Bảo Linh vừa bước vào nhà thì thấy 1 cảnh rất kỳ quặc, bạn thân của cô Như Lam cùng 1 người đàn ông đang giành giật Trọng Khang bảo bối của cô. Không cần suy nghĩ nhiều cô vội chạy lại giúp Như Lam kéo bảo bối về phía mình. Trọng Khôi nhíu mày nhìn người con gái vừa chạy vào, trong mắt anh thoáng lên 1 tia kinh ngạc rồi vụt mất. Nhìn con trai bị kéo qua kéo lại anh cũng không nỡ, đành lên tiếng trước:" Thả tay ra đi chúng ta nói chuyện, Như Lam em nhìn xem tay của bảo bối đỏ lên hết rồi kìa." Cô nhìn xuống và giật mình qủa thật tay con trai cô do bị kéo nên đỏ hết rồi, cô vội vàng buông tay ra xoa xoa cho Trọng Khang nói:" Bảo bối đau không, mẹ xin lỗi." Thằng bé mím môi lắc đầu nhưng thật sự là đau lắm đó. Cô quay sang nói với Bảo Linh:" Linh Linh bồ đuổi anh ta ra khỏi đây đi, anh ta muốn ςướק bảo bối đó."
_Cái gì? Nè anh là ai sao lại muốn ςướק bảo bối của chúng tôi hả? Bảo Linh điên tiết bảo bối cũng giống như con trai cô vậy, cô yêu thương còn không hết lấy tư cách gì mà anh ta muốn bắt bé đi chứ.
_Cô nhìn kỹ xem tôi là ai? Giọng anh bình thản.
_Nhảm nhí anh là ai thì liên quan gì đến tôi. Cô bực dọc trả lời, anh ta là ai mà bảo cô nhìn là cô phải nhìn à.
_Nhìn đi rồi nói. Anh cũng không vì vậy mà nổi nóng.
_Mệt quá anh là....Vũ...Vũ Trọng....Trọng Khôi. Bảo Linh giật mình, sao cái tên này làm ở trong nhà cô chứ, anh ta có liên quan đến Như Lam à.
_Nhận ra rồi à? Trọng Khôi hỏi mang đầy và châm chọc.
_Tôi mặc kệ anh là ai? Muốn bắt bảo bối trừ khi phải bước qua xác của tôi. Bảo Linh mạnh miệng.
Như Lam nhìn cô đầy khâm phục, Trọng Khôi nhàn nhạt mở miệng:" Có lẽ chúng ta nên nói chuyện riêng 1 chút."
_Được thôi, nói thì nói. Bảo Linh hùng hổ trả lời.
Rồi cả 2 người cùng đi ra trước nói chuyện bỏ lại 2 mẹ con cô đang tròn mắt đầy ngạc nhiên và cùng 1 câu hỏi trong đầu:" Bọn họ quen nhau sao?"
Bên ngoài, bầu không khí có vẻ kỳ dị, Trọng Khôi nói trước:" Tôi muốn đón Như Lam và Con trai về."
_Tôi không cho phép, mà khoan đã....Con...con trai? Anh là ba của bảo bối à?
_Đúng.
_Thì ra thằng chồng khốn kiếp của Như Lam là anh? Câu hỏi cuả Bảo Linh đầy vẻ nói móc.
_Ăn nói cho cẩn thận. Trọng Khôi nghiêm giọng nhắc nhở.
_(Tôi nói không đúng sao?) Tuy nghĩ là vậy nhưng cô không nói, chỉ lườm anh.
_Trả lời câu hỏi cuả tôi.
_Tôi không đồng ý. Bảo Linh thẳng thắng.
_Oh, nếu như để ông Hoàng Nam biết con gái của ông ấy đang ở nơi này thì không biết ông ta sẽ thế nào nhỉ?
_Anh...Anh...khốn kiếp anh dám đe dọa tôi. Bảo Linh nổi nóng.
_Tôi chỉ muốn con mình có ba mẹ đầy đủ thôi. Trọng Khôi trả lời theo lẽ tự nhiên.
Bảo Linh thở dài đáp: Anh thật sự yêu thương 2 mẹ con Như Lam chứ?"
_Chắc Chắn. Anh trả lời chắc nịch.
_Được vậy thì tôi đồng ý. Nhưng nếu anh làm tổn thương Như Lam thêm 1 lần nào nữa thì cả đời này anh cũng đừng mong gặp lại 2 mẹ con Như Lam. Bảo Linh trả lời kèm thêm 1 lời đe dọa.
_Ok, thỏa thuận xong. Trọng Khôi bước đi, nhưng được vài bước anh dừng lại nhưng không quay lại nói:" Cảnh Nguyên ...đã tìm cô khắp nơi, nó...rất muốn gặp lại cô.
Trọng Khôi đi vào rồi, ánh mắt Bảo Linh khẽ chùng xuống bộ cô không nhớ đến anh sao? Bộ cô không muốn gặp anh sao? Nhưng cả 2 lại không thể đến với nhau được tình yêu của họ không được cho phép vậy thì cô sẽ kết thúc, giống như chưa từng có mở đầu. Khôi phục vẻ bình thường cô vào nhà đã thấy Như Lam đưa ánh mắt cầu cứu về phía mình, nhưng khổ nổi lần này cô bị bắt bài rồi không thể giúp được bạn thân mình. Cô lại chỗ Như Lam khẽ cười nói:" Lam Lam, theo mình thấy bồ nên về với anh ta thì tốt hơn và bảo bối cũng sẽ có cuộc sống đầy đủ hơn."
_Không mình không muốn, Linh Linh mình muốn ở chung với bồ. Như Lam 1 mực lắc đầu.
_Bồ phải nghĩ đến bảo bối chứ, nghe lời mình đi nếu mình rảnh thì nhất định sẽ đến thành phố S thăm bồ mà.
_Nhưng...Nhưng mà 1 mình bồ ở đây mình không yên tâm.
_Có gì đâu chẳng phải mấy năm nay vẫn tốt đó sao? Ngoan nghe mình đi. Bảo Linh cười ôm Như Lam thật chặt
_Mình...Mình thôi được rồi. Như Lam sụt sùi đồng ý.
Khóe môi Trọng Khôi khẽ cong lên vợ anh rất ngoan. Tiễn 2 mẹ con Như Lam vào xe, Bảo Linh bước vào nhìn căn nhà vốn đang vui vẻ ồn ả, mà bây giờ lại trống trãi tĩnh mịch lòng cô khẽ chùng xuống môi mấp máy nói trong vô thức:" Cảnh Nguyên anh khoẻ không? Em...nhớ....anh." Giọt nước mắt khẽ rơi tình yêu của 2 người sao trái ngang đến vậy.