Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 46

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Phát Hiện Thiển Hạ Mang Thai

Thiển Hạ từ trên lầu ngã xuống, Tần Trác Luân cảm giác tim mình giống như muốn ngừng đập, anh vốn không hề có thời gian suy nghĩ, thân thể lập tức bổ nhào tới, muốn dùng chính thân mình làm đệm lưng cho cô, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện gì.
Thiển Hạ ngất đi, thân thể ngã vào người anh, cũng may thân thể không có việc gì, nhưng đầu lại ᴆụng phải thềm đá chảy máu, sau đó cô cũng ngất đi.
Tần Trác Luân lập tức ôm cô lái xe đến bệnh viện tiến hành kiểm tra.
Bệnh viện trung tâm,
"Bác sĩ, vợ của tôi như thế nào, cô ấy, khi nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?"
Tần Trác Luân thấp thỏm lo lắng ngồi ngoài phòng giải phẫu chờ đợi, rất không dễ dàng gì mới chờ đến lúc giải phẫu kết thúc, phòng giải phẫu vừa tắt đèn, cửa mở ra, bác sĩ vừa mới bước ra thì anh lập tức lôi kéo bác sĩ hỏi han tình hình hiện tại của Thiển Hạ.
"Thai nhi không sao, đầu người mẹ có chấn động nhẹ, cần phải quan sát theo dõi thêm, cô ấy mang thai mà anh cũng không biết sao? Anh phải để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt chứ?"
Bác sĩ vừa nói vừa nhìn Tần Trác Luân với ánh mắt như nhìn một quái vật vậy, ngay cả bác sĩ đi lúc nào Tần Trác Luân cũng không hay biết.
Bác sĩ vừa nói cái gì?
Thai nhi không sao, mang thai, mang thai, nhưng, nhưng không phải Thiển Hạ nói đã đi bệnh viện làm giải phẫu rồi sao, trách không được anh vẫn luôn cảm thấy bụng của cô có điểm to ra như thế, chỉ là chính anh đã quá tin tưởng lời cô nói, cho rằng cô thật sự đã đi làm giải phẫu sinh non, hoá ra là cô không có đi làm.
Anh còn tưởng rằng cô thật sự cực kỳ chán ghét mình, không muốn sinh con cho mình, vậy thì vì cái gì cô lại lừa gạt anh nói đứa bé không còn nữa?
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh dâng lên một nỗi vui mừng khó có thể ức chế, đứa bé vẫn còn mà Thiển Hạ cũng không có việc gì, nhưng vẫn cần quan sát thêm tình hình.
Anh sẽ là pa pa, tính toán lại thời gian thì hình như Thiển Hạ cũng đã mang thai ba tháng rồi.
Anh giống như một người ngốc đứng ngoài phòng giải phẫu vừa cười vừa lầm bầm lầu bầu, mãi đến nửa giờ sau, Thiển Hạ mới được y tá và nhân viên chăm sóc đẩy ra ngoài phòng giải phẫu đi đến phòng bệnh thường.
"Cô ấy như thế nào còn chưa có tỉnh lại, có phải vẫn có chỗ nào chưa kiểm tra kỹ càng hay không, vợ và con tôi thật sự không có việc gì đúng không bác sĩ?"
Bác sĩ lại đi vào kiểm tra lại một lần nữa cho Thiển Hạ, hiện tại ông nhìn thấy Tần Trác Luân kích động quan tâm vợ và con mình như vậy thì ông cũng không còn dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn anh nữa.
"Đứa bé thật sự không sao nhưng thân thể cô ấy có chút suy yếu, sau này đừng để cô ấy phải chịu kích thích gì, áp lực quá lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình lớn lên của thai nhi, sau khi anh trở về nên chú ý nhiều một chút, hiện tại anh có thể đi làm thủ tục xuất viện. Sau đó mang cô ấy về nhà, cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Bác sĩ chậm rãi nói xong nhưng lời này, nói xong cũng xoay người rời đi với y tá chăm sóc bên cạnh.
Tần Trác Luân vội vàng nhìn Thiển Hạ đang nằm trên giường, xác định cô vẫn nằm trong phòng bệnh thì anh mới đi tiến hành làm thủ tục xuất viện.
Ba giờ, trong ba giờ này đã mang đến cho anh một sự vui mừng thật sự không nhỏ.
Hiện tại thì trời đã sáng.
Anh ôm Thiển Hạ vẫn còn ngủ say như cũ trở về nhà, cô đang mang thai, sau này anh nhất định phải chú ý bồi bổ thân thể cô thật tốt mới được.
Buổi sáng, hơn mười giờ
Thiển Hạ ௱ôЛƓ lung tỉnh dậy, cô mở to mắt, nhìn khắp quanh phòng, đây chính là phòng ngủ của Tần Trác Luân mà.
Trong đầu cô có chút trống rỗng, tuy vết thương trên đầu cô đã được bác sĩ băng bó băng gạc lại.
Nhưng cô có cảm giác đầu có phần choáng quáng.
Cô vén chăn lên chuẩn bị bước xuống giường, nhưng chân còn chưa ᴆụng tới giầy thì đã bị một âm thanh từ cửa truyền đến dọa lùi về trên giường.
"Không cần xuống giường, bây giờ em phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Là giọng nói vừa sốt ruột vừa trầm ấm của Tần Trác Luân, trên eo anh là một cái tạp dề còn toàn thân anh mặc một bộ đồ hưu nhàn khá thoải mái, tuy đêm qua anh đã một đêm không ngủ, nhưng bây giờ tinh thần anh vẫn đặc biệt tốt, hiện tại anh cảm thấy chuyện quan trọng nhất của mình là phải chiếu cố thật tốt Thiển Hạ và tiểu bảo bảo trong bụng của cô.
Cho nên hiện tại anh chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái như cách ăn mặc của một người đàn ông bình thường vậy.
Trong tay anh bưng một chén canh gà mới vừa nấu xong.
"Anh biết xuống bếp? Em ngủ đủ rồi nên đương nhiên muốn dậy, em giống như nhớ rõ em từ trên lầu ngã xuống, còn mọi chuyện lúc sau đều không nhớ rõ, vậy lúc sau đã xảy ra chuyện gì, còn anh không cần đi làm sao? Làm sao lại còn ăn mặc kì quái như vậy."
Nói thật, cô rất ưa thích cách ăn mặc hiện tại của anh, như vậy nhìn giống như anh và cô là người thân một nhà vậy.
"Em uống nước canh trước đã, kỳ thật anh không biết nấu nướng, nhưng là vì em nên từ giờ trở đi anh nguyện ý bắt đầu học tập, nhưng mà chuyện nấu canh thì anh biết nấu không tệ, không tin em cứ uống thử xem."
Lúc Tần Trác Luân nói đến tài nghệ nấu nướng của mình thì khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút ngại ngùng, nhưng mà vừa nhắc đến kỹ thuật nấu canh của mình thì anh lại cực kỳ tự tin...
"Là sao, có phải là anh mạnh miệng mèo khen mèo dài đuôi đúng không?"
Thiển Hạ thực không tin tưởng lắm, nếu anh đã không biết xuống bếp thì sao lại có thể nấu được món canh ngon đây.
"Thiển Hạ, em cứ thử xem sao, nếu như uống không ngon thì anh tùy ý em xử trí, như thế nào?"
Đây là, Tần Trác Luân có thể nói mạnh miệng như vậy sao?
Thiển Hạ chuẩn bị cầm lấy chén nước canh trong tay anh để chính mình uống nhưng anh lại nhất định không cho nàng ᴆụng vào khiến cô rất buồn bực dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
"Anh sẽ đút em."
Cho tới bây giờ Tần Trác Luân cũng chưa bao giờ giúp qua phụ nữ chuyện ăn cơm ăn canh, bởi vậy lúc anh nói bốn chữ "Anh sẽ đút em" này, anh bỗng nhiên đỏ mặt, tình cảnh này thật đúng là cực kỳ khó gặp.., hình ảnh mới đẹp làm sao?
Gương mặt của anh xác thực rất đẹp, lại phi thường tuấn mỹ mê người, về điểm ấy ở trong lòng Thiển Hạ thực sự một chút cũng không bủn xỉn nhận định.
"Anh đỏ mặt, thực hiếm có, được, anh cứ tới giúp em đi, vừa đúng lúc em cũng không muốn động đậy. Có người hầu hạ thật là tốt."
Thiển Hạ nhún nhún vai, cố ý nói cực kỳ không sao cả, kỳ thật cô đang rất mãn nguyện và cảm động.
"Mặt đỏ, không có khả năng, có lẽ là do lúc nấu canh bị hun khói nên mặt đỏ, hoặc là em nhìn sai rồi, được rồi, ăn canh thôi. Anh giúp em thổi cho nguội trước."
Tần Trác Luân có chút không được tự nhiên, bị Thiển Hạ ngồi đối mặt nói mặt đỏ, anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi lại bị một cô gái nhỏ mười tám tuổi nói mặt đỏ, dù đánh ૮ɦếƭ anh cũng không thừa nhận.

Đây cũng là ngày Thiển Hạ nói sẽ đưa cho Vũ Tình phần kế hoạch kia.
Vũ Tình ngồi trong quán bar nóng nảy không thôi chờ đợi Thiển Hạ, nhưng mà ngồi đợi cho đến giữa trưa mà vẫn không thấy Thiển Hạ tới, gọi điện thoại đến công ty hỏi thư ký trợ lý thì thư ký trợ lý nói hai ngày nay Tần Trác Luân không có đi làm.
Hai ngày nay bọn họ đều không đi làm, vậy Thiển Hạ đang làm cái quỷ gì, đã đáp ứng giúp cô trộm phần kế hoạch kia ra thế nhưng hiện tại lại cùng Tần Trác Luân đồng thời biến mất không thấy.
Chẳng lẽ là cô ta lừa gạt mình, có thể cô ta thừa dịp ba ngày này quyến rũ Tần Trác Luân hay không, cũng có thể bây giờ bọn họ đang liếc mắt đưa tình cùng một chỗ với nhau không?
Trong mắt Vũ Tình chợt loé ra tia sáng cực kỳ cừu hận.
Cô ở trong phòng đi tới đi lui, làm sao bây giờ, làm thế nào cô có thể đối mặt với đám đàn ông điên cuồng không tính người kia?
Ngay lúc cô vừa định đến gặp những người đàn ông khát máu đó thì cửa phòng đã bị một người dùng một cước đá văng ra.
"Xem ra cô đã không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cầm đến cho chúng ta phần kế hoạch mà cô đã hứa kia, lại vẫn dám một mình ở trong một quán bar xa hoa sang trọng như vậy, cô đã sống quá thoải mái phải không, hiện tại kéo cô ta ra ngoài, để cho cô ta nếm thử mùi vị địa ngục là như thế nào."
Người đàn ông dẫn đầu hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ kéo Vũ Tình đi, còn dùng bao tải bao lấy Vũ Tình, biết Vũ Tình muốn hô to thét lớn nên một người trong bọn họ lập tức cởi một chiếc bít tất của chính mình nhét vào miệng Vũ Tình, Vũ Tình lập tức ngửi được một mùi rất hôi tanh.
Cô bị bọn đàn ông kia mang đi, đó là nhà giam địa ngục, đây cũng là nơi để cô nếm thử mùi vị sống không bằng ૮ɦếƭ, nhưng vừa nghe đến bốn chữ kia thì cô đã trực tiếp ngất đi.
*
Biệt thự bờ biển
Maynor Hàn phát hiện Thiển Hạ đã trốn thoát rồi.
Hắn đập một phát thật mạnh lên trên bàn, bàn gỗ dưới sức lực đó cũng vỡ vụn ra.
"Thư ký của Tần Trác Luân không lấy được phần kế hoạch kia sao, cô ta thất bại, được, cô ta giao cho các người xử lý, không cho phép sai sót. Chuyện kế tiếp tôi sẽ tự mình làm."
Maynor Hàn gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, thuộc hạ nói cho hắn biết thư ký Vũ Tình của Tần Trác Luân không có trộm được phần kế hoạch kia, nghe xong thì ánh mắt hắn trở nên rét lạnh như băng.
Hứa Mộng Phỉ, đã đến lúc cho cô ta lên sân khấu rồi.
Hứa Mộng Phỉ, trong tay hắn có một con cờ rất quan trọng, ngủ đông ba năm, chỉ mong bây giờ cô ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của hắn.
Đảo nhỏ Vô Danh,
"Hàn, anh tới thăm tôi sao, mấy ngày anh rời khỏi đây có biết tôi có bao nhiêu nhớ anh không, tôi nhớ anh muốn ૮ɦếƭ."
Hứa Mộng Phỉ vừa nghe thấy người làm nói Maynor Hàn đã trở lại, cô lập tức mặc một bộ quần áo xinh đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy nhất đi ra nghênh đón Maynor Hàn.
Vừa thấy bóng dáng Maynor Hàn xuất hiện, cô tựa như một con bướm sặc sỡ màu sắc lao đến ôm chầm lấy hắn.
Trên mặt hắn rõ ràng có một tia không kiên nhẫn, mày rậm không tỏ vẻ tức giận gì nhưng hơi nhíu lại.
Nhưng hắn cũng không có đẩy cô ra, ngược lại còn lộ ra nét mặt ôn nhu kèm theo nụ cười.
"Mộng Phỉ, cô có nhớ rõ chuyện lần trước tôi nói với cô không, bây giờ trong tay tôi có một việc đã thất bại, vì vậy bây giờ là thời điểm thích hợp cho quân cờ quan trọng là cô xuất mã rồi, tôi muốn cô trở lại bên người Tần Trác Luân, lấy trộm trong két sắt của anh ta một phong bì chứa phần kế hoạch kia mang tới cho tôi, cô cần bao nhiêu thời gian thì nói rõ kỳ hạn cho tôi biết."
Maynor Hàn nắm tay cô đến ngồi trên ghế sofa, tiếp đó dùng một ánh mắt lạnh như băng ý bảo người làm và cấp dưới toàn bộ lui ra, lúc này chỉ còn lại bọn họ sẽ thuận lợi cho việc hắn nhẹ nhàng mở miệng nói chuyện với Hứa Mộng Phỉ hơn.
"Tôi đã rời khỏi anh ta ba năm, không biết anh ta có còn nhớ đến tôi hay không, cái kỳ hạn này tôi thật sự không biết cần bao lâu."
Khi Hứa Mộng Phỉ khi vừa nhìn thấy hắn thì rất vui mừng nhưng vừa nghe tiếp tục lời hắn nói thì biểu tình trên mặt cô lập tức bị thay thế bằng vẻ nghi hoặc và thất vọng.
"Trong lòng anh ta còn có cô, về điểm ấy cô không cần lo lắng, tôi đã phái U Tuyết đi dò xét qua anh ta, anh ta đã tặng cho cô một chiếc nhẫn nhưng hiện tại nó đang ở trong tay anh ta, cô không cần lo lắng anh ta không nhớ rõ cô, hiện tại cô đi lên lầu thu thập chút hành lý, sau đó lập tức xuất phát, nhớ kỹ, phải khiến anh ta tin tưởng cô vẫn còn thương anh ta, với lại anh ta nghĩ rằng cô ở trong này đã chịu rất nhiều khổ cực, như vậy cô cứ biểu hiện thất tốt tài hoa của cô đi, mười lăm ngày, tôi cho cô mười lăm ngày thời hạn, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ không?"
Maynor Hàn đứng lên, đi đến góc quầy bar rót rượu, hắn rót hai ly rượu đỏ, sau đó bước đến ngồi lên ghế sofa, một ly cho cô, một ly chính hắn cầm.
"Được, mười lăm ngày, tôi đã biết rõ, nhưng nếu như tôi thành công lấy được phần kế hoạch kia thì anh, anh có phải sẽ lập tức cưới tôi không?"
Hứa Mộng Phỉ uống một ngụm rượu nên trở nên can đảm thêm một chút, cô phát hiện Maynor Hàn so với trong tưởng tượng của cô vẫn rất thâm sâu khó đoán, tựa như cái gì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ cô đi giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ này mà thôi.
Hắn sẽ lấy cô sao? Trong lòng cô tràn đầy bất an, cõi lòng đầy chờ mong nên mới hỏi ra miệng.
"Vậy thì phải xem xem cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không, nếu khiến cho tôi mãn nguyện cao hứng mà nói thì cái gì cũng đều có khả năng, cô chờ đi, ngoan, đi lên chuẩn bị, tài xe ở bên ngoài chờ cô, ông ta sẽ đưa cô trở về, những cái khác cô đều không cần lo, nhớ đừng làm cho tôi thất vọng."
Maynor Hàn hớp một ngụm rượu đỏ, cụng ly với ly rượu của cô một cái, xem như là lời đưa tiễn với cô.
"Được, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt, tôi sẽ không để anh thất vọng, nhưng lúc tôi trở về thì cũng là lúc anh phải cưới tôi."
Hứa Mộng Phỉ uống một hơi hết ly rượu kia, tiếp đó đi lên lầu thu thập một ít hành lý, khoảng mấy phút đồng hồ sau, cô ngồi lên xe rời khỏi đảo Vô Danh này.
Tại nhà Tần Trác Luân, hai ngày nay anh đều tận tâm làm bạn bên người của Thiển Hạ, thời điểm gần chập tối thì anh có nhận được điện thoại của U Tuyết, U Tuyết bảo anh chuẩn bị một ngàn vạn chuyển vào tài khoản của cô ta thì cô ta sẽ lập tức thả tự do cho Hứa Mộng Phỉ.
"Điện thoại của ai vậy, nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm?"
Thiển Hạ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy anh ngồi trong vườn hoa nghe điện thoại, cô lập tức tiến lên khẽ hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc