, Danny."
_Tại sao lại như thế chứ, không phải lúc nãy em nói, em chưa có bạn trai sao? Người đàn ông tên Danny nhăn mặt, anh ta sau vài ngày tìm hiểu mới cho phép mình phát sinh tình cảm với Lina, vậy mà bây giờ cô lại nói là đã có chồng sắp cưới, hỏi xem có tức không cơ chứ.
_Lúc trước là vì chúng tôi có 1 số chuyện hiểu lầm nên cô ấy mới giận dỗi mà nói vậy, còn bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, chúng tôi lại tiếp yêu nhau, xin phép chúng tôi còn có việc đi trước. Nói xong Nhật Trường nắm tay Lina đi thẳng không quay đầu lại, bỏ mặt người đàn ông đứng đó tức điên lên mà không làm được gì.
Ra khỏi nơi đó, Nhật Trường lái xe đưa Lina đến 1 công viên nhỏ, anh dừng lại tấp vào 1 bên đường nhưng không xuống xe, Lina cũng không nói gì cô nhìn ra bên ngoài cửa, ánh mắt rất buồn, 1 lúc lâu sau cũng không thấy anh nói chuyện, cho nên cô đành mở lời trước:"Tại sao anh lại qua đâuy, lẽ ra bây giờ anh phải đang ở bên cạnh chị Như Lam mới đúng chứ?"
Anh không trả lời, 1 khoảng không im lặng giữa 2 người, không khí giữa 2người lại càng trở nên kỳ lạ. Phải 1 lúc lâu sau nữa anh mời nhàn nhạt hỏi lại cô 1 câu:
_Em...còn yêu tôi không?
_Hả? sao anh lại hỏi vậy? Lina tròn mắt ngạc nhiên.
_Trả lời tôi trước. Anh nghiêm giọng
_Chưa bao giờ em hết yêu anh. Giọng cô nhẹ nhàng, cô chắc chắn mình không nói dối, tình yêu của cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không giảm.
_Được, vậy em cho tôi 2 tháng đi, được không? Anh nghe cô nói còn yêu mình thì rất vui, trong tim lại len lõi 1 chút ấm áp.
_2 tháng? Để làm gì? Cô khó hiểu nhìn anh.
_Tuy rằng bây giờ tôi chỉ hơi thích em, nhưng sau 2 tháng tôi nhất định sẽ cố gắng xóa đi hình ảnh của Như Lam trong đầu tôi, vì tôi muốn toàn tâm toàn ý yêu em. Anh dùng lời nói chân thành nhất của mình nói, anh muốn cho cô thấy anh đang quyết tâm để yêu cô.
_Thật sao? Vành mắt cô đỏ hoe như sắp khóc.
_Thật. Anh gật đầu chắc chắn.
_Em tin anh, dù bao lâu em cũng chấp nhận chờ hết, vì Em yêu Anh.. Cô nhoài người qua trao cho anh 1 nụ hôn nồng nhiệt. Và trong tim họ 1 tình yêu đã được hình thành.
(@[email protected])
Sau khi nghe con trai nói mình có 2 cháu gái sinh đôi, ba mẹ của Trọng Khôi phải nói là cười không khép miệng lại được, và cả gia đình đang cùng nhau nghĩ cách để được cô cho phép nhận lại con cháu. Sau khi nghĩ xong cả nhà nhìn nhau cười gian xảo và họ sẽ bắt đầu kế hoạch của mình đó là...mặt dày. Và trong bếp cũng có 1 chuyện khôi hài đang diễn ra, đó là hôm trước khi đi xem phim, trong lúc chờ tới giờ chiếu phim thì ông quản gia muốn đi toilet, bảo chị Năm ngồi chờ vậy mà không biết xui khiến thế nào mà lúc ông đi ra lại nhìn thấy chị đang nói chuyện vui vẻ với 1 người đàn ông khác. Ông quản gia điên tiếc, nổi máu xung thiên lên đi lại gần chỗ 2 người đang đứng, cầm 2 cái vé và "xoạt " 1 cái, 2 vé xem phim thành những mảnh giấy vô tri vô giác bay lả tả, còn ông tức tối bước đi không thèm nhìn lại 1 lần, chị Năm và người đàn ông kia đần mặt ra, về nhà không ai nói với ai câu nào. Sáng hôm sau, khi nghe tiếng chuông cửa ông quản gia ra mở đập vào mắt ông chính là người đàn ông tối qua nói chuyện với em Năm của ông, trong lòng ông tức giận không thôi, đứng mắng thầm chị Năm ( giỏi quá nhỉ, mới biết người ta mà đã cho địa chỉ nhà rồi, không biết quen lâu thì cho tới cái gì đây nữa.)
_Chào anh, cho tôi hỏi ở đây có ai tên Năm không ạ? Người đàn ông lịch sự hỏi.
_Có, mà anh tìm cô ấy có việc gì? Ông quản gia lạnh nhạt mở miệng.
_À, tôi có mang 1 chút quà ở dưới quê mang lên cho em ấy, tối hôm trước vô tình gặp mặt nên lúc đó tôi không có mang theo . Người đàn ông giơ lên 1 túi trái cây ra trước mặt ông quản gia .
_Anh là gì của cô ấy? Mà lúc nãy anh vừa nói gì? Dưới quê? Ông quản gia bất ngờ.
_Tôi là anh trai của em ấy. Người đàn ông mỉm cười giới thiệu.
_Cái...cái gì? Anh trai? Ông quản gia giật mình.
_Uhm, thôi ૮ɦếƭ, tôi muộn giờ rồi, anh gửi cho em Năm giúp tôi đi.Người đàn ông vội duí vào tay ông quản gia túi trái cây rồi đi luôn. Ông mang vào nhà đưa cho chị Năm xong, định nói gì đó, nhưng chị Năm đã bỏ đi, biết mình sai nên ông lầm lũi đi theo năn nỉ:"Em Năm , tôi xin lỗi, hôm qua tại tôi ghen quá nên mới vậy, tôi hứa từ nay về sau, sẽ không như vậy nữa, em tha lỗi cho tôi nhé."
Năn nỉ ỉ ôi,cuối cùng thì chị Năm cũng hết giận, cả 2 lại nói chuyện vui vẻ với nhau. Bây giờ thì cả 2 người đang đứng trong phòng bếp tình chàng ý thi*p cùng nhau nấu cơm.
(*x*)
Sáng hôm sau, khi cả 4 mẹ con Như Lam còn ngủ thì chuông cửa vang lên, dì Hà giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy 3 người lạ hoắc đứng trước cửa khuôn mặt ai nấy cũng mang 1 vẻ mặt cười đến sáng lạng. Bà giúp việc hỏi:" Xin lỗi mọi người tìm ai?"
_Chúng tôi tìm Như Lam, con bé đâu? Bà Hằng nhỏ nhẹ nhàng.
_Dạ cô chủ đang ngủ ạ. Dù không biết những người này là ai nhưng dì Hà vẫn trả lời cung kính.
_Không sao? Chúng ta vào trong mắt. Trọng Khôi nói rồi lách người đi qua dì Hà, Anh thật nhớ khuôn 2 bé yêu, con gái mình nha
_Ơ khoan đã, cậu không được vào. Nhưng cho dù bà có cản cũng không bật lại được sức của Trọng Khôi.
Anh vào phòng của cô, thì thấy cô và Trọng Khang còn đang ngủ nhưng 2 tiểu bảo bối thì nằm trong nôi đã dậy rồi và đang nằm nói chuyện với nhau.
_Pa...Pa...Pa ...
_Ta...da...ya...
Nhìn 2 đứa bé đáng yêu như vậy cả 3 người trong mắt chỉ có yêu thương, bà Hằng và ông Nhân mỗi người 1 bé ôm hôn thắm thiết, con dâu của ông bà thật sự rất giỏi, sinh ra những đứa bé mà khi chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta yêu thích.
Nghe ồn ào cô nhíu mày mơ màng mở mắt và rồi cô ngạc nhiên khi thấy 1 nhà 3 người đang đứng trong phòng mình:
_Hai...Hai bác...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc