Sân bay Tân Sơn Nhất
Như Lam vừa xuống xe nhìn dáo dác tìm kiếm bạn thân của mình thì thấy 1 cánh tay giơ lên:"Lam Lam ở đây." Bảo Linh gọi cô bạn mình khi thấy cô đang nhìn xung quanh.
_Linh Linh...Như Lam kích động vội vàng chạy lại ôm cô bạn thân của mình, nói thật cô rất nhớ Bảo Linh, cho dù hằng ngày vẫn điện thoại liên lạc nói chuyện với nhau nhưng được gặp mặt vẫn vui hơn.
_Lam Lam mình rất nhớ bồ. Giọng Bảo Linh nghẹn ngào, người bạn này cô thật sự rất nhớ và cả nhóc con Trọng Khang nữa.
_Mình cũng nhớ bồ lắm. Vành mắt Như Lam đã ửng đỏ lên rồi, chỉ cần cô chớp mắt là nước mắt sẽ rơi xuống ngay.
_Mà bảo bối đâu rồi? Sao bồ không đưa đến đây gặp mình? Không thấy bảo bối trong lòng Bảo Linh cảm thấy rất hụt hẫng, cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt tròn trĩnh đẹp trai của bảo bối nha.
_Bảo bối đi học rồi, chiều mới về. Biết bạn thân muốn gặp con trai của cô nhưng giờ bé đã đi học rồi, nếu như Bảo Linh điện thoại sớm hơn 1 chút thì nhất định cô sẽ cho bảo bối nghỉ học 1 ngày mà đi đón Bảo Linh cùng cô.
_Uhm mình biết rồi. Giọng Bảo Linh buồn buồn.
_À mà Linh Linh, bồ định ở đâu? Nếu không có chỗ thì cứ về ở với mình nhé, như vậy bồ sẽ được gặp và chơi với bảo bối mỗi ngày. Như Lam lo bạn mình không có nơi ở, nên mới nói ra đề nghị của mình, nếu Bảo Linh đồng ý đến ở cùng với cô thì nhất định sẽ vui lắm.
_Lam Lam mình.... Bảo Linh khó xử, cô hiểu Như Lam là vì lo lắng cho mình nên mới nói như thế, rồi cô nhìn sang người đàn ông đang đứng bất động bên cạnh mình nãy giờ, như muốn biết anh ta đang nghĩ gì. Đưa mắt nhìn theo hướng của bạn mình, giờ Như Lam mới để ý bên cạnh còn có 1 người đàn ông nữa, khuôn mặt người này nhìn cũng đẹp trai, nhưng lại rất lạnh lùng, nhìn không thua gì chồng cô cả. Bị 2 người con gái nhìn với ánh mắt tò mò Cảnh Nguyên nhíu mày nói:"Bảo Linh sẽ ở chung với tôi."
_Linh Linh, anh ta là ai? Cô quay sang tò mò hỏi Bảo Linh, người đàn ông này nhìn nghiêm nghị quá, cô cũng hơi sợ.
_Anh ấy tên là Cảnh Nguyên ....là bạn trai mình. Bảo Linh e thẹn nói.
_Ơ chào anh, tôi là....
Như Lam còn chưa nói xong thì Cảnh Nguyên đã lạnh lùng lên tiếng:" Như Lam, vợ của Vũ Trọng Khôi, phu nhân Tổng Giám Đốc tập đoàn SANDING."
_Ơ...sao anh biết? Cô ngạc nhiên, anh ta là ai sao lại biết mình vậy ta?
_Tôi là bạn cuả chồng cô, dám cưới của cô tôi cũng có tham dự. Cảnh Nguyên giải thích cho cô biết
_Hả...à ừ...haha....xin lỗi tôi không nhớ. Cô cười gượng, nói thật lúc đám cưới cô chỉ lo tiếp khách, ba mẹ chồng hay là Trọng Khôi giới thiệu ai thì cô chỉ biết gật đầu chào hỏi, nhưng khách mời lại đông cô làm sao mà nhớ cho hết được.
_Không sao. Cảnh Nguyên xem như không có chuyện gì to tát, vì anh cũng hiểu không ai có khả năng nhớ mặt 1 người mà chỉ gặp mặt 1 lần.
_Lam Lam, giờ chúng ta cùng đi dùng cơm có được không? Lâu rồi chúng ta không trò chuyện. Bảo Linh nói, cô thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với bạn mình.
_Được chứ, chúng ta đi nào. Như Lam vui vẻ đồng ý, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói nha.
_Uhm đi thôi, Cảnh Nguyên anh về trước nhé, em đi ăn với Như Lam sẽ về sau. Bảo Linh xoay qua nói với Cảnh Nguyên, cô thật sự muốn nói chuyện riêng với bạn mình.
_Được, vậy anh mang hành lý về trước. Cảnh Nguyên nhanh chóng đồng ý, anh cũng muốn về nhà gặp ba mình 1 chuyến.
_Uhm. Bảo Linh cười tươi
(@[email protected])
Vào 1 quán ăn bình thường cả 2 cùng gọi những món mà lúc trước cả 2 thường gọi. Đang ăn cô hỏi:"Linh Linh, sao bồ lại quen với bạn cuả chồng mình vậy?"
_Lam Lam, mình có chuyện muốn nói với bồ. Bảo Linh ra chiều khó xử, cô không biết liệu khi nói ra Như Lam có còn muốn làm bạn với mình nữa không.
_Chuyện gì vậy? Như Lam ánh mắt hiếu kỳ nhìn bạn, đây là lần đầu tiên cô trông thấy bạn mình ấp úng như thế.
_Là...Là chuyện của mình...Lúc trước...mình có nói với bồ mình là trẻ mồ côi không có ba mẹ...bồ nhớ không? Bảo Linh khó khăn mở miệng. Vậy mà cô bạn cuả cô vẫn vô tư vừa ăn vừa hỏi:
_Uhm mình nhớ, thì sao?
_Thật ra...mình không phải là trẻ mồ côi...mình có ba, còn mẹ mình mất rồi. Ba mình là...là...
Như Lam tròn mắt nhìn bạn mình, cô giục:" Là ai? Ba của bồ là ai?"
_Ba mình là...ông Nguyễn Hoàng Nam...ông trùm mafia, đứng đầu Đông Nam Á... Bảo Linh trả lời, cô len lén nhìn bạn mình xem phản ứng của Như Lam thế nào.
Đôi đũa trên tay Như Lam rơi xuống, cô thất thần nhìn bạn mình. Thấy phản ứng của cô Bảo Linh vội nói:" Như Lam, bồ không sao chứ?"
_Không...Không sao? Tại mình hơi bất ngờ xíu thôi. Như Lam cười gượng nói.
_Vậy...Vậy bồ có ghét mình không? Giọng Bảo Linh buồn buồn, nhìn thấy thái độ của Như Lam cô nghĩ chắc là Như Lam sẽ xa lánh mình rồi.
_Tại sao mình lại ghét bồ? Như Lam nhíu mày hỏi, bạn cô hôm nay uống lộn thuốc rồi chắc.
_Tại vì mình là con gái của trùm mafia. Bảo Linh cúi mặt trả lời
_Ngốc, bồ là con gái của mafia, chứ bồ có phải là maria đâu, làm sao mà mình ghét bồ cho được chứ. Như Lam cười cười, nắm lấy tay bạn mình nói.
_Thật sao? Bồ không ghét mình sao? Bảo Linh cười tươi
_Tất nhiên, chúng ta là bạn thân mà. Như Lam nháy mắt tinh nghịch.
_Uhm.
Bảo Linh gật đầu cả 2 người cùng cười vui vẻ, sau khi dùng cơm xong họ cùng đi dạo 1 vòng rồi sau đó ai về nhà nấy.
(#_#)
Sáng hôm sau, Như Lam thức dậy thì Trọng Khôi đã đi làm, cô mỉm cười nhìn vào tin nhắn trong điện thoại:" Anh đưa bảo bối đi học, rồi đến công ty luôn, trưa nay sẽ về với em. Yêu Em."
Cô cảm thấy hạnh phúc lắm, đơn giản cô chỉ cần có thế, bước xuống giường sau khi cô vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống lầu, bàn ăn đã được dọn lên, không hiểu sao khi ngửi thấy mùi thức ăn này, nhất là món cá cô lại thấy buồn nôn, cô bụm miệng vội chạy vào toilet. Mọi người giúp việc thấy lạ nên hỏi cô:" Thiếu phu nhân, người sao vậy trong người không khỏe sao?"
_Tôi không sao? Chắc là do hôm qua ăn nhiều đồ nướng quá nên mới vậy, lát nữa tôi sẽ đi gặp bác sĩ." Cô mỉm cười trả lời, nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt ai nhìn cũng thấy tội.
_Vâng phu nhân đi chuẩn bị đi, tôi sẽ gọi tài xế đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện. Ông quản gia trả lời.
_Vâng, Vậy phiền bác ạ. Cô gật đầu mỉm cười.
_Đó là bổn phận của tôi thưa thiếu phu nhân. Ông quản gia vẫn giữ thái độ cung kính với cô.
(@[email protected])
Bệnh viện, cầm giấy siêu âm trên tay cô bần thần, tay vô thức đưa lên sờ vào bụng mình nơi này của cô 1 lần nữa lại có 1 sinh mạng bé bỏng và 1 lần nữa cô lại mang thai cho anh. Niềm hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt cô. Bước vào xe,tài xế cung kính:" Thiếu phu nhân, bây giờ chúng ta về hay là đi đâu nữa ạ?"
_Anh đưa tôi đến công ty của Khôi nhé. Cô mỉm cười sờ vào bụng mình trả lời, cô muốn anh là người đầu tiên biết được tin vui này.
_Vâng thưa thiếu phu nhân. Tài xế trả lời rồi lái xe đi
Tập đoàn SANDING
Vì biết cô là vợ anh nên khi cô vào không có ai ngăn cản cả, bước vào thang máy cô nhấn tầng làm việc của anh mà đi lên. Cô thư ký ra chiều khó xử khi gặp cô, nhưng lại không dám cản đành phải để cô bước vào phòng của anh.
Đứng trước cửa phòng anh thấy cửa khép hờ cô định đẩy cửa bước vào, nhưng khi nhìn qua khe cửa cô như ૮ɦếƭ lặng. Chồng cô đang ôm hôn 1 người đàn bà, vì người kia đang quay lưng về phía cô nên cô không thể thấy mặt cô ta nhưng nhìn người này rất quen. Rồi cô ta dựa vào иgự¢ anh, cất giọng nói lên:" Khôi, em nói thật em có thai rồi, anh sắp được làm ba rồi đó, anh vui không?" Thật ra cô ta không hề biết đến chuyện anh đã có con vì chưa bao giờ cô ta nhìn thấy Trọng Khang cả, nên cô ta nghĩ nếu như có thai sẽ được anh yêu thương nhiều hơn nữa.
_Cô có thai? Trọng Khôi nhíu mày hỏi, anh cảm thấy không tin lắm
_Thật, đây là hình siêu âm, anh xem đi. Cô ta đưa cho anh 1 tấm hình chụp đen trắng và phiếu khám thai có tên cuả cô ta.
Cả người anh cứng ngắt, không biết làm gì nếu như để cho cô biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không thể nào chịu nổi, còn nếu bảo cô ta phá thai thì anh cũng không đành vì dù gì đó cũng là con của anh, anh không thể nhẫn tâm làm vậy. Trong lúc anh còn đang suy nghĩ ௱ôЛƓ lung thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra, anh và cô ta cùng nhìn lại, là cô, là Như Lam, là vợ anh cô đang khóc, khóc đến thương tâm.
_Như Lam...anh...nghe anh nói...Như Lam... Trọng Khôi giật mình lắp bắp, không biết giải thích thế nào cho cô hiểu.
Còn Kim Ngân cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, chế giễu, khi nhìn thấy ánh mắt đó cô cảm thấy mình thật thảm hại, lúc nào cũng thua cô ta lúc nào cô ta cũng là người mà anh không nỡ bỏ rơi.
Cô không nói lời nào chạy đi, Cô thực sự không muốn phải thấy cảnh này 1 chút nào nữa, hoặc là phải nghe anh nói:" Cô chỉ là vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh." Cô sợ mình sẽ không chịu được mà gục ngã mất.
_Như Lam...khoan đã...Như Lam... Anh muốn đuổi theo cô, nhưng cô ta đã nắm tay anh lại giả vờ đau đớn:" Khôi, em đau quá, anh đừng bỏ em ở lại 1 mình mà, anh đưa em vào bệnh viện đi ."
Anh bất lực nhìn cô chạy đi mà không thể đuổi theo, cô chạy đi nước mắt đầm đìa chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, do nước mắt làm nhòe cô không nhìn thấy người phía trước, và "RẦM"
Cô va phải 1 người, nếu người kia không nhanh ta đỡ kịp thì suýt chút nữa thì đã ngã xuống đất rồi. Vội vàng đứng thẳng lên cô nói "Xin lỗi "rồi lại tiếp tục bước đi vô hồn, người kia bỗng kéo tay cô lại:" Như Lam, sao em lại đi như người mất hồn vậy?"
Cô quay lại và cũng hơi bất ngờ nói:" Chào anh "
_Em sao thế? Có chuyện gì à? Nhật Trường nhìn thấy cô trong ánh mắt chỉ có đau đớn và trống rỗng, tim anh lại nhói 1 chút.
_Tôi không sao, xin phép. Cô rút tay mình lại rồi tiếp tục bước đi, nước mắt lại trào ra, cô phải làm thế nào đây, đối diện với anh thì cô lại không thể, tim cô đau đớn vô cùng, đi được vài bước thì trước mắt cô bỗng tối sầm lại, và chuyện sau đó cô không nhớ, chỉ nghe mang máng có người gọi tên mình rồi cô rơi vào 1 vòng tay ấm áp.