Dây Dưa Với Tổng Giám Đốc"Chín người đàn ông này đi theo bên cạnh tôi so với anh thì lâu hơn, về phương diện kia biểu hiện cũng hơn anh, đúng rồi, anh xem quyển tạp chí này một chút, người đàn ông này rất tuấn tú phải không, nhìn cơ bắp của anh ta thật đẹp nha. Không biết khi sờ vào cảm giác có tốt hay không đây?"
Tô Thiển Hạ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, từ dưới bàn thủy tinh trước mặt rút ra một quyển tạp chí, chỉ vào mặt nam minh tinh trên trang bìa nói.
"Cơ bắp của anh ta nhìn đẹp chỗ nào, con mắt của cô đúng là có vấn đề."
Anh nhanh tay ςướק quyển tạp chí kia, ở trước mặt cô xé nát vụn.
"Thôi đi, Tần Trác Luân, tôi thấy là anh ghen tỵ với vóc dáng của anh ta thì có, được rồi, anh nói anh đến nhà tôi là có lời gì cần nói vậy?"
Cô duy trì tư thế bất nhã nằm trên ghế sofa, một chân gác lên trên bàn, một chân khác gác trên lưng sofa, tay còn cầm một chùm nho trong đĩa trái cây trên bàn, ăn rất vô tư.
"Ghen tỵ, thật đúng là chuyện cười, tôi sẽ cho cô biết cái gì mới đúng là người đàn ông có vóc dáng đẹp."
Giờ phút này trong lòng anh toàn bộ lý trí đã bay đi mất, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ăn nho của cô, dáng vẻ khi đóng khi mở khiến bụng dưới của anh lập tức căng thẳng, đáng ૮ɦếƭ, người phụ nữ này ăn nho cũng hấp dẫn như vậy.
Anh bước lên, tiến tới gần cô, cô trừng mắt nhìn, không hiểu sao anh ta lại ghen tỵ, anh ta không có hứng thú với mình không phải sao?
Chẳng lẽ bởi vì tối ngày hôm qua mình ăn anh ta, làm anh ta ghi hận trong lòng, động một chút là quát lên với cô.
"Anh định làm gì, nhìn tôi như vậy làm cái gì? Anh chột dạ vì bị tôi mê hoặc sao? Hì hì, tô biết ngay sức quyến rũ của tôi không có cách nào ngăn cản, anh lập tức thừa nhận đã yêu tôi đi, cười một cái cho tôi nhìn một chút nào."
Nhìn thân thể anh nhích tới càng gần, cô khoát đôi tay nhỏ bé sờ lên gương mặt tuấn tú của anh giống như chụp một món đồ chơi, sau đó vỗ vỗ mặt của anh.
"Thật sao? Có lẽ là cô yêu tôi, mà không phải là tôi yêu cô."
Anh nói xong, cầm hai chân cô khép lại trên ghế, ôm thân thể của cô vác lên vai, anh sải bước mở cửa đi ra ngoài.
"Này, Tần Trác Luân, ban ngày ban mặt mà anh muốn bắt cóc, định mưu sát sao, mau thả tôi xuống."
Giây phút này Tô Thiển Hạ mới thật sự cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình, không, là đã quấn lên người cô rồi.
Chẳng lẽ Tần Trác Luân thật sự bị mình chọc giận, không thể nào, tùy tiện nói mấy câu đã bị chọc tức, đây đúng là nóng nảy quá thiếu kiên nhẫn rồi.
"Đi biệt thự trên núi, tôi sẽ chiêu đãi thật tốt người phụ nữ háo sắc như cô, tối hôm qua cô dám quyến rũ tôi thì nên chịu đựng trừng phạt, tránh cho cô đi trêu hoa ghẹo nguyệt."
Anh nhìn cô không ngoan chút nào, bàn tay không chút khách khí vỗ cái ௱ôЛƓ của cô.
"A, đau quá..., cái người đàn ông này có phải có khuynh hướng bạo lực hay không, dầu gì tôi cũng là một thục nữ, anh có hiểu phải thương hoa tiếc ngọc không, khi dễ tôi như vậy, cẩn thận một ngày nào đó anh thua trong tay tôi, tôi sẽ đánh cho cái ௱ôЛƓ của anh nở hoa."
Tần Trác Luân thối tha, Tần Trác Luân ૮ɦếƭ tiệt, dù cô cố gắng thế nào cũng không cách nào thoát khỏi cánh tay cường tráng như sắt kia, xem ra cô thật sự bị anh mang tới cái biệt thự trên núi gì kia, không biết anh ta sẽ còn dùng tới biện pháp gì ngược đãi cô?
Điện thoại di động của Tô Thiển Hạ vứt ở trên ghế sofa đang vang lên không ngừng, không biết là người nào đang gọi điện thoại cho cô.
"Tần Trác Luân, anh dừng xe, nếu anh không dừng xe lại thì tôi sẽ nhảy ra khỏi xe đó."
Tô Thiển Hạ bị ném vào bên trong xe của anh, tốc độ anh lái xe rất nhanh, đầu Tô Thiển Hạ cũng có chút choáng váng, cô nắm cửa xe muốn nhảy ra ngoài để uy Hi*p anh dừng xe, nhưng đáng ૮ɦếƭ, mặt Tần Trác Luân lại không hề biến sắc mà chỉ là an nhàn tiếp tục lái xe, sau đó tốc độ lái xe còn nhanh hơn, làm cô không dám nói nữa gì. Người đàn ông này rõ ràng là cố ý chỉnh cô?
Hơn một giờ sau, gần đến lúc hoàng hôn, ngoài cửa xe lướt qua ánh nắng chiều rực rỡ làm cho người ta nhìn mà không muốn dời đi tầm mắt.
"Hoàng hôn thật là đẹp, ánh nắng chiều cũng thật đẹp mắt."
Tô Thiển Hạ nhìn cảnh trí hoàng hôn ngoài cửa sổ than thở.
"Cô thích nơi này sao?"
Mấy phút sau xe dừng trước một ngôi biệt thự trên đỉnh núi, xe vừa dừng lại, Tô Thiển Hạ không đợi người mở của mà lập tức tự mình mở cửa xe bước xuống.
Tần Trác Luân ở sau lưng cô cách một khoảng rất ngắn.
"Đây chính là biệt thự trên đỉnh núi mà anh nói, chỗ này không tệ, tôi rất thích, Tần Trác Luân, trong nhà còn có người nào không, chẳng lẽ anh thích mang thật nhiều phụ nữ xinh đẹp tới nơi này chơi?"
Tô Thiển Hạ dẫn đầu bước lên mở cửa, phát hiện cửa không khóa nên rất dễ dàng bị cô mở ra, cho nên cô mới hỏi như vậy.
"So với cô có rất nhiều, cô có mười người đàn ông thì tôi có hai mươi người phụ nữ, đúng lúc cô là người phụ nữ thứ hai mươi bị tôi đưa đến đây chơi, cũng là người phụ nữ không nghe lời nhất."
Thật ra đây là lần đầu tiên Tần Trác Luân đưa phụ nữ đến đây, nhưng mà anh cố ý muốn chọc giận Tô Thiển Hạ nên mới cố ý nói như vậy.
"Hai mươi, cũng không sao, tôi còn tưởng rằng anh phải nói tôi là người phụ nữ thứ một trăm rồi chứ, ha ha. Cửa không có khóa, người nào ở bên trong, đừng nói với tôi đấy là mười chín phụ nữ xinh đẹp kia nha?"
Sau khi cô bước vào không nhịn được đá rơi đôi giày trên chân xuống, sau đó đôi giày bay đến trước иgự¢ Tần Trác Luân, rồi từ trước иgự¢ anh rơi xuống mặt đất.
"Chẳng lẽ cô muốn biểu diễn múa thoát y?"
Anh lơ đễnh nhìn cô đá rơi giầy xuống rồi bắt đầu ϲởí áօ, vốn quần áo cô mặc chính là áo sơ mi trắng cộc tay và váy ngắn.
Như vậy cởi một cái, bên trong không phải chỉ còn dư lại áo иgự¢ sao?
"Anh này, căn biệt thự này có hồ bơi không, múa thoát y đó, muốn tôi biểu diễn cũng không biểu diễn cho anh xem, tôi chỉ biểu diễn cho người đàn ông tôi thích nhất nhìn, anh còn chưa đủ tư cách."
Tô Thiển Hạ dí dỏm chỉ lỗ mũi thon dài khả ái của mình nói, sau đó đi tìm hồ bơi, cô mong đợi đến lúc hoàng hôn, được bơi lội trong hồ bơi của một biệt thự vừa xinh đẹp vừa sang trọng như vậy, đó là một chuyện thoải mái cỡ nào..
"Hồ bơi không có ở bên đây, nó ở phía sau vườn hoa."
Nhìn cô chạy loạn khắp nơi, tò mò xem nơi này một chút nơi kia một chút, căn biệt thự này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, phòng ốc lại nhiều, anh sợ cô bị lạc đường nên mới tốt bụng nhắc nhở cô.
"Oh, anh chàng không đáng yêu, vườn hoa nhà anh ở nơi nào vậy?"
Cô dừng bước lại, xoay người, dựa vào cánh cửa, nghiêng đầu, hai mắt to xinh đẹp đảo đảo xoay vòng rất linh động.
"Anh chàng không đáng yêu? Tôi sao? Tôi là đàn ông, không đáng yêu cũng rất bình thường, không cần cô phải đặc biệt nói rõ ràng ra như vậy, đi, tôi dẫn cô đến hồ bơi."
Anh tiến lên, dắt bàn tay nhỏ bé của cô, cô nhìn tay của mình đang nằm trong bàn tay to của anh, có chút hiếu kỳ.
"Tay của anh rất đẹp mắt, anh biết đàn dương cầm sao?"
Trong ấn tượng của cô, đàn ông có bàn tay thon dài đẹp mắt sẽ biết đàn dương cầm, hoặc là Piano nếu không thì thật phí của trời.
"Cô rất muốn hiểu rõ?"
Anh cúi đầu nhướng mắt nhìn mặt của nàng, lông mi của cô vừa cong vừa dài, không sai, cô là cô gái rất xinh đẹp, dùng từ xinh đẹp hình dung hình như có chút nông cạn, có thể nói cô là người phụ nữ quyến rũ nhất mà anh từng gặp, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng phát ra sức quyến rũ hấp dẫn của phụ nữ, nếu đang ở thời cổ đại thì dùng từ mỹ nhân hình dung hình như miễn cưỡng có thể dùng trên người của cô, anh nghĩ nên dùng \'giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành\' mới đúng về cô.
"Không phải rất muốn hiểu rõ, chỉ là một điểm nhỏ muốn biết, cái người này sao nhìn kỹ mặt của tôi làm cái gì, chẳng lẽ anh đã yêu tôi?"
Tô Thiển Hạ vừa ngước mắt lên thì tầm mắt của hai người chạm nhau, giống như có một dòng điện cực lớn vừa phóng ra từ ánh mắt và ngón tay của anh truyền đến quanh thân thể cô, nghĩ tới cô có chút hốt hoảng.
Nhưng là trên mặt cô vẫn mang nụ cười câu hồn như cũ.
"Không, cô sai lầm rồi, là cô muốn quyến rũ tôi."
Người phụ nữ này tận trong xương đã có phong cách rất mị hoặc lòng người, anh không khách khí cúi đầu hôn một cái lên môi của cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
"Anh hôn tôi rồi, nói rõ là anh muốn quyến rũ tôi, anh đừng mạnh miệng, chân cũng đừng nhàn rỗi, mau dẫn tôi đến hồ bơi, anh không cảm thấy hiện tại đang rất nóng sao?"
Cô có chút xấu hổ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giơ bàn tay nhỏ bé ra giả vờ quạt gió, không thể chờ đợi phải xuống hồ bơi bơi lội xua tan không khí nóng bức mùa hè.
"Cô gái, mạnh miệng đối với cô không có chỗ tốt."
Anh giơ tay véo gò má mềm mại của cô, cô mất hứng phồng má, nhưng lại không bỏ được hất tay của anh ra, bởi vì bị một trai đẹp siêu cấp thượng hạng như vậy nắm tay cảm giác thật không tệ, cô thế nhưng rất hưởng thụ thời gian có trai đẹp làm bạn ở bên cạnh đấy.
"Có tốt hay không tự tôi phụ trách, không có quan hệ gì với anh, hay là anh muốn như chín trai đẹp bạn giường đáng yêu kia, đúng rồi, nam minh tinh trên bìa quyển tạp chí kia cũng không tệ, lần sau tôi muốn tìm anh ta làm ấm giường."
Cô lập tức chuyển đề tài tới chín người đàn ông khác, còn đặt tâm tư cho cái kẻ minh tinh cơ bắp trên tạp chí kia.
"Cô gái, ở trước mặt của tôi không cho phép nghĩ tới người đàn ông khác."
Bước chân của anh tăng nhanh, gương mặt tuấn tú cũng nhiễm một tầng băng lạnh, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mới vừa rồi cô còn vui sướng được thấy ánh nắng chiều sắp hoàng hôn, giờ phút này cũng len lén theo trời chiều cùng nhau tránh xuống núi không nhìn thấy nữa.
‘Phù phù. . . . . . ’
Cô không thấy rõ hình dáng hồ bơi, lập tức bị anh đẩy xuống, bọt nước văng tung toé khắp nơi, cô không cẩn thận uống hai ngụm nước, ra vẻ rất đáng thương.
Cô vốn đã sửa sang lại tư thế của mình, nhưng là trong lòng cô bỗng có một chủ ý, không thể để cho anh tiện nghi được.
Cô giả dạng do bị anh đẩy xuống nên dáng vẻ giống như bị ૮ɦếƭ chìm, để cho thân thể mình chìm xuống phía dưới hồ bơi.
Vốn đang ngồi bên cạnh hồ bơi, nằm trên ghế dưới chiếc ô che mặt trời, Tần Trác Luân tư thái nhàn nhã định xem cuộc vui, gương mặt tuấn tú lạnh lùng chờ cô thất bại, mới đầu còn hoài nghi là cô cố ý đối nghịch cùng anh, nhưng sau hai ba phút thấy mặt hồ cũng không có phản ứng như cũ, anh lập tức đứng dậy, \'bùm bùm\' hướng hồ bơi nhảy xuống.
"Cái người đàn ông không đáng yêu này, người đàn ông thích ăn giấm chua, hiện tại đã biết bổn tiểu thư lợi hại chưa, ha ha, đáng đời."
Chờ lúc anh bị lừa nhảy xuống hồ bơi cứu cô, cô khéo léo đi vòng qua bên cạnh anh, đi một quyền đánh vào trên mặt của anh, một quyền nữa đánh vào trên ௱ôЛƓ anh, ha ha, cái ௱ôЛƓ người đàn ông này lúc đánh một đấm xuống co dãn rất tốt nha, cô đánh lén thành công thì lập tức bơi lách người sang chỗ khác.
Mới bò lên bên cạnh hồ, chân lập tức bị tay của anh nắm lấy.
"Vậy sao, tôi xem người đáng đời phải là cô."
Bàn tay ghê tởm của anh đi tới trước иgự¢ của cô, cô phát hiện trước иgự¢ chợt lạnh, lá chắn gì cũng không có tựa như đã bị bàn tay anh nắm lấy.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thế mới biết áo иgự¢ của mình đã bị hắn giải khai hoàn toàn.
"Anh...anh, anh chiếm tiện nghi của tôi, anh không phải là đàn ông. . . . . ."
Thân thể của cô lập tức bị vây quanh ở trong иgự¢ anh, cô đưa lưng về phía anh, mái tóc thật dài tung bay ở trên mặt nước, cô quay đầu lại, tay chỉ mũi của anh nói xấu anh, đang còn muốn nói tiếp kia mà, anh, anh tự nhiên thừa dịp lúc cô chưa chuẩn bị gì lập tức cúi đầu hôn cô?
Làm hại nửa câu nói sau của cô bị sự ngang ngạnh của anh chặn mất, anh ta hôn cô làm cái gì?
"Nếu tôi không phải đàn ông thì cô lập tức sẽ biết."
Tô Thiển Hạ nói anh không phải đàn ông, lời nói này quả làm cho đàn ông không chịu được, anh sẽ dùng hành động biểu hiện cho cô xem một chút.
Hù dọa, không thể nào?
Tô Thiển Hạ với việc này còn chưa quen thuộc, không phải tối ngày hôm qua cùng hắn hôn sao, hiện tại trong đầu cô chỉ có bốn chữ này thoáng qua, sau đó một mảnh trống không, chóng mặt, hô hấp không thuận, dưỡng khí giống như cũng muốn cạn sạch. . . . . .
"Không cho phép bất tỉnh."
Sợ cô bị anh hôn ngất, anh lập tức buông lỏng, bàn tay vỗ nhẹ gương mặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh hôn hiện ra sắc màu trắng trắng hồng hào, dụ hoặc chính anh cúi đầu cắn một cái ở trên gò má của cô.
"Anh, anh...anh cắn mặt của tôi làm cái gì? Không được, tôi muốn cắn trả lại."
Cô mới không cần thua thiệt, vì vậy hai tay của cô vòng quanh cổ của anh, cái miệng nhỏ nhắn ᴆụng lên mặt của anh dùng sức cắn, a, Thế nào lại không cắn, cô hồ nghi cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt của anh, thì ra là anh nghiêng đầu, không trách sao không cắn được, cũng tốt, anh không để cho cô cắn mặt của anh, vậy cô sẽ cắn lỗ tai anh.
Cô lập tức dời đi mục tiêu, Tần Trác Luân tránh không thành, ha ha, lỗ tai bị cô cắn đỏ một mảng, cô hỉ hả cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc buổi hoàng hôn rất dễ nghe.
Nhưng là, cô vui mừng quá sớm rồi, sau một khắc cô bị anh đặt ở bên cạnh hồ, tiếp theo thân thể cao lớn của anh đè lên trên, anh ta, tay của anh ta thế nhưng sờ vào bên trong nơi tư mật của cô. . . . . .
Tay của anh thế nhưng sờ vào phía trong của cô?
Mặt của cô thoáng chốc đỏ hồng như quả táo chín, cô vội vàng khép hai chân lại, đẩy anh ra, lập tức bò dậy nhấc chân chạy vào trong nhà.
"Chạy cái gì, không phải là cô rất muốn quyến rũ tôi sao?"
Tô Thiển Hạ đỏ mặt khiến gương mặt tuấn tú của anh không kìm hãm được toát ra nụ cười hớn hở nhất.
Anh không có đuổi theo cô, xoay người nhảy vào hồ bơi, thỏa thích bơi lội, mùa hè này, lúc hoàng hôn ở hồ bơi bơi lội thật đúng là thoải mái.
Tô Thiển Hạ chạy vào phòng khách, lại chạy đến một gian phòng ở lầu hai, mới vừa rồi nếu không phải là cô đẩy anh ra chạy đi, có phải là anh định muốn cô ngay trên bờ bể bơi như vậy phải không?
Anh ta không có đuổi theo?
Không có đuổi theo cũng tốt, cô có thể bình tĩnh lại sau khi bị anh làm rối loạn tâm tình.
Đợi sau khi tâm tình đã bình tĩnh, cô mới ý thức được trên người mình chỉ mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ, trên người hoàn toàn Tʀầռ tʀʊồռɢ .
Cô phải đi tìm bộ quần áo để mặc.
Cô ngây ngô nhìn gian phòng này, trong phòng hình như chưa bao giờ có người ở qua.
Cô xé tấm ga giường màu trắng rồi quấn ở trên người, bọc chính mình lại rồi ra khỏi phòng, biệt thự của anh ta lớn như vậy, nhưng cô không thấy được người nào khác.
Cũng tốt, nếu quả thật có người khác, lúc cô phơi bày từ hồ bơi chạy tới đây cũng quá mất mặt đi.
Cô mở ra nhiều cái gian phòng, rốt cuộc tìm được một phòng giống như là có người ở, cô đi tới trước tủ treo quần áo, mở ra tủ treo quần áo, oa, bên trong rất nhiều quần áo đẹp đẽ, nam nữ đều có, tất cả đều là hàng hiệu .
Bên bể bơi, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc diêm dúa lòe loẹt đang chậm rãi đến gần hồ bơi, cô ta vừa đi vừa cởi xuống quần áo trên người.
"Tổng giám đốc, để cho tôi tới phục vụ ngài."
Cô ta nhảy vào hồ bơi, bơi về phía Tần Trác Luân đang bơi, từ sau lưng Tần Trác Luân ôm lấy chân của anh, cô to gan đưa tay về phía giữa chân của anh, nghĩ nâng lên Dụς ∀ọηg của anh.
"Tôi không phải đã nói không cho phép bất luận kẻ nào đi tới biệt thực này sao, người nào cho cô cái quyền lợi tới nơi này?"
Tần Trác Luân cho là Tô Thiển Hạ trở lại, nhưng khi anh tỉ mỉ nghe chính xác giọng nói kia, xác định không phải giọng nói Tô Thiển Hạ.
Anh lạnh mặt đẩy cô ra, cự tuyệt sự hấp dẫn của cô.
"Tổng giám đốc, ngài có nói qua ư, Lan Nhi không biết, lúc trước ngài ở bên Lan Nhi, không phải ngài thích Lan Nhi rồi sao?"
Cô gái này tên Hướng Lan, là con gái một thành viên ban giám đốc của tập đoàn Tần Đế.
Cô mới hai mươi bốn tuổi, rất xinh đẹp, vóc người cũng rất hấp dẫn.
Cô thấy Tần Trác Luân hình như đang tức giận, lập tức cúi đầu giả vờ làm bộ dáng đẹp đẽ động lòng người.
"Hướng Lan, mời đi ra ngoài, lần sau chưa được tôi cho phép thì không cho phép đến chỗ ở của tôi."
Tần Trác Luân leo lên bể bơi, tâm trạng hăng hái bơi lội đã biến mất, bóng dáng cao lớn xuất hiện, sau đó phát ra âm thanh lạnh lẽo hướng tầm mắt ra phía bên ngoài.
Hướng Lan cắn chặt môi, mới vừa rồi cô rõ ràng thấy tổng giám đốc cùng một cô nữ sinh nhỏ tuổi rất thân thiết bên cạnh hồ bờ, thế nào tới cô thì anh lập tức biến thành bộ dạng lạnh băng như vậy, cô mất hứng, rất không vui khi anh đối xử của mình như vậy.
Ở trong công ty, có một Vũ Tình lộ liễu mượn công việc tiện thể ở bên cạnh anh, khiến cô không có cơ hội cùng anh chung ᴆụng bồi dưỡng tình cảm.
Hôm nay, thật vất vả thông qua thám tử tư mới biết được tổng giám đốc đi tới biệt thự đỉnh núi này, cô lập tức bỏ việc tới đây, không nghĩ rằng lại để cho một tiểu nữ sinh nhanh chân đến trước, không, cô muốn đuổi nữ sinh kia đi, cô không thể để cho phụ nữ khác chiếm đoạt người đàn ông của cô.
KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện hay nhất!
"Cô gái kia là ai?"
Tô Thiển Hạ thay quần áo đẹp đẽ đi tới trước gương nhẹ nhàng vòng vo vài vòng, cảm thấy quần áo rất phù hợp với bản thân, cô rất hài lòng nhìn mình trong gương.
Cô mang theo tâm tình vui mừng đi xuống lầu tới phòng khách nhìn ra hoa viên phía trước cửa sổ, thấy có một mỹ nữ sắc mặt không tốt từ hồ bơi bên kia chạy tới .
Tần Trác Luân đứng cách trước mặt cô gái mười mấy mét, hai người bọn họ là quan hệ như thế nào, cô gái kia vóc người cũng không tệ lắm, gương mặt cùng dáng dấp cũng coi là xinh đẹp.
Số tuổi xem ra nhiều hơn mình mấy con giáp thôi.
Cô ta không thích hợp với Tần Trác Luân.
Trực giác của Tô Thiển Hạ cho là cô gái này không thích hợp với Tần Trác Luân, cô gái kia càng đến gần, Tô Thiển Hạ càng xác định trên mặt cô ta vẻ không cam lòng cùng quỷ kế.
Xem ra Tần Trác Luân có rất nhiều phụ nữ, lần trước cô từ nhà Tần Trác Luân đi ra ngoài mở cửa thì thấy là một người mỹ nữ khác, lần này ở biệt thự lại thấy một mỹ nữ, không biết lần sau đi một nơi khác thì bên cạnh anh ta còn có những mỹ nữ khác làm bạn hay không đây.
Anh ta quả nhiên là một loại hoa hoa công tử.
Tô Thiển Hạ đột nhiên cảm thấy, mình tự xem trọng anh là đúng là sai?
Đến lúc đó, nếu quả thật cô mang thai bảo bảo, liệu có giống như anh là một tên đàn ông phong lưu hoa tâm không?
Tay của cô không tự chủ đi tới bụng, ở đây không lâu, một ngày nào đó trong bụng sẽ có thể có bảo bối đáng yêu.
Không, cô còn có thể cùng người khác kết hợp sinh bảo bảo tốt hơn.
Nghĩ đến điểm này, cô lập tức xoay người đi tới cửa chính biệt thự.
Tần Trác Luân phát hiện cô có ý đồ muốn chạy trốn, động tác của anh hết sức lưu loát, chỉ trong thời gian nháy mắt anh đã đến trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.
"Hoa tâm đại củ cải, cút ngay cho bản cô nương, ở nơi đó có một mỹ nữ đang chờ anh cưng chiều đâu rồi, thật đúng là chó ngoan không chắn đường, bản tiểu thư muốn tránh người, nói cho anh biết, anh đã nằm trong danh sách bị bổn tiểu thư trục xuất."
Cô quyết định đổi chủ ý, sẽ tìm một người đàn ông cực phẩm khác làm cha bảo bảo, nếu quyết định đổi thí sinh cha, cô cũng không cần phải nói chuyện dịu dàng với anh ta nữa rồi.
"Danh sách, nói, danh sách của cô ở đâu, phía trên có tên những người đàn ông nào?"
Tần Trác Luân mang sắc mặt âm hàn đi tới trước mặt Tô Thiển Hạ, càng đi càng gần, To Thiển Hạ bị anh bức ép đến không còn đường lui, lưng chống đỡ lên vách tường, anh ta, sao anh ta chợt trở nên dọa người như vậy làm gì? Danh sách đàn ông, căn bản chính là do cô nói bừa nha, anh kêu cô từ chỗ nào biến ra bản danh sách như vậy đây?
"A, hoa tâm đại củ cải, đừng bắt nhốt tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì thì nói thẳng đi, bắt nhốt tôi thì không xứng làm đấng mày râu, nếu anh như vậy chỉ xứng làm thái giám thôi."
Cô tìm cách trì hoãn thời gian, người đàn ông này lập tức kẹp chặt lấy một chân của cô khiến cô không có cách nào chạy trốn, ô ô, anh ta còn có ý xấu ngoáy ngoáy làm chân cô ngứa ngáy khó chịu.
"Nếu như mà tôi làm thái giám, vậy cô chẳng phải sẽ không thể hạnh phúc sao?"
Anh khoác một tay sờ về phía bộ иgự¢ của cô ám hiệu hạnh phúc là chỉ phương diện kia.
"Sắc lang, hạnh phúc của tôi mới không cần anh trông nom, tôi có thể tìm người khác nha, anh cũng đừng chăm lo mù quáng, mau buông chân của tôi ra."
Người đàn ông này, cô đã nói rõ không cần anh ta nữa, anh ta lại dính lấy cô không tha, chẳng lẽ không có được mới là tốt, người đàn ông này thật là ngây thơ.
"Đã quá muộn, nếu là đêm hôm trước, tôi sẽ không trêu chọc cô, trải qua đêm đó, tôi cảm giác còn chưa đủ, tôi phải mang cô chơi chán rồi mới thả cô đi, hiện tại cô đừng phí tâm tư chạy trốn nữa, mau lấy danh sách ra."
Tô Thiển Hạ tưởng đi tìm đàn ông khác, còn phải nhìn xem anh có vui mừng hay không, anh mất hứng thì cô khỏi phải nghĩ đến đi tìm đàn ông khác.
"Thì ra mục đích của Tần tổng giám đốc chính là muốn tôi đưa bản danh sách kia, cho anh thì có thể, nhưng trước hết anh hãy buông chân của tôi ra, tôi dùng một chân đứng mệt quá nha."
Cô đứng trên một chân mệt ૮ɦếƭ đi được, lại không muốn dựa vào bả vai anh, mặc dù bả vai của anh cường tráng, dựa vào sẽ rất thoải mái, nhưng cô sợ lại gần thì lại không muốn rời đi, cô thế nhưng rất có chí khí, nói không dựa vào bả vai anh cũng sẽ không dựa vào bả vai anh, chỉ có thể làm khổ chính cô.
"Được, tôi thả cô."
Anh nói buông ra, quả nhiên buông lỏng tay, cô mới vừa nói may mắn ở trong lòng là mình tự do rồi, nhưng anh ta lại tự nhiên ôm cô vào trong lòng, hướng phòng ngủ trên lầu đi tới.
"Này, này, thái giám, nơi đó có một mỹ nữ đang chờ ngươi cưng chiều tại sao ngươi không đi nha, ngươi ôm ta lên lâu làm chi?"
Cô rất hi vọng cô gái đẹp kia có thể đi tới giúp cô thoát khỏi vòng vây của Tần Trác Luân, ngón tay nhỏ bé nhìn về phía cô gái kia ngoắc ngoắc mãnh liệt, nhưng cô gái kia chỉ hung hăng nhìn cô chằm chằm mấy lần rồi thôi.
Tại sao có thể như vậy? Thay vì cầu người còn không bằng dựa vào chính ý nghĩ của mình thoát ra.
"Đừng gọi tôi là thái giám, cô không nghĩ tìm ૮ɦếƭ thì cứ tiếp tục gọi."
Tần Trác Luân bị cô gọi \'thái giám\' thì có chút nổi cáu, Tô Thiển Hạ cứ như vậy mong đợi anh trở thành \'thái giám\' sao?
"Tôi không muốn ૮ɦếƭ."
Sắc mặt của anh ta rất hung dữ, Tô Thiển Hạ không dám gọi anh là \'thái giám\' nữa, thật là không có phong thái của người đàn ông tốt, mình bị mờ mắt hay sao mà lại đi coi trọng anh ta chứ?
"Hiện tại viết danh sách ra, một cái tên cũng không được phép sót."
Anh lấy giấy 乃út ra, để cho cô viết bản danh sách tên những người đàn ông kia.
"Một tên cũng không thể sót được, vậy sót mất mười cái tên được không?"
Cô nhìn anh len lén le lưỡi một cái, nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, cố ý tìm chỗ sơ hở trong lời nói của anh.
"Tô Thiển Hạ, tốt nhất cô chớ chọc tôi nổi giận."
Ánh mắt của anh ta thật bén nhọn, cô cúi đầu không dám nhìn anh, ai, thật muốn viết sao, biết viết tên ai thì dễ đây?
Cô cắn đầu 乃út, trong lòng suy nghĩ đông một chút suy nghĩ tay một chút, ha ha, có rồi, cô đã điều tra qua tư liệu của anh, lập tức không chút khách khí lấy tên mấy người bạn bè thân thiết kia của anh viết tên lên, hì hì, cô rất muốn hiểu rõ anh có dám đi đắc tội những người bạn bè kia của anh hay không?
"Được, tôi viết, tôi viết còn không được sao, anh có thể dịu dàng một chút hay không, đừng hung dữ như vậy, dầu gì tôi cũng là một phụ nữ xinh đẹp diễm lệ, vóc người cũng tốt như vậy, nơi nào cần lớn cũng lớn, nơi nào cần nhỏ cũng nhỏ, anh sao lại hung dữ như vậy, không sợ tôi sẽ bị anh dọa sợ sao."
Cô vừa nói vừa viết xuống tên một vài người đàn ông, viết viết, mười cái tên đã hiện diện trên giấy rồi.
"Cô xác định tên bọn họ là những người trong bản danh sách?"
Anh nhìn mỗi một cái tên cô viết ra, lập tức nhíu mày một chút, nhìn cô viết xong mười cái tên, anh lại nhíu chân mày vài chục lần, cuối cùng bàn tay \'bộp\' một tiếng vỗ vào tấm giấy, nắm tờ giấy kia lên chỉ vào những cái tên trên đó muốn cô xác nhận.
"Đúng, đúng, thì sao nào, không phải tôi viết sai chữ chứ, tôi đã xem kỹ rồi."
Cô mang bộ mặt phớt tỉnh nghiêm túc nhìn mình, cô không có viết sai chữ, đương nhiên là làm cho anh nhìn.
"Không có viết sai nha, anh làm sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải không đủ mười cái tên không, cũng đúng, hôm nào tôi lại đi tìm mấy người trai đẹp để bọn họ làm bạn trai tôi, giúp tôi làm ấm giường, như vậy có phải sẽ có hơn mấy cái tên nữa phải không, cái này anh nên vui mừng rồi."
Tô Thiển Hạ lập tức như một làn khói chạy cách anh xa nhất leo lên ghế sa lon, ôm gối ôm thật chặt vào trong иgự¢, nhưng thật đáng tiếc là không thấy có đồ ăn vặt gì trên bàn.
"Cô dám đi tìm người khác thì nhìn kỹ một chút."
Anh vò tờ giấy thành một cục, sau đó xé tờ giấy nát bấy trước mặt cô.
"A, vậy tạm thời tôi sẽ không tìm. Anh đừng tức giận, lúc anh tức giận một chút cũng không đẹp trai, vậy thì thật đáng tiếc cho cái gương mặt đẹp đẽ của anh đó."
Cô học anh làm vẻ mặt tức giận cho anh nhìn, hoàn toàn không quan tâm sắc mặt của anh đã càng ngày càng kém.
"Tô Thiển Hạ, câm miệng."
Người phụ nữ này thật có bản lãnh làm anh tức giận, anh đánh về phía cô, tay của anh Ϧóþ cổ cô thật chặt, trong lòng cô mồ hôi chảy ròng, lúc này hình như cô thật sự làm cho anh ta tức giận, là tức giận rất lớn nha.
"Tôi... tôi, thở, thở không thông, anh...anh để, tay, á. . . . . ."
Người đàn ông này thật không thú vị, chỉ là đùa một chút, anh lại dùng tới tức giận Ϧóþ cổ cô. Cô nghĩ lần sau sẽ không bao giờ nói giỡn cùng anh ta nữa.
"Tô Thiển Hạ, thật khó dạy, cô cũng biết sợ, vậy tôi sẽ đổi một loại phương thức trừng phạt cô."
Tần Trác Luân buông tay ra, anh cũng không có tức giận đến mức Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, anh chỉ muốn dọa cô một chút, nhìn cô bị chính mình hù sợ, khóe miệng anh toét ra nụ cười rất tà ác, cô hoang mang không hiểu lời nói của anh có ý gì?
Một giây kế tiếp, anh đè cô ở trên bàn trà phòng khách, sau đó xé nát quần áo trên người cô ra, bắt đầu trêu đùa cô. . .