Gặp Gỡ Sắc Lang "Đứng lại, các người đừng chạy."
Phía sau, đám phụ nữ kia thấy Thiển Hạ và Tần Trác Luân chạy, họ cũng lập tức nhấc chân đuổi theo, ai cũng gắng sức chạy theo thật nhanh.
"Không thể nào, họ đuổi tới rồi, anh có biện pháp thoát khỏi họ hay không vậy?"
Thiển Hạ phát hiện đám phụ nữ kia chạy tương đối nhanh, kể cả bản lĩnh sánh ngang sát thủ hạng nhất của cô tự nhiên cũng không chạy nổi họ, liếc mắt thấy họ sắp đuổi kịp rồi, cô vội vàng hỏi Tần Trác Luân ở bên cạnh nhưng anh lại không chịu phối hợp với cô.
"Có biện pháp, cô đứng yên đừng nhúc nhích, tôi sẽ cùng họ hàn huyên một chút."
Tần Trác Luân bảo cô ngồi ở ven đường trên một tảng đá lớn, sau đó anh tự nhiên xoay người một mình đối mặt đám phụ nữ háo sắc kia.
Thiển Hạ nghĩ, anh ta thật sự có biện pháp đối phó bọn họ sao?
Đám phụ nữ kia cùng nhau vây tới, cũng có rất nhiều người nhìn Tô Thiển Hạ với ánh mắt thù địch, Thiển Hạ bị họ càng chen càng xa, tảng đá lớn kia cũng bị họ chiếm mất.
Haizz, anh ta hoà giải hay cùng họ hàn huyên, mà đây chính là kết quả sao?
Một người đàn ông dắt một con khỉ đi ngang qua, người đàn ông nhìn thấy Tô Thiển Hạ thì đi tới bên cạnh cô, một mùi thơm thanh mát lạ thường thổi qua, tất cả sự chú ý của Tô Thiển Hạ đều đang đặt trên người của Tần Trác Luân, đợi khi cô phát hiện có cái gì đó không đúng thì đã muộn rồi, người đàn ông kia đã ôm cô rời đi.
Tô Thiển Hạ đáng thương bị người đàn ông kia cùng một con khỉ mang đi, mà Tần Trác Luân cũng thật vất vả mới đuổi được đám phụ nữ kia thì đã là hai mươi mấy phút sau, dĩ nhiên chậm chân hơn.
"Thiển Hạ, Thiển Hạ, cô đang ở đâu, Tô Thiển Hạ?"
Tần Trác Luân tìm khắp bốn phía thật lâu cũng không tìm được bóng dáng Tô Thiển Hạ, anh thầm nghĩ có thể cô đã đi về.
Nhưng là sẽ đi về nơi nào, là nhà cha mẹ cô, hay vẫn là nhà bạn cô. . . . . .
*
‘Khẹc khẹc, khẹc khẹc, chạy, bò bò. . . . . . ’
Trong phòng một nhà nghỉ rất nhỏ bé, Tô Thiển Hạ nằm ở trên giường, Hầu Tử ở bên cạnh cô gọi tới gọi lui, giống như đang cùng cô nói chuyện, nhưng là nghe không hiểu nó nói là ngôn ngữ nước nào.
Bàn tay con khỉ gãi gãi nhẹ nhàng lên trên mặt Tô Thiển Hạ mấy cái, Tô Thiển Hạ bị đám lông làm nhột nên tỉnh dậy.
"Ai, a. . . . . ."
Trong khoảng cách gần như vậy thấy khuôn mặt khỉ đầy lông lá, khó trách Thiển Hạ sợ hãi hét toáng lên.
‘Khẹc khẹc bò, khẹc khẹc xấu, khẹc khẹc chạy. . . . . . ’
Con khỉ nóng nảy nhe răng trợn mắt, bàn tay lông lá của nó nắm tay Tô Thiển Hạ chỉ chỉ ngoài cửa, rồi sau đó gãi gãi mặt cùng đám lông trên đầu nó.
"Ngươi chờ một chút, ngươi nói không phải sợ, người xấu, tôi chạy, là ý này sao?"
Tô Thiển Hạ là một cô gái thông minh, cô cẩn thận học mấy lần lời nói của con khỉ, rồi nói lại cho con khỉ nghe, con khỉ nghe thế thì nhìn cô rồi cúi người chào, sau đó vui mừng nhảy lên giường rồi lại nhảy xuống giường, vui mừng một lát sau lại lặp lại lời nó mới vừa nói.
"Ta hiểu, ngươi nói người kia là người xấu, ngươi để cho ta chạy đúng không, vậy còn ngươi?"
Tô Thiển Hạ phát hiện trên bàn tay lông lá mới vừa kéo tay mình có vết thương bị rách, con khỉ này nhất định là bị ngược đãi.
Thật là một linh vật tốt, học và hiểu được dùng lời nói bảo cô phải chạy mau.
Nhưng trên người cô đang bị trói bởi sợi dây thừng cứng, cô chạy thế nào đây?
"Khẹc khẹc bò, khẹc khẹc cắn."
Con khỉ nhìn lại Tô Thiển Hạ, tầm mắt bất đắc dĩ rơi vào trên người cô và sợi dây, nó lại gãi gãi mặt gãi gãi đầu, giống như là hạ quyết tâm cùng Tô Thiển Hạ nói chuyện, lần này nó nói vào điểm mấu chốt, Tô Thiển Hạ nghe hiểu, con khỉ giống như gọi là Nữu Nữu, là một con khỉ cái, sau đó cô cúi đầu nhìn thấy nó há mồm dùng hàm răng của nó, dùng sức cắn sợi dây trên người Tô Thiển Hạ, mà sợi dây này làm bằng sắt hay sao mà rất khó cắn, Tô Thiển Hạ thấy nó rất cố gắng, nỗ lực cắn đến nỗi miệng của nó cũng chảy máu.
"Ngươi tên là Nữu Nữu đúng không, Nữu Nữu, ngươi nghe hiểu được lời của ta sao?"
Tô Thiển Hạ nghĩ nên cùng con khỉ Nữu Nữu nói chuyện, cô nhìn thấy trong phòng không có dụng cụ gì có thể mở ra sợi dây thừng này, duy nhất ở trên bàn có một cái chén kiểu, cô nghĩ nếu như con khỉ Nữu Nữu có thể nghe hiểu lời của mình, cô có thể bảo con khỉ Nữu Nữu đánh vỡ cái chén, sau đó dùng mảnh vụn chén cứa sợi dây trói ra, như vậy mới có thể giải quyết vấn đề sợi dây thừng.
Con khỉ Nữu Nữu gật đầu rồi lại lắc đầu, giống như là muốn nói cho Thiển Hạ biết nó có thể nghe hiểu một chút.
"Nữu Nữu, ngươi thấy được cái chén kia không? ngươi cầm chén đập xuống đất rồi dùng mảnh vụn chén đưa ta cứa sợi dây thừng ra, ta lập tức có thể tự mình cởi dây ra rồi."
Tô Thiển Hạ hy vọng con khỉ Nữu Nữu có thể hiểu ý của mình, cô có thể từ trong hang sói này chạy trốn được hay không thì phải dựa vào sự hỗ trợ của con khỉ Nữu Nữu.
Con khỉ Nữu Nữu nhảy phắt lên bàn, nó xoay người cầm cái chén lên đập xuống đất, Tô Thiển Hạ nhìn thấy thì rất vui mừng, con khỉ Nữu Nữu thật là thông minh.
Con khỉ Nữu Nữu cầm trên mặt đất một miếng chén bể cố gắng giúp cô cứa ra, hiện tại lông tay của nó cũng bị mảnh vụn chén cứa đầy máu, nhưng nó vẫn rất nỗ lực cứa tiếp . . . .