Như Lam và Khải Ân vừa chạy vào trường của con trai cô, vì quá nóng lòng lo cho bảo bối của mình cô không đợi anh đỗ xe đã vội chạy đến phòng của Thầy Hiệu trưởng gấp, cô muốn biết lý do tại sao thằng bé lại đánh bạn mình, con trai của cô từ trước tới nay tuy không phải là 100% ngoan hiền hay nói chính xác hơn là thằng bé ít nói thậm chí chỉ ngoài cô và Bảo Linh ra, thì thằng bé không muốn nói chuyện với ai cả, điều này làm cho cô rất phiền lòng cô sợ con trai mình di truyền tính lạnh lùng của ai kia, và thật đúng là như vậy tuy bề ngoài bé rất dể thương khuôn mặt thì lại đẹp trai, nhưng lại không chịu tiếp xúc với ai hết cô có hỏi thì bé chỉ bảo:" Con không thích." Cô cũng phương hết cách với bé luôn chỉ biết dành nhiều thời gian nói chuyện cùng bé.
Bước vào phòng cô nhìn thấy Thầy Hiệu trưởng cùng giáo viên của bé và 2 người lớn khác có lẽ là người nhà của bạn bị con trai cô đánh, cô gật đầu chào xem như chào hỏi rồi đưa mắt nhìn ở góc phòng con trai của cô đang bị phạt úp mặt vào tường, tim cô xót xa không thôi, vội chạy lại ôm bé cô nói với giọng yêu thương:" Bảo bối ngoan nói mẹ nghe nào, tại sao con lại đánh bạn?.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ mình lúc này cậu mới quay lại, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy mẹ, bây giờ cậu mới cho phép mình khóc, tiếng khóc đầy tức tửi của bé vang lên:" Huhuhu...tại bạn nói con không có ba, nói con là trẻ mồ côi....huhu."
_Ngoan mẹ thương, nín đi nào con trai không được khóc biết không? Ngoan. Giọng cô cũng nghẹn ngào thì ra lý do là đây, tính cách con mình cô rất hiểu bất cứ chuyện gì bé cũng sẽ không trả lời hay phản ứng thái quá, chỉ trừ việc nếu bất kỳ người nào nói bé không có ba nói bé mồ côi thì cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ bé cũng sẽ đánh.
_Nè, 2 mẹ con cô diễn kịch xong chưa hả, con trai cô đánh con tôi gãy răng, giờ cô giải quyết chuyện này thế nào đây. Người phụ nữ có lẽ là mẹ của bé bị đánh lên tiếng giọng đầy chanh chua.
_Chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không, mọi người đừng vì tụi nhỏ gây nhau mà người lớn mất hòa khí. Ông Hiệu trưởng lên tiếng, không hiểu sao với Trọng Khang ông lại rất có cảm tình.
_Nói chuyện gì chứ, cô ta không có tư cách nói chuyện với tôi. Giọng người đàn bà đó lại vang lên 1 lần nữa, nhưng là với giọng đầy khinh thường dành cho cô.
_Tôi nghĩ chuyện này lỗi không phải nằm ở con tôi mà là nằm ở con của 2 vị. Giọng cô đều đều không cảm xúc, với loại người khinh thường người khác như thế này cô sẽ không nhúng nhường.
_Cô nói vậy là sao, ý cô là chúng tôi không biết dạy con mình à? Người đàn ông có lẽ là ba của bé kia lên tiếng.
_Là tự anh nói, tôi không hề mở miệng nói vậy nhé. Cô trả lời theo lẽ tự nhiên.
_Cô?...Hừ con tôi nói cũng đúng thôi, chắc cô là người không tử tế gì cặp với người ta rồi có thai bị người ta bỏ rơi, nên sinh ra con cô không có ba. Người đàn bà nói.
_Bà không được nói mẹ tôi như thế. Trọng Khang hét lên nói cậu thì cậu có thể bỏ qua nhưng nói mẹ cậu như thế thì tuyệt đối cậu không cho phép.
_Mày im đi, cái đồ mất dạy, cái thứ không có ba. Người đàn ông cũng nói thêm những lời cay nghiệt.
_AI NÓI THẰNG BÉ KHÔNG CÓ BA? TÔI CHÍNH LÀ BA NÓ.
Mọi người cùng nhìn về phía cửa thì thấy 1 người đàn ông, thân tây trang thẳng tắp, khuôn mặt đẹp như 1 vị thần Hy Lạp đang hiên ngang kiêu ngạo bước vào, hàn khí từ người anh phát ra làm cho mọi người trong phòng phải hớp 1 tầng khí lạnh đến rùng mình. Trong lòng Trọng Khôi bây giờ đang rất rất rất muốn Gi*t người, ૮ɦếƭ tiệt con trai của anh thế mà bị người khác khi dễ bắt nạt, nếu như anh không đến đây thì thử hỏi thằng bé còn phải chịu bao nhiêu uất ức đây chứ, chỉ cần nghĩ trong những năm qua cô và con phải chịu bao nhiêu khinh thường, bao nhiêu tủi nhục anh lại cảm thấy rất hận bản thân mình, anh hứa sau khi xử xong cái gia đình từ trên xuống dưới đều không có học kia, anh sẽ đón 2 mẹ con cô về mà bù đắp.
Thấy khí thế bức người của anh người đàn bà có vẻ run sợ nhưng vẫn còn mạnh miệng:" Anh là ai, bộ anh nói anh là ba của thằng nhóc kia thì chúng tôi phải tin liền à?"
_Muốn biết tên tôi? Cô không có tư cách? Anh lạnh lùng trả lời
_Không có tư cách? Anh nghĩ mình là ai hả, có biết chồng tôi là ai không? Người đàn bà lên mặt nói.
_Ai? Giọng anh vẫn lạnh nhạt vang lên
_Không biết thì ráng lắng lổ tai lên mà nghe nhé, chồng tôi là Nguyễn Thanh Tùng Giám Đốc của tập đoàn Nguyễn gia, anh biết điều thì mau mau đi chỗ khác nếu không tai bay vạ gửi thì đừng có trách sao tôi không nói trước. Người đàn bà làm ra vẻ độ lượng nói.
Anh không trả lời, chỉ bình tĩnh lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó nói:" Tập đoàn Nguyễn Gia ở Thành phố B, phá sản." xong rồi anh cúp máy đi lại chỗ 2 mẹ con cô vẫn còn đang tròn mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh. Cô lắp bắp hỏi:" Anh...t...tại...tại sao....anh...lại....lại...ở ...đây?"
Anh khẽ nhếch môi trả lời nhẹ tênh:" Theo em."
Anh ngồi xuống nhìn con trai mình, thằng bé phải nói giống anh như đúc, cứ như là phiên bản thu nhỏ của anh vậy, thấy con trai vẫn còn đang tròn mắt nhìn mình, anh vuốt tóc bé nói:" Con trai, gọi ba xem nào."
_Chú , chú là ba của con thật sao?
_Ừ, gọi ba đi. Giọng anh ôn nhu với đứa con trai này anh rất hài lòng.
_B...Ba... Thằng bé òa khóc ôm lấy anh. Cuối cùng thì bé cũng có ba rồi, bé vui lắm
_Nè, ai cho anh ôm con trai của tôi hả, mau buông ra. Cô bực mình, anh ta là cái thể loại gì vậy, con trai là của cô bộ muốn nhận là nhận à.
Trong khi 1 nhà 3 người của cô đang giành giật bảo bối là của ai, thì bên cạnh tiếng chuông điện thoại của người đàn ông tên Nguyễn Thanh Tùng vang lên, anh bắt máy giọng rất bực:" Alo, chuyện gì?"
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà mặt của anh ta tự nhiên lại trắng bệch, vội cúp máy anh ta chạy lại chỗ cả nhà cô đang ngồi, nói:" Anh...anh đã làm gì công ty của tôi hả?"
_Như anh thấy? Trọng Khôi trả lời rất tự nhiên, Không hề che giấu việc làm của mình.
_Anh? Thật ra anh là ai?
_Vũ Trọng Khôi, nghe rõ chưa?
_Vũ....Vũ..Trọng Khôi.... Người đàn ông bất ngờ, vậy là chỉ vì 2 cái răng của con mình mà anh ta phải đánh đổi cả sự nghiệp của tập đoàn mà ba của anh ta cực khổ gầy dựng nên, cái giá này thật sự quá đắt.
_Đi thôi. Anh lạnh lùng 1 tay bế con trai 1 tay nắm lấy tay cô 1 bước đi ra không quay đầu lại.
Trong khi đó không ai để ý 1 bóng người a ông cao gầy đang cô độc bước đi, Khải Ân thở dài tự trách tại sao lúc nào anh cũng là người đến sau, nếu như lúc nãy anh biết được phòng hiệu trưởng ở đâu sớm hơn 1 chút thì có lẽ người giúp cô lấy lại danh dự đã là anh rồi, nhưng trách 1 nỗi đó chỉ là "nếu như."