Nhan Như Y mượn cơ hội đưa tài liệu, đi vào phỏng tổng giám đốc!
“Khụ khụ… khụ khụ…” Anh dựa vào bàn làm việc, liên tục ho khan!
Thấy cô đi tới, anh nhíu mày, tràn ngập nghi vấn nhìn cô!
Anh không gọi cô vào mà!
Nhan Như Y hiểu nghi ngờ của anh!
“Đây là thuốc chống sưng và thuốc ho, dùng rất tốt, anh dùng thử xem! Đúng rồi, còn có thuốc cảm, chí là uống xong thuốc này sẽ buồn ngủ, nếu không bận, anh nên uống một viên.” Nhan Như Y đặt thuốc lên bàn, cẩn thận nhắc nhở. “Thuốc chống sưng một ngày uống ba lần, mỗi lần ba viên, thuốc ho môi ngày ba lần, mỗi lần hai viên.”
Nói xong, cô mở chai nước đặt lên bàn anh.
“Cảm ơn!” Anh rất nghe lời nhận lấy, uống thuốc.
“Nếu công việc không nhiều, anh nên đến bệnh viện kiểm tra một chút!”
“Ừ, nếu nghiêm trọng anh sẽ đi!” Anh trở lời.
Nhan Như Y lại rất lo lắng nhìn anh, mắt nhìn lên cổ tay anh. Anh lập tức hiểu ý của cô, cười nói. “Anh không hít thuốc phiện, chỉ là trước kia có châm đi châm cứu!”
Mặc dù bây giờ cơ thể anh rất khó chịu, nhưng nhìn cô quan tâm mình, anh rất vui, nguyện ý giải thích hiểu lầm một chút!
“Có thật không?” Nhan Như Y không tin, sau đó chỉ lên cổ tay mình. “Ai lại châm cứu vào chỗ này? Nếu làm thì phải ở sau lưng!”
“Anh nói thật, em có thấy cơn nghiện của anh phát tác lúc nào chưa?” Anh nhắc nhở cô.
Nhan Như Y nghiêm túc nhớ lại, thật đúng là không có.
“Đúng không, cho nên thật sự anh không hít thuốc phiện, đều do em suy nghĩ lung tung!”
Hiện tại, Nhan Như Y cảm thấy mình thật ngu ngốc, vội vã chất vấn anh. “Vậy tại sao từ lúc bắt đầu anh không nói cho em rằng anh không hít thuốc phiện? Là từ lúc bắt đầu anh đã cố ý khiến em hiểu lầm!”
“Anh nói không, là em không chịu tin anh!” Anh tiếp tục nhắc nhở cô. “Sau đó, em lại khuyên anh không nên hít thuốc phiện nữa, anh rất cảm động. Dĩ nhiên, anh cũng đồng ý với em anh không hít nữa, vì anh sẽ không hít, cũng không phải lừa em!”
Mặc dù làm ra một chuyện cực kỳ xấu hổ, nhưng biết anh không hít thuốc phiện, cô rất vui, tảng đã lớn nằm trong lòng cô cuối cùng cũng dời đi.
“Anh thật đáng ghét, hại em khổ sở rất lâu!”
Hoắc Doãn Văn chạy lại gần cô, đứng đối diện với cô. “Cảm ơn đã khổ sở vì anh, lo lắng cho anh, anh rất cảm động!”
“Anh không có chuyện gì là được rồi, em ra ngoài làm việc!” Nói chuyện về cá nhân, Nhan Như Y có chút kháng cự! Nếu cấp trên và nhân viên thì không nên nói về vấn đề riêng tư, vừa rồi là vì cô mất khống chế!
Anh biết cô đang băn khoăn vì điều gì. “Mặc dù em không muốn quan hệ của chúng ta thay đổi lớn, nhưng bạn bè quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường. Chúng ta đừng kiêng dè như vậy được không? Luôn luôn chú ý đến giới hạn và quy tắc, rất mệt, cũng hao tổn tinh thần. Cần nghĩ chuyện này nên hay không nên làm, lời này nên hay không nên nói, không phải điều này quá cứng nhắc sao?”
Anh nói cũng có đạo lý, có ý hạn chế rất mệt. Cô gật đầu.
“Vậy được rồi, chúng ta chỉ cần biết rằng nên làm gì với nhau, như vậy là đủ rồi! Bình thường, giống như những người bạn bình thường gặp nhau!” Anh lại nói!
Nhan Như Y gật đầu. “ĐƯợc! Vậy em ra ngoài làm việc trước?”
“Ừ!” Hoắc Doãn Văn gật đầu.
Nhan Như Y ra khỏi phòng làm việc!
Đang lúc ấy thì điện thoại trong phòng Hoắc Doãn Văn vang lên, anh ngồi trên ghế, nhận điện thoại. “Alo…”
***Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người***
“Lão Hoắc, yêu cầu mở công ty của cậu đã được phê duyệt, đều thực hiện theo yêu cầu của cậu!”
“Cảm ơn, tối nay mình làm chủ, đã lâu rồi mọi người chưa uống rượu với nhau! Khụ khụ…” Anh còn chưa nói xong đã tiếp tục ho khan.
Người gọi tới là bạn thân anh, Trịnh Húc Thành.
“Ai u, thân thể như vậy mà còn uống rượu? Thôi để mấy ngày nữa đi! Đúng lúc chiều nay mình phải đi công tác Đông Bắc, đời mình về chúng ta gặp mặt!”
“Cũng được… khụ khụ…” Anh lại ho khan!
“Lão Hoắc, nói thật đi, vì cái gì mà cậu phải làm như vậy?” Trịnh Húc Thành vừa ăn đậu phộng vừa nói.
“Làm cái gì? Làm thế nào rồi?” Hoắc Doãn Văn cố tình không hiểu, hỏi ngược lại anh.
“Ha, cậu có thể giả bộ với tôi à? Chính cậu bí mật lập một công ty, cậu cho rằng cậu nghĩ gì thì mình không biết sao?” Trịnh Húc Thành hỏi trực tiếp, không chút che giấu.
Hoắc Doãn Văn nhờ bạn tốt làm chuyện này, cũng không có ý định giấu diếm với anh, hơn nữa Trịnh Húc Thành là một quỷ tinh, cũng không thể diếm nổi. “Chỉ là…”
Trịnh Húc Thành nhai chậm lại, hơi lo lắng nói: “không phải mình chưa nói với cậu làm vậy hơi mạo hiểm! Nếu như cậu bị ông gài đó biết, làm không tốt sẽ hai bàn tay trắng!”
Hoắc Doãn Văn dựa người lên ghế, tay không cầm điện thoại đập theo tiết tấu lên mặt bàn, vẻ mặt cũng rất nặng nề “…”
Trịnh Húc Thành hiểu Hoắc Doãn Văn rất rõ, biết được hiện tại anh đang gõ mặt bàn, dáng vẻ bất đắc dĩ. “Việc này nếu sẩy tay không chỉ mấy triệu, mà là mấy chục triệu…”
Cuối cùng, Hoắc Doãn Văn nở một nụ cười trêu chọc bạn tốt. “Cuộc sống có mấy lần có thể đọ sức, nếu như lần này mình thua, mình cũng sẽ nhận! Hơn nữa, tuổi mình còn trẻ, không phải sao? Bất kể lần này thắng hay thua, cũng không phải điểm cuối của mình…Mình kết thúc, cũng phải hai mươi ba năm sau mới có thể!”
“Được…” Trịnh Húc Thành vừa nói được, vừa vỗ xuống đùi. “Rất đàn ông, còn đàn ông hơn người Đông Bắc bọn mình!”
“Đến lúc đó có rất nhiều chuyện cần cậu giúp một tay!”
“Yên tâm, chuyện của cậu là chuyện của tôi, đến lúc đó mình sẽ dùng toàn lực để giúp cậu! không còn cách nào khác, việc làm lần này của cậu rất dọa người, sao phải làm vậy, mình không hi vọng sau này cậu sẽ trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi! Nếu không, lúc mình đi chơi ở Macao về, thua đến mức chỉ còn lại chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ, cậu lấy đâu ra tiền chuộc mình về?”
Tháng trước anh cầm mười triệu đi Macao chơi, chơi không đến một ngày, đã thua sạch rồi, tiền trong ngân hàng bị ông già đóng băng, cuối cùng Hoắc Doãn Văn phải chi mười triệu ra chuộc anh về!
Cảm giác đánh bạc rất thoải mái!
Chỉ là lúc chơi bị người ta kích thích, mỗi lần đều cược năm vạn!
Sau đó, anh đã thề phải kiếm tiền thật tốt, chơi nửa năm, một năm, ba năm, năm năm, anh phải tiếp tục mang một trăm triệu đến Macao chơi. Có điều tại sao không đi Las Vegas, vì có thua cũng phải thua với nhân dân tổ quốc chứ sao.
“Ha ha, mình tin sẽ không có ngày mình trở nên nghèo rớt mồng tơi đâu!” Anh kiên định nói. Nhưng hiện tại lòng anh cũng rất hoang mang, làm vậy thì nắm chắc được mấy phần.
“Mình còn muốn biết rốt cuộc tại sao cậu phải làm vậy! không phải cậu đã có hôn ước với Tinh Nhiễm sao? Chỉ cần cậu kết hôn với cô ấy, ba cậu sẽ giao công ty cho cậu?” Trịnh Húc Thành lại hỏi.
“Ha ha…ai biết? Vẫn bị người khác quản chế, không bằng đánh một đòn phủ đầu!” Hoắc Doãn Văn tùy tiện đáp.
“không hiểu nổi cậu, dù sao nếu cậu mạo hiểm, mình vẫn sẽ giúp cậu!” Trịnh Húc Thành đã đạt đến trình độ anh em nào đó.
“Tốt!” Hoắc Doãn Văn kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó im lặng ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện này.
Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ từng bước thu mua cổ phiếu của Hằng Viễn…
*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
Mấy ngày nay, hình như Hoắc Doãn Văn rất bận, vì cô không nhìn thấy anh! Nhan Như Y hơi lo lắng, cuối cùng lúc nhìn thấy anh, anh vẫn còn ho khan!
Thừa dịp trợ lý Triệu vào phòng giải khát, Nhan Như Y đi vào, dò hỏi. “Trợ lý Triệu…”
“A, trợ lý Nhan…” Trợ lý Triệu nhìn thấy cô thì nở nụ cười.
“Trợ lý Triệu, hai ngày nay… tổng giám đốc Hoắc khá hơn chút nào chưa? Mấy ngày nay, lúc tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy vẫn liên tục ho khan…” Từ trước đến giờ, cô luôn không phải là người vòng vo, nhất là lúc cô nóng lòng muốn biết, thì càng không vòng vo, cô sẽ đi thẳng vào vấn đề!
“Có thể! Đêm đó, tổng giám đốc mắc mưa, ngày hôm sau lập tức bị cảm…” Trợ lý Triệu oán trách!
“Hả?” Mấy ngày nay trời không mưa, chỉ có đêm cô cô ở Dật Lâm Hiên. “Sao anh ấy lại mắc mưa? không phải lúc đó anh ấy về nhà rồi sao?”
“Ai…” Trợ lý Triệu nhìn Nhan Như Y thở dài. “Tổng giám đốc Hoắc có nhà sao? Cậu ấy đều ở khách sạn. Lúc trước luôn ở Đế Hào, mấy ngày gần đây cậu ấy lại luôn ở Dật Lâm Hiên? Ngày đó cũng không biết vì sao, cậu ấy đột nhiên chạy ra khỏi Dật Lâm Hiên, đứng trong mưa thật lâu… đến lúc cả người ướt nhẹp! Tôi đưa dù cho cậu ấy, cậu ấy lại nói không dùng, nói muốn suy nghĩ một chút chuyện, cậu ấy phải dầm mưa mới nghĩ ra!”
Nhan Như Y bị lời nói của trợ lý Triệu làm cho kinh hãi, anh không có nhà, vẫn luôn ở trong khách sạn, gần đây ở trong Dật Lâm Hiên đến nhà cô rất gần, thì ra…thì ra mỗi ngày anh đều ở gần cô như vậy!
Đêm hôm đó anh ấy mắc mưa, là sau khi kết thúc cuộc gọi, anh chạy vào trong mưa sao?
Tại sao anh lại muốn đứng dưới mưa? Có liên quan tới cô sao?
Nhan Như Y không phải là người ngu ngốc, cô biết điều này nhất định có liên quan tới cô. Lòng cô cảm động mãnh liệt, nước mắt làm ướt mắt cô!
“Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu? hiện tại đã lành chưa?” cô hơi nghẹn ngào hỏi, cũng may, nước mắt không rơi!
“Bây giờ tổng giám đốc còn ở trong văn phòng, vẫn còn ho, hỏi thế nào cậu ấy cũng nói không sao!” Trợ lý Triệu cũng không nói rõ lắm.
Vào lúc Nhan Như y xoay người, chuẩn bị kiếm cớ đi vào phòng làm việc nhìn anh, bí thư Ngô của tổng giám đốc giám đốc đã hấp tấp chạy đến, thở không ra hơi chỉ vào phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn. “Anh Triệu, anh mau đi xem một chút, tổng giám đốc ngất trong phòng làm việc…”
Ly giấy trong tay Nhan Như Y ‘sợ hãi’ rơi xuống sàn nhà, nước bên trong văng ra ngoài!
…
Cô chưa từng nhìn thấy Hoắc Doãn Văn yếu ớt, anh nắm trên bàn làm việc, trên trán là một lớp mồ hôi, anh không ngất đi nhưng đau đến mức không thể nói chuyện!
Hai bảo vệ, trợ lý Triệu còn có cô và một trợ lý khác đưa anh đến bệnh viện. Đến nơi mới biết anh bị viêm ruột thừa cấp, bây giờ phát tác, bởi vì mấy ngày nay thân thể bị sưng lên, anh lại không kịp thời đi gặp bác sĩ!dღđ☆L☆qღđ
Khiến Nhan Như Y đau lòng là lúc anh cần gấp gáp vào phòng giải phẫu, cần người thân ký tên, nhưng lại không tìm được người nào.
Anh không có mẹ, ba anh là chủ tịch công ty lại đang đi du lịch với người vợ hiện tại của mình ở Châu Âu, mà liên lạc với vị hôn thê của anh Sở Tinh Nhiễm, cũng không liên lạc được. Liên lạc với anh trai anh, Hoắc Doãn Vũ, người ta chỉ hả hê, sau đó nói mình đang ở thành phố B, không thể về kịp, Nhan Như Y nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện cho cậu thiếu gia thứ ba trong truyền thuyết đó, lại không nghe máy, cũng không còn nhiều thời gian nữa!
Nhan Như Y gấp đến mức muốn khóc, cô không ngờ tình thân trong nhà anh lại đạm bạc như vậy! Lúc cô ở nhà, dù bị đâu đầu nhẹ, ba, em trai, em gái đều sẽ vây bên người cô, không đưa nước, thì sẽ đưa thuốc, cho cô uống nước hao quả, lúc ngã bệnh cũng có thể hưởng thụ!
“Nhà bọn họ không có người khác sao?” Nhan Như Y hỏi trợ lý Triệu. “Nếu như không liên lạc được với ai, vậy tìm viện trưởng ký tên đi!” Dù thế nào đi nữa thì bọn cô cũng đã thông báo hết cho người nhà rồi, không ai quan tâm thì chỉ có thể tìm viện trưởng để ký tên!
Trợ lý Triệu khổ sở cũng không thua gì cô, thậm chí còn sâu hơn. Đột nhiên, anh dùng sức vỗ tay, hình như nghĩ ra điều gì. “Tôi vừa nhớ tới, tổng giám đốc Hoắc còn có một người chị gái làm thư ký trong bệnh viện này!”
“Vậy thì tìm chị ấy… cô ấy có thể làm chứ, dù sao cũng là thư ký!” Quan hệ của thư ký thì không thể thấp chứ?
Trợ lý Triệu tìm được đại tiểu thư nhà họ Hoắc, Hoắc Doãn Lâm, không lâu sau, cô đã nhìn thấy một cô gái rất có khí chất đi đến, cô không nói thêm gì, chỉ mở cửa phòng giải phẫu, nói chuyện về tình hình giải phẫu một chút, sau đó cầm 乃út ký tên lên!
Cửa phòng giải phẫu lập tức đóng lại, đèn sáng lên!
Nhưng lòng Nhan Như Y vẫn chưa thể buông lỏng, vừa nghĩ đến anh đang phải phẫu thuật, lòng cô như bị ai nhấc lên, không bỏ đi được!
“Không sao đâu, chỉ là tiểu phẫu, chưa đến nửa giờ là có thể ra ngoài!” Chị gái khác mẹ của Hoắc Doãn Văn, Hoắc Doãn Lâm đứng trước mặt Nhan Như Y, thản nhiên nói!
Nhan Như Y hơi bối rối, sờ lên mặt một cái, sao sự lo lắng của cô lại lộ rõ như vậy? Bị người ta nhìn ra.
*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người***
Một giây sau, Nhan Như Y mới biết mình nghĩ nhiều, bởi vì Hoắc Doãn Lâm chỉ nói một câu khách khí. “Cảm ơn cô đã kịp thời phát hiện bệnh của nó, đưa nó đến bệnh viện kịp thời!”
Nhan Như Y rối rít xua tay, bày tỏ không cần phải vậy. Lúc này những người khác đã rời khỏi bệnh viện, về công ty làm việc!
“Thằng nhóc này làm việc gì cũng không để ý, cũng không biết phải chăm sóc bản thân mình!” Hoắc Doãn Văn đặt hai tay vào trong túi, nhìn phòng giải phẫu nói, lời nói thể hiện thái độ quan tâm lo lắng với Hoắc Doãn Văn.
Thấy Hoắc Doãn Văn vẫn có người nhà quan tâm, lòng Nhan Như Y cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Có thể thấy Hoắc Doãn Lâm là một người không tồi! Cô có thân hình xanh đẹp, có rất nhiều điểm giống với Hoắc Doãn Văn, có lẽ lớn lên đều giống ba họ. Hình như cô không trang điểm, mà cho dù có trang điểm thì cũng rất nhạt, nhưng khi đứng trong đám người cô vẫn rất nổi bật, hấp dẫn, da thịt trắng nõn, mềm mại, chiếc mũi thắng táp khiến người ta cảm giác cô là một người lão luyện, điểm này giống Hoắc Doãn Văn nhất. Đôi mắt cô rất lớn, lại có thần, rất giống người làm lãnh đạo, trong ánh mắt tràn ngập khí thế cao ngạo!
“Tổng giám đốc làm việc rất nghiêm túc!” Nhan Như Y nhìn cửa phòng giải phẫu, cảm thán!
Hoắc Doãn Lâm giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút. “Tôi còn có chút việc, làm phiền hai người! Khoảng mười phút nữa có thể ra rồi, họp xong tôi sẽ qua!”
“A, được!” Nhan Như Y đồng ý.
“Làm phiền cô!” Hoắc Doãn lâm rất khách khí nói, vừa đi còn quay đầu lại cảm ơn!
Nhan Như Y thu hồi tầm mắt lại, trợ lý triệu đưa di động cho cô, dùng khẩu hình miệng nói. “Là vợ sắp cưới của tổng giám đốc!”
cô vội vàng nhận điện thoại. “Sở tiểu thư, tổng giám đốc đang làm phẫu thuật!”
“Ừm, làm phiền cô và trợ lý Triệu, hai giờ nữa tôi phải bay đi Hà lan, không còn cách nào đi thăm Harrison…, làm phiền cô chăm sóc anh ấy giúp tôi!” Giọng nói của Sở Tinh Nhiễm mềm mại!
Nghe lời nói như vậy, Nhan Như Y một mặt cảm thấy khổ sở vì Hoắc Doãn Văn, một lát lại cảm thấy may mắn, vậy cũng tốt, bọn họ không thể tới chăm sóc anh, cô lại vô cùng nguyện ý chăm sóc anh, hơn nữa sẽ chăm sóc anh thật tốt. “Được, tôi là trợ lý của anh ấy mà, đây là truyện phải làm! Hơn nữa bác sĩ cũng nói, đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu… không cần lo lắng quá…”
“Đúng vậy, trước kia tôi cũng đã làm một cuộc giải phẫu viêm ruột thừa, ba ngày sau sẽ không có vấn đề gì! thật ngại quá, trợ lý Nhan, tôi có việc, chờ máy bay hạ cánh, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy!”
Cúp điện thoại, Nhan Như Y trả lại cho trợ lý Triệu, yên lặng chờ đợi!
Tại sao, mọi người thường lờ mất hạnh phúc trong gang tấc!
Trong khi yên lặng chờ đợi, đèn phòng giải phẫu vụt tắt, cửa chính nhanh chóng mở ra, Hoắc Doãn Văn được y tá đẩy ra ngoài!
Đẩy vào phòng bệnh cao cấp, không lâu sau anh đã tỉnh lại!
Vẻ mặt rất mệt mỏi, đôi mắt cũng không có tinh thần như trước kia, đôi môi khô nứt,có thể thấy được mấy ngày nay anh bị cảm rất nghiêm trọng!
Lúc anh nhìn cô thì cười, cười vô cùng vui vẻ!
Nhưng Nhan Như Y lại đau lòng, đôi mắt nóng lên, ướt nhẹp. Đau lòng cho anh, không phải do anh vừa giải phẫu, mà là đau lòng vì đã nhiều năm như vậy, làm thế nào sống được trong thế giới mà không ai quan tâm tới mình! Khó trách, anh luôn cô đơn như vậy!
“Miệng có phải rất khô không? Bây giờ chưa thể uống nước, em dùng bông băng ướt thấm cho anh…” Nhan Như Y sợ anh nhìn thấy mình khóc, vội vàng xoay người!
“Bây giờ không cần!” Hoắc Doãn Văn nâng tay lên, giữ cô lại.
Nhan Như Y không đẩy anh ra, ngược lại còn dùng sức giữ chặt anh!
Anh bây giờ, cỡ sao có thể kháng cự?
***Tác Phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận dược sự ủng hộ của mọi người***
Nhan Như Y ngồi trở lại ghế, Hoắc Doãn Văn nâng nắm tay của hai người lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Khiến em sợ sao ?”
cô lắc đầu.
Lực thuốc mê đã hết, anh cười rất miễn cưỡng. “không là tốt rồi!”
“Sau này phải chú ý thân thể, phải biết quan tâm chính mình!” Nếu như anh không quan tâm chính mình, ai có thể đối tốt với anh đây?
Ai có thể?
Vào lúc không ý thức được, nước mắt của cô rơi xuống. Hoắc Doãn Văn lau nước mắt trên mặt cô. “Anh biết trên thế giới này còn có người thương anh, vì cô ấy đang rơi nước mắt vì anh!”
Đời này, trừ mẹ anh ra, cô là người phụ nữ đầu tiên khóc vì anh!
Lời này của anh khiến lý trí cô hoàn toàn tan rã, cô đặt mặt mình vào lòng bàn tay anh, nhìn anh qua dòng nước mắt. “Nhưng người việc có thể rơi nước mắt vì anh, em có thể làm gì đây? Hình như em không giúp gì được anh!”
Anh lắc đầu, gạt đi lời của cô. “ Em đã cho anh quá nhiều, em cho anh tất cả những gì người khác không thể cho anh!”
Nhan Như Y dụi mắt vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “ Vì sao gần đây luôn ở Lâm Dật Hiên?”
“Em biết rồi?” Anh xấu hổ cười khẽ, như một đứa trẻ bị người ngoài bắt gặp đang làm chuyện xấu!
Người đàn ông này không thích hợp với việc bối rối, nên Nhan Như Y không tiếp tục ép hỏi anh, dù sao cô cũng rõ rang đáp án, chỉ có điều…
cô thu hồi nước mắt, có chút ngượng ngùng nói vấn đề khác. “Tại sao đêm đó anh không chủ động yêu cầu đi vào, anh có biết anh chỉ cần mạnh mẽ một chút, em sẽ không kháng cự!”
thật ra thì cho tới nay, chỉ cần anh mạnh mẽ một chút, chống cự yếu ớt của cô sẽ sụp đổ, nhưng anh vẫn luôn tôn trọng cô, ủng hộ cô, không ép buộc cô điều gì!
Nghĩ đến anh, mỗi ngày đều ở nơi chỉ cách cô 300m, dùng một cách khác để ở gần cô. Nghĩ đến anh, tình nguyện đứng trong mưa cũng không nguyện ý cho cô một áp lực nào lòng cô lập tức sụp đổ!
Người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể không yêu?
Hoắc Doãn Văn từ trước đến nay luôn thông minh đang nheo mắt lại nhìn cô, trong ánh mắttràn ngập sự không thể tin được. “ Như Y, em… có ý gì?”
Nhan Như Y dùng ngón tay lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nhìn cô. “Anh cho rằng em có ý gì?”
Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn cô, quan sát ánh mắt cô. Hình như anh đã hiểu rõ ý của cô nhưng anh vẫn không tin là thật “ Anh không chắc chắn lắm!”
“không tin thì thôi!” Nhan Như Y làm bộ phải đứng dậy, rời đi!
“Đừng đi!” Hoắc Doãn Văn dùng sức kéo cô lại.
Sức mạnh của anh quá lớn, Nhan Như Y đứng không vững, ngã lên Ⱡồ₦g иgự¢ anh. “A… vết thương của anh…”
Hoắc Doãn Văn đã không để ý đến vết thương nữa rồi, dùng sức ôm cô vào trong иgự¢. “không cho đi, mau nói cho anh biết rốt cuộc em có ý gì?”