Sân bay Quốc Tế Tân Sơn Nhất
Một người phụ nữ xinh đẹp đang bế trên tay 1 bé gái rất dể thương, nhìn cô không ai nghĩ cô đã gần 30 tuổi cả. Dáng người cô thanh cao, khuôn mặt lại diễm lệ dịu dàng, khiến cho bất kể người đàn ông nào nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác muốn che chở cho cô, bên cạnh 1 người đàn ông cao lớn tướng mạo phong độ nho nhã lại đẹp trai ngời ngời và trên tay anh cũng bế 1 bé gái giống nhau như đúc với bé gái mà người phụ nữ đang bế, nhìn thôi cũng biết 2 bé là sinh đôi rồi còn 1 tay kia anh đang nắm tay 1 cậu bé khoảng 6, 7 tuổi, tuy còn nhỏ nhưng ai cũng nhìn ra sau này cậu bé nhất định sẽ thành 1 soái ca cho mà xem. Một bức tranh cả gia đình hạnh phúc được hầu hết mọi người đều cảm thán và ngưỡng mộ, nhưng chỉ có Như Lam và Nhật Trường mới biết được cảm xúc của họ là gì. Anh yêu cô, cô biết nhưng cô đối với anh chỉ có tình bạn hoặc hơn nữa chỉ là tình anh em mà thôi còn ngoài ra cô không nghĩ đến những chuyện khác.
Khi nghe thấy cô nói muốn trở về Việt Nam, trong lòng Nhật Trường dâng lên 1 nỗi bất an anh sợ khi cô về sẽ quay lại bên cạnh Trọng Khôi, đến lúc đó anh sẽ mãi mãi mất cô. Nhưng rồi anh đã suy nghĩ lại anh có bao giờ đã có được cô đâu mà lại sợ mất. Lúc đó anh đã nói với cô:" Em thật sự muốn về Việt Nam sao?"
_Phải. Cô gật đầu chắc chắn
_Nhưng nếu em gặp lại Trọng Khôi....thì.... Anh ngập ngừng, muốn nói nhưng không dám nói
_Gặp anh ta thì sao? Cô tròn mắt hỏi anh.
_Em...không phải...là.. Anh định hỏi cô, em không phải là vẫn còn yêu anh ta chứ? Nhưng lại không có cách nào mở miệng ra nói cả.
_Em không quen anh ta. Cô lạnh lùng nói. Anh im lặng cúi mặt không nói nữa, mãi 1 lúc lâu sau mới nói:" Như Lam, anh biết em hiểu là anh ..." Anh còn chưa nói xong thì cô đã lên tiếng ngăn lại không cho anh tiếp tục nói:
_Nhật Trường, em biết anh muốn nói gì? Nhưng em với anh không thể nào đến với nhau được đâu, em không xứng với anh.
_Em chỉ cần biết anh yêu em, còn những chuyện khác anh không quan tâm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cương quyết.
_Nhưng em quan tâm, Nhật Trường anh xứng đáng để có 1 người vợ tốt hơn em, Lina rất yêu anh cô ấy là 1 cô gái tốt, anh hãy đến với cô ấy đi. Giọng cô rất bình tĩnh, cô muốn anh hiểu mình không hợp với anh. Lúc sang đây cô mới biết thì ra là anh đã có 1 vị hôn thê rồi, cô ấy là người Anh chính gốc tên là Lina, ba mẹ anh lúc trước vì mong muốn có cháu bồng nên mới gán ghép anh cho cô ấy, anh thì vẫn mặt lạnh xem như chuyện đó không liên quan đến mình, nhưng với Lina cô nàng đã yêu anh ngay từ lúc gặp mặt lần đầu. Cô nàng này là 1 cô gái tính tình cũng không đến nỗi tệ, khuôn mặt cũng xinh đẹp và khi tiếp xúc cô mới xác định đây là 1 cô gái có thể làm thay đổi Nhật Trường. Cô rất mong 2 người sẽ sớm thành đôi, chuyện này sẽ làm cho cô nhẹ lòng hơn, vì sau những chuyện đã qua, cô cảm thấy mình nợ anh rất nhiều.
_Anh không cần ai hết, anh chỉ cần em thôi, Như Lam Anh yêu em. Nhật Trường hét lên
_Nhưng em không yêu anh, em chỉ xem anh là anh trai thôi. Cô cố gắng khuyên nhủ anh.
_Anh không cần cái chức anh trai của em. Anh vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh
_Em nói 1 lần nữa ."EM...KHÔNG...YÊU...ANH." Anh hãy cho Lina 1 cơ hội, cũng như là anh tự cho mình 1 cơ hội đi, em chắc chắn là không ai yêu anh như cô ấy đâu.
_Anh không muốn nghe, em thu xếp đi ngày mai chúng ta sẽ cùng về Việt Nam, anh sẽ nói với ba mẹ....
Cô thở dài thật sự anh rất cố chấp nha.Và đó cũng là lý do tại sao bây giờ anh lại có mặt với cô ở sân bay.
Sau khi gửi 2 bảo bối cho mẹ mình, cô cũng có nói chuyện với bà rất nhiều về những chuyện xảy ra trong những năm qua, nhưng hiển nhiên cô không hề đá động gì đến người kia cả, với cô anh ta bây giờ không là gì hết. Sau khi nói xong với mẹ cô xin phép bà ra về, cô đưa Trọng Khang đi mua sắm để chuẩn bị tham dự buổi tiệc ngày mai của người bạn thân. Mua sắm xong 2 mẹ con về căn hộ mà Nhật Trường đã chuẩn bị sẵn cho cô, họ cùng ngủ 1 giấc thật ngon để ngày mai có tinh thần thật tốt mà ứng phó với những tình huống sẽ xảy ra ngày mai.
(@[email protected])
Khung cảnh lễ cưới thật sang trọng và qúy phái, được biết nếu muốn đặt tiệc ở nơi này thì ít nhất cũng phải đặt trước nửa năm mới họa may có thể còn nếu không, muốn bước vào đây e rằng không dễ đâu. Nhưng vài ngày trước, chỉ cần 1 cú điện thoại thì ba của Cảnh Nguyên đã có thể dễ dàng đặt được nơi này rồi, bởi vậy mới nói có chức có quyền có tiền có thế, ai mà không nể sợ chứ.
Khách vào tham dự tiệc, ai ai cũng ăn mặc hết sức lộng lẫy phong độ, phía gần đó cô dâu chú rể đang đứng nói chuyện với Trọng Khôi, Bảo Linh chán ghét nhìn khuôn mặt của Trọng Khôi, chuyện anh ta đánh bạn cô tới giờ cô vẫn còn ghim trong lòng, nếu không phải hôm nay là ngày vui của cô thì cái tên này đừng mong có thể đứng trước mặt cô mà nói chuyện như vậy, hừ. Cô giờ đang lo, không biết bạn thân của mình có về không nữa nếu bạn thân không về chắc là cô sẽ rất buồn. Đang suy nghĩ thì 2 bóng người 1 lớn 1 nhỏ bước vào đại sảnh cô chỉ cần nhìn sơ cũng biết đó là ai, đâu chẳng phải là người mà cô đang mong chờ hay sao, tuy rằng hôm nay bạn cô phải nói là rất đẹp, rất kiêu kỳ nhưng vì cô vẫn thường chat video với bạn nên nhìn riếc rồi cũng quen, cô gọi lớn: "Lam Lam, ở đây"
Nghe tiếng bạn thân gọi mình cô mỉm cười bước lại, hôm nay thật sự cô quá đẹp ai nhìn cũng không ngừng xuýt xoa khen ngợi. Nghe thấy Bảo Linh gọi người đến là "Lam Lam " cả người Trọng Khôi phút chốc bỗng cứng đờ, anh máy móc quay đầu lại nhìn, và rồi khuôn mặt anh tràn đầy bất ngờ cùng bỡ ngỡ. Chính là cô, là người mà anh ngày nhớ đêm mong anh rất muốn chạy lại ôm cô vào lòng, nhưng chân anh lại không thể nào nhúc nhích được chỉ biết đứng chôn chân 1 chỗ mà nhìn cô không chớp mắt. Cô cứ thế mà xuất hiện trước mắt anh, thật sự anh không tiếp thu nhanh được.
Cô dẫn Trọng Khang bước lại mỉm cười với người bạn thân của mình và đưa 1 gói quà nho nhỏ cho bạn mình, nói:" Chúc mừng bồ"
Viền mắt Bảo Linh đã ửng đỏ, nhưng cô cố gắng không khóc hôm nay là ngày vui của cô nên cô không cho phép mình khóc.
Vì ba mẹ Cảnh Nguyên và Trọng Khôi là bạn hợp tác làm ăn nên cũng được mời, khi nhìn thấy cô dắt tay cậu bé vào cả 2 đã rất bất ngờ, nhìn thôi cũng biết đây chính là đứa cháu nội bảo bối của 2 người, không cần suy nghĩ nhiều cả 2 cùng chạy về phía cô hỏi han thăm nom rồi cùng tranh giành ôm hôn cháu nội mình. Cô cũng không nói gì chỉ mỉm cười cô không cấm con trai nhận tổ quy tông nhưng không có nghĩa cô vẫn xem mình là con dâu của họ. Chuyện đó là quá khứ rồi, mà quá khứ đã cũng chẳng tốt đẹp gì, vậy nên quên đi thì tốt hơn.
Không biết xui khiến thế nào Trọng Khôi lại ngồi đối diện với cô, anh không ăn không nói chỉ ngồi đó nhìn cô, anh cứ sợ chuyện này là mơ, nhưng nếu là mơ anh nguyện không tỉnh dậy nữa. Đang ăn bỗng cô ngước lên nhìn về phía anh mỉm cười dịu dàng nói:
_" Anh "