Ngày Nghỉ Mồng Một Tháng Năm "Chị à, chị quyết định về nhà thật sao?" Tiểu Phỉ hỏi qua điện thoại. Hiện tại báo chí rầm rộ đưa tin Hoắc Doãn Văn sắp đám cưới, coi như cô không chú ý những chuyện này, cũng không có biện pháp không biết. Cô thật rất lo lắng cho chị!
"Đúng, cha tuổi càng lúc càng lớn, cần người chăm sóc!" Nhan Như Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói."Mấy ngày nữa, em cầm đơn xin từ chức của chị đến trường nộp giúp chị nhé!"
"Hiểu!" Tiểu Phỉ hồi đáp."Đúng rồi, chị, vậy chị muốn làm công việc gì? Là muốn làm cô giáo trường trung học đệ nhị cấp, hay là muốn làm công chức nhà nước?"
"Đến lúc đó hẵn nói!" Thật ra, hai công việc này cô đều không có hứng thú gì. Mặc dù hai công việc cũng rất ổn định, nhưng cô hợp với cuộc sống làm lãnh đạo, hay đảm nhiệm chức vụ trồng người. Tất cả sau này hãy nói thôi."Còn em, mấy ngày nay nghỉ, có cùng bạn học đi chơi hay không? Đi nhiều một chút cũng có chỗ tốt!"
"Không, lúc này du lịch chỗ nào cũng đông, người người chen chúc nhau, đặc biệt mệt mỏi. Em tìm được một chỗ làm ngoài giờ rất tốt, một ngày kiếm được 100 đồng, ngoài ra còn có hoa hồng. Em làm việc ở một studio áo cưới, vừa bán hàng!"
"Không tồi, vậy em tích lũy điểm bán hàng, kiếm nhiều một chút, đến lúc chị trở lại em mời chị ăn cơm!" Nhan Như Y tự tìm niềm vui trong đau khổ, cùng em gái nói đùa!
"Hắc hắc ——" vừa nghe nói mời ăn cơm, Tiểu Phỉ vội vàng cúp điện thoại."Chị, em đang bận việc, không nói chuyện với chị nữa!"
"Lí lắc!" Nhan Như Y buông điện thoại xuống.
Lúc này nghe bên ngoài có giọng nói của dì Lưu, dì Lưu tới?
Cô đi nhanh ra khỏi gian phòng !
"Dì Lưu mới tới ạ?"
Ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, cô giáo Lưu đứng lên, có chút ngượng ngùng."Như Y, con vừa về sao?"
Thấy dì Lưu ngượng ngùng, Nhan Như Y len lén cười."Dì Lưu, dì cũng không cần khẩn trương, cha kể hết cho con nghe rồi, con, Tiểu Quân, Tiểu Phỉ đều rất thích dì! Dì nhanh chóng về nhà chúng con cho sớm đi!"
"Con bé này, nói bậy bạ gì đó ——" Dì Lưu càng lúng túng!
"Dì Lưu, ngày mai hai dì cháu mình đi dạo phố nhé, bây giờ trời hơi nóng, con cũng không có mang theo nhiều quần áo khi về nhà, không có gì để mặc!" Nhan Như Y đề nghị, cùng đi dạo phố, là một phương thức rất tốt để thông hiểu nhau!
"Tốt, đúng lúc dì cũng cần mua mấy bộ!" Cô giáo Lưu lập tức nói!
"Vậy thì tốt, dì Lưu xem ti vi đi, con đi nấu cơm, tối hôm nay nhất định dì phải ở lại ăn cơm!" Nhan Như Y chào hỏi!
"Không, không, dì sao có thể ngồi xem ti vi, để con đi nấu cơm một mình? Hai chúng ta cùng đi!"
Nhan Như Y cười cười."Cũng tốt!"
Lúc này, trên TV truyền đến một bản tin vắn.
"Con trai thứ hai của tập đoàn Hằng Viễn cùng thiên kim tiểu thư của Sở thị Đài Loan, Sở Tinh Nhiễm sẽ tổ chức lễ cưới tại tư gia. Đây là sự hợp tác làm rúng động thương trường Đài Loan! Bởi vì hai đại tập đoàn ở Á châu rất có ảnh hưởng, cho nên đầu tiên chúc phúc cho hai vị tân nhân tân giai nhân, sau đó là hàng loạt khách mời với thân phận cũng cực kỳ hiển hách. . . . . . . . . . ." Phía sau xuất hiện một dọc dài danh sách các khách mời chính trị gia, thương gia. Quả thật là một đám cưới tiếng tăm lừng lẫy.
Ánh mắt của Nhan Như Y không thể khống chế nhìn chằm chằm vào TV, ánh mắt càng đắm sâu khi nhìn thấy hình bóng của Hoắc Doãn Văn.
"Có chút tiền, đám cưới cũng bị chú ý như vậy!" Cha Nhan làu bàu, rồi chuyển kênh!
Nhan Như Y cũng thu hồi ánh mắt, đi vào nhà bếp!
****************************************************
Nhan Như Phỉ vừa luôn tay luôn chân lắp đặt thiết bị ánh sáng chuẩn bị chụp ảnh cưới trong đại sảnh, vừa lanh lợi mồm miệng nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm đi kèm. Đây là một studio của nhi*p ảnh gia nổi tiếng thế giới. Người tới chụp ảnh tuyệt đối không giàu cũng quý!
Có thể tới nơi này làm việc, cô rất vui mừng, thứ nhất nơi này đối với nhân viên cho dù là làm việc tạm thời cũng có yêu cầu vô cùng cao, trình độ học vấn trước không nói, chính là bề ngoài nhất định phải nhất đẳng. Hắc hắc, có thể được tuyển vào làm, vậy chẳng phải rõ ràng khẳng định cô là đại mỹ nhân rồi!
Trong lúc cô đang thao thao bất tuyệt với một đôi tân nhân, trong đại sảnh truyền đến tiếng kinh hô nho nhỏ. Nguyên nhân, người vừa vào cửa hiện tại là đối tượng đang được báo chí nhiệt liệt chào mừng, Hoắc Doãn Văn cùng Sở Tinh Nhiễm. Bọn họ hôm nay tới nơi này là để chụp ảnh cưới. Đồng thời cũng mặc thử áo cưới cùng lễ phục mới từ nước Pháp chuyển về!
Bởi vì hai người đến vào ngày mồng một tháng năm, trong tiệm người ít lại rất bận, nên quản lý hướng Tiểu Phỉ sai khiến."Tiểu Nhan, em lên đây, phụ khách hàng mặc thử áo cưới!"
"Dạ, đến liền ——"
Nhan Như Phỉ vội vàng chạy lên lầu, khi thấy khách quý, cô sửng sốt một chút!
Cái thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ ! Không nghĩ tới, cô thế nhưng cùng với bạn trai cũ của chị ᴆụng đầu!
Mới bắt đầu, Nhan Như Phỉ không nói chuyện gì cùng Hoắc Doãn Văn, mà chỉ nhẹ tay nhẹ chân phụ cô dâu mặc áo cưới, một tay kéo kéo khóa, một tay phụ đỡ đuôi áo.
Khi cô dâu đi qua bên kia để trang điểm, Tiểu Phỉ mới liếc nhìn người đàn ông đang được cả thế giới sùng bái, xém chút nữa trở thành anh rể của cô.
Hoắc Doãn Văn khẽ gật đầu với cô, mở miệng dò hỏi."Ngày nghỉ không đi chơi?"
Tiểu Phỉ lắc đầu một cái."Đi nơi nào người cũng nhiều, chen lấn không cũng mệt! Hoắc tổng. . . . . . muốn kết hôn!" Nhan Như Phỉ nhìn người đàn ông này, không khỏi cảm thán ở trong lòng, đây là một người đàn ông không thể không làm người khác tôn trọng, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra sự tu dưỡng nhiều năm!
Hơn nữa cô cũng biết đây là người đàn ông mà chị yêu nhất, mặc dù anh ta đang chuẩn bị kết hôn cùng người khác. Chỉ là, thực tế chính là như vậy, có mấy cô gái lọ lem được gả cho hoàng tử?
Cho nên, cô không có nói chuyện ác ý, hoặc là không cho người ta sắc mặt tốt.
Nàng là thế hiểu rõ chị, nên không muốn trước mặt người đàn ông chị yêu, làm chị mất thể diện!
Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái, vẻ mặt có chút không nguyện ý, không thấy được vui mừng!
"Chúc mừng anh, chúc mừng anh và Sở tiểu thư trăm năm hạnh phúc!"
Hoắc Doãn Văn nhìn cô gái nhỏ trước mặt."Chị gái của em đâu rồi, ngày nghỉ ở nhà hay đi đâu chơi rồi?"
Tiểu Phỉ cười cười."Chị về nhà rồi!"
"Trở về Tứ Xuyên rồi hả?" Hoắc Doãn Văn thoáng căng thẳng.
"Dạ!"
"Là trở về nghỉ lễ, hay là trở về nhà luôn?" Lúc anh hỏi, thoáng chút buồn bã!
Tiểu Phỉ vừa cười cười, sau đó nói."Mới bắt đầu là muốn trở về thăm cha em, vào dịp mừng năm mới, cha và chị cãi nhau, cha đánh chị rất nhiều, sau đó chị bỏ nhà đi. Hai cha con vẫn không liên lạc, thừa dịp ngày nghỉ mồng một tháng năm, chị trở về. Nhưng, sau khi trở về, chị của em quyết định sẽ ở nhà chăm sóc cho cha, cho nên công việc bên này cũng xin từ chức rồi, sẽ không trở lại nữa!"
Nghe đến đó, tim Hoắc Doãn Văn tựa như bị nhéo từng cái nhỏ như ly giấy mỏng bị tay anh xoắn lại. Nhưng sau đó lại nới lỏng, ném ly giấy đi, anh đứng lên."Chị của em không phải sẽ cùng Cao Hải kết hôn sao? Thế nào lại về nhà như vậy?"
"Nha. . . . . ." Tiểu Phỉ biết mình nói sai rồi, vội vàng tiếp tục bổ sung."Nha. . . . . . Là như vậy, chị em về nhà là bàn với cha chuẩn bị bán nhà đi, sau đó mua nhà ở B thị, rồi đưa cha về chăm sóc!"
Hoắc Doãn Văn thất vọng gật đầu một cái, ra vẻ hiểu rõ!
Không lâu, Sở Tinh nhiễm đi tới, kéo nhẹ tà áo cưới, xoay một vòng, lộ ra hạnh phúc vô cùng với nụ cười rực rỡ."Doãn Văn, em xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp!" Anh gật đầu một cái, nhận xét tự đáy lòng.
Không thể phủ nhận, áo cưới này tương đối thích hợp với Sở Tinh Nhiễm, cúp иgự¢ thiết kế khéo léo lộ ra hai bờ vai thon, cái cổ cao dài trắng như tuyết, rất đẹp, giống như nàng công chúa Bạch Tuyết trong chuyện cổ tích. Chỉ là cô không cách nào bước vào sâu nữa trong mắt anh. Trong mắt, trong tim của anh tràn ngập hình bóng Nhan Như Y, anh đang tưởng tượng cô khoác lên người chiếc áo cưới kiều diễm!
Cô ngọt ngào cười, cô ở trước mặt anh xoay vòng vòng, cô vùi đầu vào trong иgự¢ của anh ——
Hoắc Doãn Văn nắm chặt đôi tay, dùng sức ném bóng dáng của Nhan Như Y ra khỏi đầu mình, ba lần bốn lượt buông tha người yêu của mình, cô có cái gì đáng giá để anh suy nghĩ hay sao? Hơn nữa, cô đã quyết định gả cho Cao Hải rồi!
Thôi, hiện tại chỉ có thể như vậy, cái gì anh cũng không muốn suy nghĩ nữa!
**************************************************
Nghỉ mấy ngày, Nhan Như Y an bài rất mỹ mãn, cùng dì Lưu đi dạo phố mua cho mình hai bộ quần áo, cho dì Lưu và cha vài bộ quần áo mới, hai người già tỏ vẻ vui mừng cực kỳ! Cao Hải nói muốn tới đây du lịch, cô là con gái thổ địa, nên đương nhiên tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch, đưa anh đi thăm nhiều thắng cảnh!
Cao Hải đến chỗ nào cũng xuýt xoa thán phục, liên tiếp khen đẹp, thuận tiện cũng khen ngợi cô một câu, đất sao người vậy, khó trách cô lại có dáng dấp rất đẹp!
Sau đó anh rời Tứ Xuyên, quay trở về B thị!
Cô cũng bắt đầu công việc, bởi vì sắp đến kỳ thi ốt nghiệp trung học, thầy giáo Nhan lại nóng lòng đốc thúc học sinh đi học thêm miễn phí, đồng thời yêu cầu con gái rượu làm cô giáo tiếng Anh, hướng dẫn bọn nhỏ làm đề thi Anh ngữ!
Cô len lén không ngừng cùng cha nói chuyện, làm như vậy không tốt, cha không muốn kiếm tiền, nhưng làm cô giáo tiếng Anh còn muốn kiếm thêm học phí, chúng ta tất cả đều phụ đạo miễn phí, cô giáo tiếng Anh đi nơi nào kiếm tiền?
Thầy giáo Nhan căn bản không thay đổi!
Chủ nhật, Nhan Như Y cho học sinh giải đề thi mệt đến ngất ngư. Thứ hai, học sinh cuối cùng cũng lên lớp, cô cũng thanh nhàn, ở nhà giấc ngủ nướng, liền ngủ đến buổi trưa!
Buổi trưa nghỉ ngơi, thầy giáo Nhan trở về nhà, không thấy bóng dáng con gái đâu, không khỏi trở giọng dạy bảo."Thế nào vẫn chưa chịu dậy? Này con biết mấy giờ rồi không?"
Nằm ở trên giường, Nhan Như Y mơ mơ màng màng mở mắt, ngoài cửa sổ trời đầy mây, âm u có điểm dọa người, giống như trời muốn sập xuống, làm cho người ta càng cảm thấy uể oải. Cô ở trên giường dãn gân cốt một cái, hàm hồ tả oán nói: "Cha còn nói sao, ngày hôm trước cho đến ngày hôm qua đem con hành đến mệt ૮ɦếƭ rồi, hiện tại cổ họng con còn đau vì nói nhiều đấy. Không phải đều chỉ vì cha!"
"Được rồi, được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cha mua cơm trưa tại căn tin trường cho con nè, con nhanh lên một chút rồi ăn cho nóng!" Cha Nhan bưng thức ăn cho con gái."Ăn xong rồi, con cũng đừng làm ổ trong nhà nữa, ra ngoài đi dạo đi!"
Nhan Như Y chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ."Cha, trời đang muốn mưa, con không đi ra ngoài đâu!"