Nhan Như Y cố gắng duy trì thăng bằng, đôi tay chống lên giường bệnh, nhưng anh ôm quá chặt, không ngừng đè lên иgự¢ cô, vậy thật sự dọa cô hỏng mất. “Hoắc Doãn Văn, mau thả em ra, em sẽ ép lên miệng vết thương của anh!”
“Vậy thì em nói mau, rốt cuộc là em có ý gì!” Anh ép hỏi cô.
Cô nhìn chằm chằm sắc mặt tiều tụy của anh, chủ động hôn lên môi anh, sau khi thấm ướt môi anh, ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng nhìn anh. “Là ý này, hiểu chưa?”
Người đàn ông như vậy, cô không có năng lực kháng cự, cô nhận thua!
Không cầu có kết quả, cũng không cầu đồng hành, không cầu hồi báo, người đàn ông như vậy đáng giá để cô bỏ tất cả!
Cô không biết cuối cùng cô có hối hận không, nhưng cô biết nếu cô bỏ lỡ hiện tại, cô sẽ hối hận cả đời!
Thừa dịp anh còn sững sờ, Nhan Như Y vội thoát khỏi anh, sợ chạm vào vết thương của anh!
Sắc mặt anh nặng nề, không có vui vẻ như mong đợi của cô.
“Anh sao vậy? Không vui sao?” Cô lo lắng.
“Là thật sao? Không phải anh đang nằm mơ chứ?” Anh không xác định nhìn cô. “Nếu không em nhéo anh một cái!”
Nhan Như Y bật cười, anh thật giỏi kích động lòng cô. Nhan Như Y nhấc tay anh lên, dùng sức.
“A… anh nhéo em…” Ngược lại, Nhan Như Y lại là người kêu đau!
Vì lúc cô nhéo anh, anh làm nhéo vào bụng cô, sức tay rất lớn!
“Thì ra là thật, không phải đang nằm mơ!” Anh nằm trên giường, nói nhỏ giống như chuyện xấu vừa rồi không phải do anh làm.
Nhan Như Y bị một mặt giảo hoạt của anh làm cho vừa tức vừa buồn cười. “Anh nhéo em, khiến em bị thương, sau đó anh biết anh không nằm mơ hả?”
“Ha…” Nụ cười yếu ớt càng tăng thêm lực hấp dẫn vô hạn của anh!
Nhan Như Y cảm thấy mình không thể khống chế lòng mình. Người này căn bản không phải là đàn ông, mà là một chai Hạc Đỉnh Hồng(*) có thể lấy mạng người ta! Không kể là mạnh như rồng hổ, hay yếu ớt phờ phạc, bệnh thoi thóp, anh đều có bản lĩnh tỏa ra ma lực hấp dẫn người khác!
(*) Hạc Đỉnh Hồng: Một loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc.
Hiện tại cô mới hiểu được, cô bị chìm đắm trong anh không phải là vô tình, đò là điều tất nhiên, vấn đề chỉ là là sớ hay muộn!
Môi anh rất khô, Nhan Như Y cầm bông băng, chấm tí nước ấm áp, chạm nhẹ lên môi anh.
Hoắc Doãn Văn nhìn chăm chú vào động tác dịu dàng của cô, vẫn còn chút thấp thỏm hỏi. “Như Y, em thật sự quyết định rồi? Hiện tại anh không thể cho em cái gì, em còn phải chịu đựng rất nhiều điều!”
Nhan Như Y không trả lời ngay, mà tiếp tục thấm ướt môi anh.
“Quyết định bây giờ của em là tốt lắm rồi, chúng ta chỉ cần đơn giản, đừng suy nghĩ về tương lại, đừng suy nghĩ đến những điều khác, em không muốn phá hoại quan hệ của anh và Sở tiểu thư. Dĩ nhiên, nếu như có một ngày em thích một người khác thì em cũng sẽ tạm biệt anh!”
“Nhưng anh hi vọng chúng ta có thể sống cùng nhau mãi mãi!” Anh bất mãn nói. Hơn nữa cô nói nếu cô thích người khác, anh không thể để cô thích người khác, cô chỉ có thể thích anh!
Chỉ là, hiện tại anh không muốn ép cô, anh tin mình có thể khiến cô ngoại trừ anh ra, sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa!
“Bây giờ anh không nên gắng quá, ngủ một giấc cho tốt!” Cô cẩn thận vuốt trán anh, đây là chuyện mà cô muốn làm nhất. Anh rất đẹp trai, một người đàn ông hoàn mĩ như vậy, không nên có vết nhăn sớm, nếu không sẽ phí của trời!
“Không ngủ được!” Anh khó khăn nhìn cô, giống như bây giờ, ngủ là một chuyện rất khó khăn đối với anh.
“Sao vậy? Cố phải vết thương bị đau?” Cô lo lắng hỏi. “Nếu không thì tiêm một liêu giảm đau nhé?”
“Không phải…” Anh nhìn bộ dạng lo lắng của cô, rất buồn cười. Khóe môi muốn giương lên, lại không chịu giương, khiến cho người ta có cảm giác rất xấu xa!
Nhan Như Y nghi ngờ.
Ánh mắt Hoắc Doãn Văn nằm trên giường bệnh vốn phải vô ực, nhưng giờ đây lại nóng lên, giống như mang theo một lưỡi câu, di chuyển trên người cô, như muốn xé rách quần áo trên người cô, rất… không đứng đắn!
Nhan Như Y bị anh nhìn, ngượng ngùng mở to mắt. Thật là, anh đã nằm trên giường bệnh rồi, ánh mắt còn không đàng hoàng. Hơn nữa, hình như cô bị anh lừa rồi, từ đầu anh đã là một tên Sắc Quỷ!
“Như Y, em thật quá đáng, trước kia anh cầu xin em như vậy, em không gật đầu, bây giờ anh bị bệnh, em lại đồng ý, có phải em cố ý hại anh không? Biết rõ anh bị thương còn tới cổ động anh?”
Anh nằm trên giường bệnh, lớn tiếng oán trách, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ…
Nhan Như Y chú ý, hiện tại khóe miệng của anh đang giương lên…
Nhìn thấy anh cười, cô cũng cười!
*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
Cô gật đầu, giống như những lo lắng nằm ngang trong lòng cô và anh trong nháy mắt đã biến mất!
Trong phòng bệnh, hai người chỉ có vui vẻ, ở cùng một chỗ với người yêu, cho dù không làm gì, chỉ nhìn nhau cũng có thể vui vẻ!
Nhất là khi cô nhìn thấy khóe miệng anh giương lên, tâm tình vui vẻ đến không nói được!
“Anh phải cười nhiều hơn, thật đẹp trai!” Đôi tay cô vuốt ve mặt anh, ngang ngược vuốt, vì bây giờ phòng bệnh đang đòng cửa, anh là của cô!
Hoắc Doãn Văn mặc đồ bênh nhân để cô vuốt mặt mình, nhưng tay an đặt trên người cô cũng không ngoan ngoãn, đã đưa xuống phía dưới áo phông của cô, cẩn thận vuốt ve da thịt của cô, thậm chí, anh còn ϲởí áօ иgự¢ của cô ra, nhào nặn hai khối tròn trịa mềm mại của cô!
Vậy mà anh còn thấy không đủ, đẩy vạt áo của cô lên cao, chôn mặt vào иgự¢ cô, hôn lên đó!
“Ha ha…” Nhan Như Y cảm thấy ngứa, cười khẽ, có điều cô không dám dùng sức đẩy anh, chỉ có thể cố gắng né tránh. “Đừng, râu ria trên mặt anh làm em đau quá!”
“Thích ứng là được, sau này em còn phải đối mặt với với nó rất nhiều!” Hoắc Doãn Văn cố ý dùng những sợi râu lún phún của mình cọ lên иgự¢ cô, khiến cho da thịt tuyết trắng của cô đỏ một mảng lớn!
Nhan Như Y rất thích cảm giác bây giờ, cô có mặt trong cuộc sống của anh. Thì ra, sáng sớm thức dậy, anh cũng giống như những người đàn ông khác, trên cằm có lún phún râu, thì ra mái tóc anh luôn gọn gàng, chải chuốt, cũng có lúc lộn xộn, xốc xếch như vậy!
Thì ra, anh cũng là một tên háo sắc, thì thì, thì ra… tóm lại, cô có rất nhiều phát hiện kỳ lạ!
Anh hôn từng nơi một trên người cô, bàn tay cũng từ từ đi xuống…
Hô hấp của anh càng ngày càng gấp gáp, bắp chân của cô cũng thấy bộ phận phía dưới của anh dao động…
“Không được, anh đừng làm loạn!” Nhan Như Y vội nhảy xuống giường, mạnh mẽ tránh khỏi sự ᴆụng chạm của anh.
“Như Y…” Hoắc Doãn Văn cực kỳ khát vọng nhìn cô, trong sự khát cầu của anh lại có một sự nhẫn nhịn quen thuộc… đò là rất muốn một món đồ, nhưng bộ dạng lại không dám muốn!
Lòng Nhan Như Y như bị ai đó đánh vào, vội vàng an ủi anh. “Bây giờ anh còn chưa thể ăn gì, còn muốn làm loạn sao?”
“Nhưng… Anh cảm thấy anh có năng lực này!” Anh nói rất nghiêm túc.
“Phì…” Cô bị anh chọc cười. “Đây không phải vấn đề anh có thực lực hay không. Em đồng ý với anh, chỉ cần anh ăn được cái gì đó, anh yêu cầu điều gì,em đều sẽ đồng ý anh!”
“Không được đổi ý!” Anh yêu cầu.
“Không đâu!” Cô cho anh câu trả lời khắng định. Thử hỏi ông trời, cô có năng lực đổi ý sao? Cô đã sớm lún vào vòng xoáy vui vẻ này rồi, thật ra thì cô sợ cô còn khát vọng anh đoạt lấy!
Vì bỏ ý tưởng không nên của anh, cô sửa sang lại quần áo, ngồi trờ lại ghế. “Kể cho anh nghe một truyện cười nhé?”
“Được!” Chỉ cần hai người có thể ở cùng nhau, cái gì đều được!
Nhan Như Y nhớ lại những mẩu truyện trong đầu, sau đó lấy ra một truyện cười. “Một nông dân giàu kinh nghiệm đã nhìn thấy Thiên An Môn lâu rồi, nhưng chỉ nhìn qua sách ảnh, sau nhiều năm, cuối cùng ông ấy cũng được nhìn thấy, nhưng ông ấy lại vô cùng thất vọng, nói, đó chỉ là hàng giả! Tại sao lại không có ánh sáng phát ra chứ?”
Hoắc Doãn Văn buồn cười ngồi dậy. “Gạt người, ai lại trên đó có ánh sáng chứ!”
“Không phải gạt người!” Nhan Như Y kiên định phản bác anh, cảm thán. “Trước kia em chưa từng nhìn thấy Thiên An Môn, em từng cho rằng nơi đó có thể phát ra ánh sáng đó!”
“Ha ha, nếu sớm biết em ngây thơ như vậy, đáng lẽ mỗi ngày anh cho em đi xem Thiên An Môn!” Anh nói.
“Hả? Em không muốn biết anh sớm, nếu như biết sớm, em đoán em đã không đậu đại học!” Lúc đó cô không phải đã bị anh đầu độc cho đầu óc choáng váng rồi sao? Bây giờ cô cũng đã không phải là chính mình rồi! Ai, nếu thầy giáo Nhan biết cô có bạn trai sớm như vậy, lại là tình cảm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không biết có cầm xích Gi*t ૮ɦếƭ cô không?
Lúc này, Hoắc Doãn Văn mới biết mình suýt chút nữa nói lộ ra. “Kể tiếp chuyện cười đi!”
“Vậy em kể tiếp, sau đó anh kể cho em!” CÔ nói điều kiện với anh, cô cảm thấy trên người anh cũng có nhiều tế bào hài hước, cô phải khám phá một chút!
“Được!”
“Được rồi, nghe này. Có một xưởng linh kiện xe máy, trên bàng hiệu của họ viết chữ ‘linh kiện’ nhưng bị rớt mất một chữ trở thành chữ ‘bò’, một ông nông dân thấy vậy lẩm bẩm, nhà xưởng này chuyên phân phối trâu bò thì nên chuẩn bị một chiếc máy kéo chứ!”(*)
(*) Chữ linh kiện trong tiếng trung là ‘件’, mất đi một chữ trở thành chữ ‘牛’ nghĩa là trâu bò, người nông dân đọc được nên mới nói như vậy.
“Ha ha…” Anh bật cười!
Cô thích nhất nhìn anh cười, chống tay lên giường nhìn anh. Mặc dù trên mặt anh vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng không biết cảm giác cô có sai hay không, cô cảm thấy thời gian cau mày của anh ngày càng ít, cũng cảm thấy trẻ ra rất nhiều, cuối cùng cũng giống như một người đàn ông hai mươi tám tuổi! :Đến lượt anh, truyện của em đã khiến anh cười nhiều rồi, anh cũng kể cho em nghe đi!”
“Để anh suy nghĩ…”
“Nhanh lên…” Cô thúc giục, cô muốn biết anh kể chuyện cười như thế nào.
“Có một ngày, trên tàu điện ngầm, John nhìn thấy một nữ tu sĩ xinh đẹp, hơn nữa cô còn ngồi ngay bên cạnh mình. John vừa nhìn đã rất thích vị tu sĩ này nhưng anh ta lại tự trách, sao mình lại có thể sinh ra suy nghĩ xấu với một nữ tu sĩ. Nhưng một lúc sau, cuối cùng John cũng không chịu đựng nổi…” Hoắc Doãn Văn nói tới đoạn này thì dừng lại, nhìn cô.
Nhan Như Y nghe rất chăm chú, thúc giục. “Nhanh lên, kể tiếp đi, em muốn nghe!”
“Vậy em ngồi bên cạnh anh!:” Hoắc Doãn Văn nhìn vào chỗ trống của mình. “Em ngồi đây…”
Biết anh đang ép mình, nhưng cô không thích kiểu nghe được phần đầu mà không nghe được phần sau này, mặc kệ bị anh ép buộc. Cô dời cái ௱ôЛƓ của mình đến bên cạnh giường bệnh.
“Gần một chút!” Anh lại yêu cầu!
Cô lại dịch lên trước một chút, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh. “Đã được chưa?”
Anh đưa tay đặt lên đùi cô, khoảng cách này khiến anh rất hài lòng, sau đó tiếp tục kể. “Qua một lúc, cuối cùng John cũng không chịu được nữa, tay từ từ mò lên đùi của nữ tu sĩ! Nữ tu sĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ… mặt đỏ lên…”
Lúc nói tới đây, tay Hoắc Doãn Văn cũng mò lên đùi Nhan Như Y. Nhan Như Y bị anh trêu chọc, mặt cũng đỏ lên, dùng sức nhìn chằm chằm anh.
Tay Hoắc Doãn Văn đặt trên chân cô, tạm thời ngừng chuyển động, ngày mắt tiếp tục kể cho cô. “Nữ tu sĩ mặt đỏ bừng nói, tiên sinh, ngài tin vào Thượng Đế không? John nói, tôi tin. Nữ tu sĩ lại nói, bình thường ngài có đọc Thánh kinh không? John trả lời, có đọc. cô lại hỏi tiếp, ngài có biết trang thứ 366 dòng thứ ba, Thánh kinh viết cái gì không? Jonh cảm thấy vô cùng xấu hổ, thu tay lại. Jonh về nhà tìm cuốn thánh kinh của mình, lật trang 366 ra, dòng thứ 3 viết…”
“Viết gì?” Nhan Như Y tò mò hỏi.
Anh nín cười, thành thật nói: “Các tín đồ, các con có thể hướng lên trên thêm một chút nữa.”
“Anh là đồ háo sắc!” Hai mắt Nhan Như Y trợn trắng, cô biết người đàn ông này rất háo sắc, lại không nghĩ đến những lúc như thế này anh vẫn như vậy! thật sự làm cho cô giật mình, hai con mắt cũng muốn rớt ra ngoài!
“Cái này mà cũng háo sắc sao?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Anh nói xem. Như vậy mà còn không háo sắc?” cô nhìn chằm chằm anh hỏi ngược lại.
“Còn gì ngoài háo sắc nữa không, em còn muốn nghe nữa không?” Tay Hoắc Doãn Văn di chuyển vào trong chân cô, trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.
“Đáng ghét, sao anh lại tới, anh còn chưa khỏe?”
Vẻ mặt anh vẫn nghiêm chỉnh, bộ dạng ngay ngắn nói. “Nhưng trước đó bác sĩ có nói để anhđược vận động nhiều một chút sẽ rất hữu ích!”
Nhan Như Y nheo mắt lại nhìn người đàn ông trước mặt, cô phát hiện… anh thật sự không phỉ tên lưu manh bình thường.
Cho dù háo sắc, vẫn có thể phủ lên người chiếc áo choàng của cha xứ, vô cùng nghiêm trang.
“Như Y, em có đồng ý phối hợp với anh không? Bây giờ anh còn chưa được vận động, trong người rất không thoải mái…” Hai tay anh di chuyển trên cơ thể cô, tầm mắt nóng rực cũng không ngừng di chuyển trên đó!
Nhan Như Y bị anh nhìn chăm chú, cả người như đang bốc hỏa, rung động, cô vốn rất thích anh, đã vô số lần mơ thấy được dây dưa với anh, hiện tại anh lại đang ở gần trong gang tấc, đang dung ánh mắt nóng rực di chuyển trên cơ thể cô, sao cô có thể kháng cự nổi đây?
“Tin anh đi… vận động nhiều một chút cũng có chỗ tốt!” Anh hôn lên mặt cô…
***Tác phẩm mới của Cơ thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
cô nâng gò má lên tiếp nhận nụ hôn của anh, cảm nhận sự yếu mềm của anh với mình. Khi anh không ngừng vỗ về đảm bảo, cô do dự. “Anh nói thật sao? thật sự có lợi với thân thể?”
“Em phải tin anh…” Vẻ mặt anh chắc chắn, giống như lúc anh đang nói chuyện làm ăn, luôn chắc chắn với những gì mình làm.
Mà công ty của anh lại rất lớn mạnh!
một chút ‘do dự’, còn sót lại của cô bị sự chắc chắn của anh đánh ngã, thật ra thì lời của anh cũng rất có đạo lý!
Hơi thở hổn hển của Hoắc Doãn Văn đánh úp bên tai cô, từ từ hôn xuống!
Anh tiếp tục nâng thân lên, đôi tay không ngừng sờ loạn dưới chiếc áo phông của cô, vuốt ve theo từng nụ hôn, anh từ từ đẩy cô ngã xuống!
cô cảm thấy toàn bộ phần lưng của mình ngã xuống giường lại thấy anh lập tức đè lên…
đang lúc này, ở khóa phòng bệnh viện vang lên tiếng ‘cạch cạch’, ổ khóa có người di chuyển, ngay sau đó, cửa phòng bệnh được ra!
Nhan Như Y sợ hãi đẩy anh ra, đang lúc cô hốt hoảng muốn đi giày vào, Hoắc Doãn Lâm đã vào phòng bệnh!
cô chột dạ như kẻ trộm bị bắt gặp, mặt lập tức đỏ bừng. “Hoắc tiểu thư, chào buổi sáng!”
“Ừ, trợ lý Nhan thật có lòng, sớm như vậy đã đến bệnh viện!” Hoắc Doãn Lâm gật đầu chào hỏi!
“Buổi sớm đến một chút, nhưng đến giờ tổng giám đốc vẫn không ăn! Tổng giám đốc, vậy tôi để hết anh cần dùng ở đây. Hôm nay tôi có hẹn với bạn, nếu như có chuyện cần đến, anh nói trợ lý Triệu gọi điện cho tôi!” Nhan Như Y nói theo quy củ, bây giờ cô là trợ lý của anh!
Hoắc Doãn Văn khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh, gật đầu, không nói thêm điều gì!
Nhan Như Y lễ phép hỏi ‘hẹn gặp lại’ với hai người, sau đó đóng cửa bệnh viện lại. đi trên hành lang bệnh viện, cô lập tức cảm thấy trống trải. Để được vui vẻ sẽ luôn phải như vậy sao? Luôn dễ dàng có người cắt đứt!
Nhưng cô đã lựa chọn, không thể lại oán giận được rồi!
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, tâm tình cô cũng giống như chiếc thang máy này, không ngừng đi xuống…
…
Trong bệnh viện.
Hoắc Doãn Lâm chạy lại giường bệnh, nhìn em trai khác mẹ của mình. “Giơ quần áo lên, chị xem vết thương của em!”
“không có chuyện gì, đừng nhìn!”
Hoắc Doãn Văn vẫn rất trọng người chị khác mẹ này, bởi cô là người duy nhất xem anh là người nhà họ Hoắc. Cho nên dù không muốn, anh vẫn vén áo lên.
Cho dù không nhìn cũng biết trên băng gạc nhất định rỉ ra máu, hơn nữa máu còn mới!
“Em có biết em vừa phẫu thuật không? Vết cắt vừa khép lại một chút đã bị hở ra, rốt cuộc em có muốn khỏe lên không?” Giọng nói của Hoắc Doãn Lâm Tràn ngập chất vấn, giống như lãnh đạo đang phê bình nhân viên của mình!
Có điều, cô vẫn lấy băng gạc trong phòng chăm sóc tới, băng lại vết thương cho anh!
“Bây giờ em đừng làm loạn, nếu không sẽ bị thoát khí đó!” cô nói.
“Vâng!” Anh gật đầu.