Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 01

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Nhìn Trai Đẹp
Ở một quán bar buôn bán vô cùng tấp nập, quán bar này không phải ở khu vực phồn hoa trung tâm thành phố, mà là ở ngoại ô.
Quán bar này gọi là "Quán bar tình nhân", chủ quầy rượu là một cô gái xinh đẹp thượng hạng mười tám tuổi.
Cô gọi Tô Thiển Hạ, có phải tên thật đáng yêu đậm chất thơ không.
Tiết mục hấp dẫn người ở quán bar tình nhân chính là vũ công biểu diễn thoát y.
Vũ công biểu diễn thoát y là một cô gái xinh đẹp chừng hai mươi ba tuổi, dung mạo xinh đẹp động lòng người, cũng có dáng người ma quỷ. Vẻ đẹp của cô, sức hấp dẫn của cô khiến cho đàn ông điên cuồng.
"Hạ, tối nay tôi không biểu diễn rồi, tôi xin nghỉ."
Văn phòng của bà chủ Tô Thiển Hạ, trong phòng làm việc có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi.
Lúc này nói chuyện chính là vũ công xinh đẹp Tô Lạp.
"A, xin nghỉ, được, nguyên nhân là gì?"
Cô gái trẻ nằm sấp trên ghế sa lon nhìn màn hình máy vi tính, chính là chủ quán bar xinh đẹp Tô Thiển Hạ, nếu nói Tô Lạp xinh đẹp động lòng người, vậy thì cô chính là gợi cảm hấp dẫn.
Vẻ đẹp của cô thanh tân thoát tục, vẻ đẹp của cô cuồng dã lãng mạn. Cô có một tâm nguyện nho nhỏ, chính là tìm trai đẹp thượng hạng để trộm giống, sau đó sinh một tiểu bảo bảo có sắc đẹp tuyệt trần, ý muốn chính là bảo bảo không cần cha.
Mắt cô rất tròn cũng rất sáng, rất mê người.
Lúc này, sóng mắt cô chuyển một cái, chăm chú nhìn Tô Lạp, muốn biết nguyên nhân thực sự của cô ấy là gì, nếu là nguyên nhân không thể để cho cô tin tưởng, như vậy chuyện xin nghỉ phép lập tức không cần bàn nữa.
"Tôi muốn trở về xem đứa bé, bảo mẫu nói nó bị cảm! Hạ, cô phải đi đâu? Tôi còn chưa nói xong đâu? Cô chạy trốn nhanh như vậy làm cái gì?"
Tô Lạp còn chưa có nói hết lời, Tô Thiển Hạ lập tức đi giày thật nhanh sau đó chạy ra khỏi phòng, chạy ra ngoài quầy rượu rồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ của cô, lái xe đến nhà Tô Lạp xem đứa bé.
Mặc dù Tô Lạp là mẹ ruột của đứa bé, nhưng Tô Thiển Hạ lại càng giống như mẹ ruột hơn, cô rất thương yêu đứa bé, có lúc Tô Lạp không khỏi suy nghĩ, Tô Thiển Hạ thích đứa bé như vậy, tại sao không chịu yêu rồi kết hôn đây?
Cô nhún nhún vai, nếu Thiển Hạ đã giúp mình chăm sóc đứa bé, cô cũng không xin nghỉ mà tiếp tục biểu diễn thôi.
**
Thời điểm Tô Thiển Hạ chạy ra khỏi quầy rượu, có một người đàn ông cùng đi ra ngoài với cô, thân thể hai người sượt qua nhau, Tô Thiển Hạ hơi đứng không vững, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn người đàn ông, lại là một trai đẹp siêu cấp. Được rồi, xem như một phần là vì trai đẹp, cô cũng tạm thời tha cho anh ta một mạng.
Cô lên xe thể thao của mình, xe nhanh chóng lái đến nhà Tô Lạp.
"Dì, dì, bụng Vũ Nhi đau quá. . . . . ."
Mới mở cửa, một cô bé xinh xắn lập tức bổ nhào vào trong иgự¢ cô, ngón tay mập mạp chỉ vào bụng mình, xong chu cái miệng nhỏ nói với cô khiến cô nhìn mà rất đau lòng.
"Vũ Nhi không đau, Vũ Nhi dũng cảm nhất rồi, dì cho con uống thuốc, sau đó ngủ một giấc tỉnh lại thì bụng sẽ hết đau nha..."
Tô Thiển Hạ nhìn bảo mẫu muốn lấy thuốc bác sĩ đã kê, bởi vì bảo mẫu không dỗ Vũ Nhi uống thuốc được, cho nên bảo mẫu mới gọi điện thoại nói cho Tô Lạp.
Bây giờ bảo mẫu thấy Tô Thiển Hạ tới, cô ta tin tưởng Tô Thiển Hạ sẽ có biện pháp khiến Vũ Nhi uống thuốc.
Hai mươi mấy phút sau, Tô Thiển Hạ dỗ Vũ Nhi uống hết thuốc, sau đó lái xe đi thẳng về nhà mình.
Chỉ là, lúc cô mở cửa, nghe từ sát vách truyền đến âm thanh kỳ quái, chẳng lẽ có ăn trộm hay sao?
Cô lập tức đóng cửa phòng mình lại, sau đó đến trước cửa phòng bên cạnh, nghĩ tới không thể gõ cửa, như vậy thì từ ban công bên này bò qua bên kia xem một chút đi.
Bản lĩnh của cô rất tốt, có thể so với sát thủ hạng nhất.
Bò từ ban công đến gian phòng sát vách, cô đẩy cửa sổ phòng ngủ, rồi đi vào trong.
Chân vừa mới giẫm lên sàn nhà, cô rất thiếu lễ độ mà ngã một cái.
A, đáng ૮ɦếƭ, là ai đổ nước đầy ra sàn nhà thế?
Cô bò dậy, trừng mắt nhìn nước khắp nơi, phát hiện nước là từ trong phòng tắm tràn ra.
Cô nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng tắm, cửa phòng tắm khép hờ, cô lập tức tiến lên trước nhìn, a, rõ ràng là một tên đàn ông Tʀầռ tʀʊồռɢ đang tắm.
Mặc dù người đàn ông này quay lưng về phía cô, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vóc người siêu cấp nha, không được, cô giống như chảy nước miếng rồi.
Anh ta xoay người lại, thật ra thì cô nghĩ ở thời điểm này phải nhắm mắt lại, nhưng cô không khống chế được hai mắt của mình, sau đó thì cứ như vậy nhìn mặt anh ta, oa oa, người đàn ông này đúng là siêu cấp xinh đẹp nha . . . .
Hôm nay vận số cô tốt như vậy, lúc vừa rời quán bar thì cùng một anh chàng siêu đẹp trai gặp thoáng qua, bây giờ trở về nhà, không ngờ hàng xóm lại có thể cũng là anh chàng đẹp trai cao cấp.
Haha. Nếu kéo anh chàng đẹp trai thượng hạng này vào phòng, ném lên giường, sau đó ăn anh ta sạch sẽ, như vậy cô sẽ thuận lợi trộm giống của anh, sinh một tiểu bảo bảo tuyệt trần rồi.
Tô Thiển Hạ hoa si đứng ở nơi đó, mắt đẹp mê ly mơ mộng, không phát hiện ra gương mặt tuấn tú của người đàn ông đầy lửa giận đi về phía cô. Một giây kế tiếp cô bị anh mạnh mẽ ném ra khỏi phòng tắm, ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Cô vuốt vuốt cái ௱ôЛƓ mình, người đàn ông này, một chút cũng không hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc ư?
"Này, anh thật thô lỗ, có điều là bản cô nương thích. Tôi ở bên cạnh nhà anh, hôm nào gặp lại."
Cô phải trở về chuẩn bị tốt một kế hoạch để hấp dẫn người đàn ông này.
Tô Thiển Hạ trở lại phòng mình, cầm chìa khóa phòng trong tay, dựa lưng vào cửa, cặp mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại. Bên cạnh nhà cô lúc nào thì có một anh chàng đẹp trai như vậy? Vì sao cô không biết chút nào?
Từ năm trước cô đã bắt đầu kế hoạch tìm trai đẹp thượng hạng tới sống vài ngày sau đó trộm gen sinh tiểu bảo bảo, chỉ là vẫn không tìm được người thích hợp.
Mở quán bar cũng vì muốn gặp trai đẹp cao cấp, nhưng chưa có ai lọt vào mắt cô, không lọt vào mắt cô thì dĩ nhiên không thể trở thành cha của con cô.
Chỉ là, không nghĩ tới hôm nay vận khí cô tốt vậy, lập tức gặp hai anh chàng đẹp trai, haha, một người trong đó còn ở sát vách nhà cô, thật đúng là: gần quan được ban lộc.
Cô - Tô Thiển Hạ muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn thân hình có thân hình, haha, muốn thanh thuần cũng có thanh thuần như thiếu nữ, muốn tính cách ngang ngược thì cô cũng có thể sắm vai cô nàng nóng bỏng gợi cảm.
Cô cười híp mắt đem chìa khóa cùng đồ dùng cá nhân nhét vào phòng của mình, vừa nhấc chân, giầy liền bay ra ngoài, cô để chân trần rồi lập tức cuộn người trên ghế sofa, chộp một cái gối ôm vào trong иgự¢, ừ, nhất định phải nghĩ cách hấp dẫn trai đẹp nhà bên mới được.
Chỉ là, anh ta thật thô lỗ, người đẹp như cô ở trước mặt mà mặt anh ta còn không đổi sắc ném cô ra ngoài, nghĩ đến đây, cái ௱ôЛƓ cô giống như lại đau rồi, được, có cá tính, người đàn ông có cá tính như vậy thì Tô Thiển Hạ cô chắc chắn phải có được, anh trai đẹp hãy chờ cô đến hấp dẫn đi.
Sát vách
Ở phòng tắm, người đàn ông đang tắm họ Tần, tên Trác Luân.
Anh mới vừa chuyển vào cái phòng này chưa tới ba giờ, không ngờ có một cô gái liều lĩnh bò từ cửa sổ vào nhìn lén anh tắm.
Phụ nữ, đều là động vật tham lam, phụ nữ với anh chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi.
Khuôn mặt đẹp trai của anh giống như được bao phủ một tầng băng hết sức lạnh lẽo.
Tắm rửa xong, anh tùy ý lấy một chiếc khăn tắm lau nước trên tóc và lau cơ thể, sau khi lau xong đi vào phòng ngủ, thấy giường thì ngã xuống rồi ngủ ngay.
**
Sáng sớm, ánh mặt trời đã xuất hiện từ sớm.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua màn cửa màu xanh dương nhạt, chiếu vào trong nhà.
Tần Trác Luân dậy sớm theo thói quen, anh nhướng mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là sáu giờ ba mươi.
Anh xuống giường đi vào phòng tắm, anh có thói quen tắm buổi sáng, buổi sáng tắm vòi hoa sen rất có lợi cho cơ thể.
Buổi sáng tắm rửa nhẹ nhàng cũng khiến tâm tình sung sướng cả ngày.
Ở phòng bên cạnh, Tô Thiển Hạ dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa ban công bên kia, giống như nghe được tiếng nước chảy truyền từ nhà trai đẹp hàng xóm, cô mừng rỡ ảo tưởng, chắc là anh ta đang tắm đi?
Ha ha, phải cùng trai đẹp hàng xóm chào hỏi chứ sao.
Cô mặc quần áo đặc biệt gợi cảm, sau đó từ ban công bò qua, ha ha, thành công.
Cô len lén đi, đi thật nhẹ nhàng tới trước phòng tắm nhà anh, người đàn ông này là người không tiếp nhận những điều được dạy dỗ, tối qua cô mới viếng thăm một lần, vậy mà anh ta không thèm khóa kỹ cửa lại.
Cũng tốt, như vậy cho cô cơ hội nhìn lén anh ta.
Phòng tắm quả nhiên truyền đến tiếng nước chảy, cô liền chạy chậm qua, nhưng chạy đến một nửa, ai ngờ, chạy quá gấp, chính cô té ngã, đều do người đàn ông này quá lười, tối qua cô phát hiện trên sàn nhà có nước, anh ta cũng không cầm cây lau nhà lau đi, lúc này mới làm hại cô vừa đến liền té ngã.
Cũng không sao, có trai đẹp tắm cho cô nhìn, té một cái cũng không thiệt thòi.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra tạo thành khe rất nhỏ, sau đó tiến lên trước nhìn phía bên trong.
Oa, quả nhiên anh ta đang tắm, tối hôm qua nhìn không cẩn thận, hôm nay nhìn lên như vậy, cộng thêm có ánh mặt trời, dáng vẻ hiện tại của anh ta giống như là một pho tượng hoàn mỹ, cô giống như lại muốn chảy nước miếng, người đàn ông này Tô Thiển Hạ cô chắc chắn phải có được, không trộm được gen thì cô thề không bỏ qua.
Hấp dẫn quá hấp dẫn, cách nào hấp dẫn được anh ta đây, tối qua cô suy nghĩ một đêm đều chưa nghĩ ra.
"Là ai?"
Tần Trác Luân nhạy bén thấy có người rình coi, động tác của anh nhanh như tia chớp, trong đầu Tô Thiển Hạ có một tia hốt hoảng, bởi vì động tác anh ta quá nhanh, cô lại bị anh ta không chút khách khí giơ lên ném ra khỏi phòng, lần này còn ác hơn so với tối qua.
Cô sờ sờ cái ௱ôЛƓ đáng thương mình lần nữa, cô nắm quả đấm thề, cô phải ăn được anh. . . . .
"Chào anh hàng xóm đẹp trai, tôi tốt bụng đến chào hỏi anh, tôi cũng là phụ nữ, sao anh thô lỗ như vậy, về sau cẩn thận không lấy được vợ nha, chỉ là anh rất tuấn tú, tôi cho anh biết là Tô Thiển Hạ coi trọng anh, anh chờ bị tôi đuổi tới đi, lần sau đừng nghĩ sẽ đem tôi vứt ra, anh hãy nghe cho kỹ, tôi tên là Thiển Hạ, ở sát bên nhà anh, anh sớm muộn sẽ phải coi trọng tôi."
Cô từ dưới đất đứng dậy, hướng về phía cửa nhà anh lớn tiếng tuyên cáo quyền sở hữu đối với anh. Ha ha, cô mừng là buổi sáng hôm nay không phải không thu hoạch được gì, cô cúi đầu nhìn chùm chìa khoá trong tay mình, có chùm chìa khoá này, lần tới đi qua nhìn lén anh tắm cũng không cần bò ban công với leo cửa sổ nữa rồi.
Thật là không giải thích được phụ nữ?
Ngoài cửa, Tần Trác Luân nghe Tô Thiển Hạ lớn mật tuyên bố, lát sau có chút im lặng.
Tô Thiển Hạ, tên cùng tính cách con người rất không hợp, xem ra cô chính là sắc nữ, thích quyến rũ đàn ông, mà sao tên lại đậm chất thơ như vậy?
Anh lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ lung tung trong lòng, đang êm đẹp mà bởi vì một người phụ nữ háo sắc chiếm cứ mấy giây tâm tư của mình thì cảm thấy rất lãng phí.
Anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm cặp tài liệu chuẩn bị đi làm. Căn bản không chú ý rằng không thấy chìa khóa phòng mình.
Buổi tối, Tô Thiển Hạ còn có vui mừng dành cho anh, mà không biết Tô Thiển Hạ sẽ còn bị anh ném ra ngoài hay không đây?
Buổi tối hôm nay Tô Thiển Hạ cảm thấy rất tốt đẹp.
Bởi vì, tối nay cô muốn dùng chùm chìa khoá này để vào nhà anh.
Miệng cô vừa lẩm nhẩm hát vừa đi vào phòng tắm tắm, dường như bởi vì tâm tình tương đối tốt nên dù đang là mùa hè nóng bức cô cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Cô tắm xong rồi bận rộn mặc quần áo, đứng trước tấm gương to nhìn mình, cô cười rất quyến rũ, đừng trách cô cười quyến rũ như vậy bởi vì cô có dáng dấp xinh đẹp như vậy đều là di truyền từ cha mẹ, cho nên nếu muốn sinh một tiểu bảo bảo tuyệt trần thì trừ bản thân cô phải có bề ngoài xuất sắc, cha bảo bảo cũng phải không tệ mới được, cho nên cô mới chọn trúng Tần Trác Luân.
Buổi sáng bị anh thô lỗ ném ra ngoài, cô chỉ thuận tay cầm trước chìa khoá nhà anh ta thôi, ha ha, cô giơ giơ chìa khóa trong tay, tâm tình hết sức vui vẻ.
Ừm, thừa dịp anh chưa trở về, cô vào nhà anh trước rồi nói.
*
Tập đoàn Tần Đế, phòng làm việc tổng giám đốc.
"Luân, hôm nay anh giống như mất hứng, ai làm anh mất hứng, buổi tối em giúp anh giải sầu được không?"
Một cô gái xinh đẹp có dáng dấp hấp dẫn, quần áo rất gợi cảm, cô muốn dùng tư thế mê người nhất là vén tóc của mình, sau đó đi tới sau lưng Tần Trác Luân, đôi tay vòng quanh cổ của anh, cố ý dùng bộ иgự¢ cọ xát vào lưng anh.
Giọng nói của cô vừa dịu dàng vừa có chút rên rĩ.
Cô là Vũ Tình, là thư ký của Tần Trác Luân, năng lực làm việc của cô không tệ, đồng thời cũng là bạn giường của anh.
Hôm nay tâm tình Tần Trác Luân không tốt, lúc mở hội nghị quan trọng cũng phát giận, nhân dịp hội nghị kết thúc trở lại phòng làm việc, cô liền bước tới an ủi anh.
Đồng thời mượn cơ hội nói chuyện hẹn hò buổi tối.
"Không cần, cô đi làm việc đi."
Nguyên nhân tâm tình Tần Trác Luân không tốt là do cha mẹ đến tuổi này còn muốn ly hôn.
Muốn ly hôn thì ly hôn, sao còn kéo tới chuyện anh chưa kết hôn, thậm chí anh hoài nghi bọn họ có phải thật sự muốn ly hôn hay không đây?
Vì tránh bị cha mẹ giận chó đánh mèo, anh dọn nhà, dọn nhà rồi cũng không được yên bình vì có một sắc nữ đối với anh có ý tứ.
Anh nhớ buổi sáng cô ở ngoài cửa tuyên bố độc chiếm với anh, không lẽ anh lại phải dọn nhà đi chỗ khác ở?
Một ngày làm việc mà anh không chuyên tâm sắp kết thúc, anh sửa sang lại tài liệu, nhìn một chút đồng hồ đeo tay, tan làm, trở về nhà, hôm nay anh muốn thật bình lặng.
Lái xe về đến nhà, anh dừng xe rồi vào nhà, cởi cà vạt cùng áo sơ mi ra.
Thời tiết thật là nóng.
Buổi tối ăn cái gì đây, anh thật không có khẩu vị gì.
Khi trái tim anh dâng lên cái ý niệm này, anh giống như ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ phòng bếp bay tới.
Là anh sinh ra ảo giác, hay là khứu giác có vấn đề?
Anh cau mày, không nhịn được đi tới phòng bếp, anh nhớ mình không có thuê người giúp việc, cũng không đưa chìa khóa cho người khác, như vậy sẽ là ai ở trong nhà anh đây?
Mang nghi vấn trong lòng, anh đi về phía phòng bếp, khi cửa phòng bếp mở ra, anh nhìn thấy có một cái Ⱡồ₦g ở trên bàn ăn, hình như bên dưới cái Ⱡồ₦g có món ăn?
Anh tiến đến cầm cái Ⱡồ₦g lên, quả nhiên, có một bàn món ăn, thoạt nhìn đủ sắc lẫn hương vị.
Thật sự có người tới nhà anh, cũng thật sự có người làm thức ăn, cũng không phải khứu giác anh có vấn đề.
Anh quay đầu lại đi về phía phòng khách, nhìn chung quanh một chút, không thấy có người khác, vốn anh đang không có khẩu vị gì nhưng lại muốn nếm thử một chút mấy món ăn này.
Mặc kệ là ai tìm được cái phòng này và giúp anh nấu cơm, trước nếm thử một chút có ăn ngon hay không?
Tô Thiển Hạ núp ở cửa sổ bên ngoài ban công nhìn lén phía bên trong, nhìn thấy anh cầm đũa gắp thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười rất rạng rỡ.
Ha ha, nghe mẹ nói muốn nắm chắc lòng của đàn ông, trước hết phải thông qua dạ dày của họ.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình, trên đầu ngón tay có những vết cắt nhỏ do xắt thức ăn, nhưng những vết thương này cũng rất đáng giá, bởi vì cô cực khổ cả một buổi chiều để làm những món ăn này, giờ phút này có người đang thưởng thức đấy.
Cô lại len lén từ ban công trở về, vốn muốn từ phòng khách nhà anh đi ra ngoài, nhưng sợ hù dọa đến anh thì người xui xẻo nhất định là mình.
Cô sẽ chờ anh tắm xong rồi mới trở lại hấp dẫn anh.
Buổi tối, khoảng mười giờ đêm, một lần nữa cô cầm chùm chìa khóa đã trộm của anh muốn chuồn êm vào phòng anh, kết quả chìa khóa không mở được cửa, vì sao lại như vậy?
Thân thể hơi cúi xuống, cô cẩn thận nhìn chùm chìa khóa rồi lại nhìn khoá cửa nhà anh.
Trong lòng xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, cô đoán là anh đã khoá trái cửa phòng.
Ha ha, Tần Trác Luân ơi Tần Trác Luân, nếu trong vòng mấy giờ ngắn ngủi mà cô đã tra ra được thân phận của anh, cô cũng không tin anh có thể ngăn cản cô tiến vào trong nhà anh.
Cô trở lại nhà mình, nghĩ nghĩ, đầu dùng sức nghĩ, cô vừa xinh đẹp lại thông minh như vậy dĩ nhiên sẽ không bị một Tần Trác Luân nho nhỏ này đánh bại.
Chợt, đầu cô loé lên ý tưởng, ha ha, buổi sáng cùng tối ngày hôm qua không phải cô cũng có thể vào nhà anh sao, khi đó cô còn chưa có chìa khóa, bây giờ cũng có thể dùng lại chiêu cũ nha.
Cô cười híp mắt rồi cẩn thận bò từ ban công nhà mình đến ban công nhà anh, sau đó nhảy xuống, oa oa, lỗ mũi thật là đau, thì ra lúc nhảy xuống dùng sức quá mạnh, lỗ mũi đáng thương cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, cô bò dậy xoa xoa cái mũi của mình, trong lòng suy nghĩ nếu lỗ mũi cũng đã chịu khổ thì cô nhất định phải đi vào trong phòng hấp dẫn được anh.
Không phụ sự cố gắng của cô, cô lặng lẽ dán lỗ tai lên cửa, xác định bên trong không có động tĩnh gì, cô lặng lẽ mở cửa sổ, sau đó bò vào phòng, khi cô thành công đứng trước giường của anh, nhìn Tần Trác Luân nằm ở trên giường thì Tô Thiển Hạ không nhịn được len lén cười, ha ha, Tần Trác Luân, không phải anh sẽ trở thành "bữa điểm tâm" cho bản cô nương sao...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc