Tâm Tư Phòng làm việc Tổng giám đốc
Tần Trác Luân cảm giác đầu có chút choáng váng, thân thể cũng từ từ nóng lên, trước mắt của anh hoàn toàn mơ hồ.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm ở trên người mình, cởi nút áo sơ của anh ra, cô ta lè lưỡi liếm hôn anh. . . . . .
Giống như, có người đẩy mở cửa, bóng dáng kia có chút giống Tô Thiển Hạ, cô đứng một hồi rồi mới đi, anh muốn đẩy người phụ nữ nằm ở trên người mình ra, nhưng người phụ nữ kia lại ôm chặt lấy anh, hệt như bạch tuộc nên rất khó đẩy ra, môi của anh bị người phụ nữ kia hôn lên, anh dùng sức lay đầu, muốn giữ lý trí tỉnh táo, lúc mở mắt nhìn về phương hướng cánh cửa thì bóng dáng kia đã không còn ở đây.
Anh đẩy người phụ nữ kia ra, lúc này anh không chần chờ nữa mà lập tức chạy vào phòng nghỉ bên trong phòng, dùng nước lạnh xối lên đầu và thân thể của mình, cứ như vậy qua mấy phút đồng hồ, thân thể mới dần dần khôi phục lại nhiệt độ bình thường, mà khi đó lý trí cũng mới trở về.
Mới vừa xảy ra chuyện gì?
Anh xoay người đi tới phòng làm việc, phòng làm việc không có ai ở đây, cửa cũng đang đóng.
Anh cũng không đổi bộ quần áo ướt sũng trên người mà đi tới trước bàn làm việc, ánh mắt rơi vào góc bàn bên phải, Thiển Hạ vừa đi uống trà buổi chiều như nào còn chưa có trở lại đây?
Dời tầm mắt mình trở lại trên bàn lần nữa, anh chợt phát hiện một lá thư, là một lá thư từ chức, chữ viết nhã nhặn xinh đẹp.
Trong lòng anh chấn động, mở thư ra, là Thiển Hạ viết thư từ chức.
Cô bỏ đi, tại sao?
Vậy bóng dáng trước thấy lúc nãy thật sự là Tô Thiển Hạ, cô tại sao đi?
Chẳng lẽ mới vừa rồi đầu mình choáng váng, tầm mắt mơ hồ, thân thể nóng lên cũng không phải là tình cờ, có người ở trong nước trà của mình còn là trong cà phê hạ dược?
Thật là nguy hiểm, nếu không phải là anh nghĩ đến Thiển Hạ, cũng sẽ không vọt vào trong phòng tắm xối nước lạnh, nếu vậy thì anh thật sự bị người khác tính kế thành công.
Như vậy, người tính toán hạ dược với anh là ai ?
Mục đích là gì?
Thiển Hạ bỏ đi, có muốn gọi điện thoại cho cô hay không, nếu là hiện tại tìm cô trở lại, đối với cô chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cô nhất định là nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình cùng người phụ nữ kia hôn nhau, đáng ૮ɦếƭ, anh ngang nhiên không muốn cô nhìn thấy.
Khi nào thì anh lại quan tâm một người phụ nữ như vậy, không, anh không muốn như vậy, không muốn tim của mình thất lạc trên người một phụ nữ nào đó, cho dù người phụ nữ kia là Tô Thiển Hạ đi chăng nữa.
Gương mặt tuấn tú của anh sầm lại, cô bỏ đi cũng tốt, anh tự nghĩ sẽ không đi tìm cô, anh tuyệt đối cự tuyệt chuyện mình động lòng với một người phụ nữ mà mất đi tự do của bản thân.
*
"Cô không muốn giúp tôi cởi, vậy tôi đi tìm Tô Lạp."
Thiển Hạ mở cửa muốn đi tìm Tô Lạp đến giúp đỡ cởi xuống quần áo của Long Ngạo, nhưng Tư Đồ Hoả lại ngăn cô lại.
"Tôi tự mình làm, chỉ một người đàn ông mà thôi, không có gì phải sợ."
Tư Đồ Hoả lấy hết dũng khí tiến lên, hơi nghiêng thân thể xuống ૮ởเ φµầɳ lót của Long Ngạo.
Thiển Hạ điều chỉnh lại camera điện thoại di động để chụp hình thật rõ một chút, tiếp đó cô bước gần phía trước chuẩn bị chụp hình Long Ngạo đang Tʀầռ tʀʊồռɢ.
"Thiển Hạ, chờ một chút. Cái đó, để tôi chụp là tốt rồi, cô yên tâm tôi nhất định sẽ chụp, thân thể của anh ta cũng không có gì đẹp mắt, cô trước hết có thể đi ra ngoài không?"
Khi cởi bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ của Long Ngạo xong, mắt thình lình thấy được chỗ đó của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Đồ Hoả đỏ bừng lên, cô lập tức cầm ҨЦầЛ ŁóŤ của anh ngăn lại nơi đó, sau đó nhìn Thiển Hạ nói.
Thực ra, trong lòng cô cũng không quá nguyện ý để Thiển Hạ thấy được thân thể Long Ngạo, hơn nữa còn là bộ dạng đã cởi hết như vậy.
"Ha ha, cũng tốt, dù sao tôi cũng không có hứng thú với thân thể anh ta. Cô ngàn vạn lần đừng xuống tay lưu tình với anh ta đó."
Bàn tay Tô Thiển Hạ gõ một cái lên đầu của mình, cô có chút tỉnh táo rồi, cô cười như không cười, đôi mắt đẹp giống như nhìn thấu tâm sự của Tư Đồ Hoả, trong lòng cô rất khẳng định Tư Đồ Hoả là có hảo cảm với Long Ngạo.
Cô đi ra khỏi phòng Long Ngạo rồi trở về gian phòng của mình.
Chính mình trở lại phòng, nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu lập tức bắt đầu nghĩ đến hình ảnh ở phòng làm việc thấy Tần Trác Luân cùng người phụ nữ khác ôm hôn thân thiết, cô không nhịn được muốn than thở.
Làm thế nào, bản thân mình thật giống như có cảm giác yêu, yêu anh ta.
Tại sao trong đầu chính là hiện ra mặt của anh, bóng dáng của anh, ghét, Tần Trác Luân thối, cút ra khỏi lòng của tôi, cút ra khỏi đầu của tôi, biến, nhanh lên một chút cút đi, lăn xa xa đi.
Cô chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh tắm rửa thân thể, rửa mặt, chính là muốn quên Tần Trác Luân. Nhưng là, càng muốn quên, khuôn mặt của anh, bộ dáng của anh, ở trong đầu của cô tất cả càng hiện lên rõ ràng hơn, khiến cho cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
"A, cái người bại hoại này, tại sao đối với tôi dây dưa không thả, anh đã có người phụ nữ khác, còn giữ tôi lại làm cái gì, khốn kiếp, khốn kiếp, tên thối tha khốn kiếp. . . . . ."
Cô đau lòng khóc lên, nước mắt giống như từng hạt trân châu đứt dây rơi xuống, muốn ngừng cũng ngừng không được. . . . . .