Vì Sao Anh Vừa Muốn Nói Lại Thôi. Nhưng căn bản nét mặt anh vẫn luôn kín đáo, khi tầm mắt cô sắp chạm tới, lại xuất hiện một gợn sóng.
Nhan Như Y không chỉ bị lời nói của anh làm cho xúc động, tâm lại lần nữa buộc chặt, đau đớn. "Thì ra cuộc sống của những người có tiền không hề vui vẻ, còn không bằng cuộc sống của một người bình thường!”
“Ừ… cho nên có lúc anh rất hâm mộ em, tại sao em lại có thể cười vui vẻ đến như vậy!”
“Ha ha, bởi vì người nghèo yêu cầu rất thấp, có một điều ngoài ý muốn nhỏ, một thu hoạch nhỏ đều có thể vui vẻ được! Nhưng loại việc nho nhỏ này, đối với những người có tiền như anh đều có thể dễ dàng thay đổi!”
“Có đạo lý!” Anh đăm chiêu gật đầu một cái, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn rất tĩnh mịch, ý vị sâu xa.
“Lát nữa đi ăn gì đi?” Bây giờ đã gần năm giờ, sắp đến giờ tan sở.
“A… không, ở nhà em còn có việc!” Nhan Như Y vội vàng lắc đầu cự tuyệt, rõ ràng muốn vạch rõ khoảng cách với anh, sao còn có thể ăn cơm cùng nhau?
“Ở nhà cũng chỉ có một mình em?” Anh hỏi một câu.
Nhan Như Y nhất định không biết, Hoắc Doãn Văn cho tới bây giờ đều không quan tâm đến người khác. Một khi đối phương cự tuyệt anh, anh sẽ không hỏi lý do, nhưng bây giờ anh lại hỏi nhiều câu như vậy, có thể thấy được anh muốn kéo dài thời gian hai người ở cùng nhau!
“Trong nhà chưa dọn dẹp, quần áo cũng chưa giặt, sàn nhà chưa lau, hôm nay em phải về xử lý những việc này!” Cô lôi ra một đống lý do, cô thật bội phục đầu óc của mình suy nghĩ nhanh, có thể nói ra tự nhiên như vậy!
Thật ra, nhưng thứ này có thể để mai làm, dù sao quần áo của cô không đắt, đều là hàng giảm giá trong chợ, có thể bỏ qua. Nhất là vào mùa hè, giặt xong một lát sẽ khô!
Anh im lặng mấy phút, lại âm thầm nhìn cô mấy lần, đi qua một cái cầu cao, từ từ vào trong nội thành, trên mặt anh rõ ràng đấu tranh rất nhiều, thậm chí tay lái cũng trở nên cứng ngắc.
“Chân em còn đau không?” Anh nhìn cô, đầu gối còn có chút sưng đỏ1
Nhan Như Y theo thói quen vuốt ve đầu gối, lắc đầu một cái. “Không sao, vừa rồi đau một chút, sau đó cũng tốt hơn rồi!”
“Một cô gái ra ngoài không dễ dàng, tất cả mọi chuyện đều phải một mình đối mặt…” Anh nói tiếp, nhưng anh không nhìn cô, tầm mắt vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước!
Ách…
Anh đang nói về cái gì, là nói về chân của cô ư, hay nói về cuộc sống của cô. “Đúng vậy, nhưng cũng không sao, từ từ quen là tốt rồi, còn người luôn phải trưởng thành mà!”
“Nhưng cuộc sống trôi nổi bên ngoài cũng không dễ dàng, hiên tại vật giá cũng tăng cao, thuê nhà cũng cực kì tốn tiền!” Anh lại nói, anh mắt vẫn như cũ không nhìn thẳng vào cô.
Nhan Như Y căn bản không hiểu vì sao anh lại nói với cô những điều này, còn tưởng rằng chỉ nói chuyện phiếm với cô, thảo luận một chút chuyện về cuộc sống hàng ngày. Còn dùng sức gật đầu, vẻ mặt giống như đồng cảm nói. “Còn không phải sao, hiện tại cái gì cũng đắt đỏ, ví dụ tổng tiền thuê phòng hàng tháng, tiền nước, tiền xe buýt tàu điện ngầm, tính sơ đã tới hai ngàn, sau đó còn tiền ăn… cũng may, bữa trưa Hằng Viễn có cung cấp tiện lợi cho nhân viên!”
(Tiện lợi ở đây là bữa trưa nha mọi người ^^)
Nói tới đây, cô còn rất thông mình vô vai ông chủ mình nịnh bợ. “Tổng giám đốc Hoắc thật tốt bụng, chỉ bắt nhân viên nộp ba đồng cho một suất cơm, lại mỗi ngày có thể ăn nhiều món mới mẻ!” Bữa trưa ở Hằng Viễn đặc biệt tốt, hai mặn bốn chay lại thêm mỗi có cung cấp hải sản.
Nghe bạn học của cô nói, những công ty khác hoặc là không cung cấp bữa trưa, nếu không cũng chỉ có vài bữa trưa đặc biệt!
Ai, đây chính là một trong những nguyện nhân khiến cô không quá muốn rời khỏi Hằng Viễn!
“Đây là chuyện phải làm, dù sao mọi người làm việc cho Hằng Viễn! Chỉ có vào bữa trưa phục vụ mọi người được vui vẻ, trong công việc mới có thể dồn tâm!” Vẻ mặt anh không thay đổi nhiều nói.
“Không sai!” Cô đứng trên lập trường của một nhân viên, dùng sức gật đầu.
“Như Y…” Anh chợt gọi tên cô, vẻ mặt trang trọng, giống như có lời vô cùng quan trọng muốn nói với cô.
****Cơ Thủy Linh lạy mọi người một lạy vào ngày ba mươi tháng chạp, mong mọi người tiền tài rộng mở, mọi việc thuận lợi, vui vẻ****
“Hả?” Nhan Như Y ngừng cười, tâm có chút lo lắng, lúc trước anh đều gọi cô là ‘trợ lý Nhan’, bây giờ lại cô là ‘Như Y’, nói rõ anh có chuyện muốn nói với cô.
“Như Y…” Anh lại gọi một lần nữa, lần này giọng nói có chút cao lên, nhưng nét mặt anh vẫn rất nghiêm túc, tiếp tục nhìn thẳng vào con đường phía trước.
“Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện gì không?”
“…”
Hoắc Doãn Văn không nói gì, có lẽ chỉ cần nhìn gò má của anh, vẫn có thể nhìn ra anh đang rối loạn!
“Tổng giám đốc Hoắc, anh có chuyện gì cần nói sao?” Cô nhìn dáng vẻ muốn nói của anh, lo lắng.
“Anh muốn biết,em có kế hoạch gì cho tương lai của mình không?”
“Kế hoạch?”
“Đúng!”
Nhan Như Y khó hiểu nhìn anh, vấn đề này cũng khó mở miệng như vậy sao sao? Hỏi vấn đề này mà phải lo lắng như vậy sao? Trực giác của cô cho thấy anh không phải muốn hỏi cô vấn đề này, nhưng anh muốn hỏi cái gì?
“Em có kế hoạch gì?” Anh hỏi lại.
“Thật ra thì có thể làm việc ở công ty như Hằng Viễn, kế hoạch của em đã hoàn thành được một nửa.” Chỉ có chuyện ngoài ý muốn lau súng ςướק cò với anh, khiến cho cô có kích động muốn từ chức. “Nếu như em không rời đi Hằng Viễn mà nói, em sẽ có chỗ làm rất tốt, đương nhiên có hi vọng được thăng chức!”
“Vậy còn cuộc sống sinh hoạt thì sao?” Anh hỏi cặn kẽ!
“Cuộc sống sinh hoạt thì sao? Còn không có. Chỉ là sau này thăng chức rồi, còn có thể góp tiền đặt cọc nhà ở, sau đó từ từ vay tiền,sau đó hoàn thành trong 10 20 năm, không biết cái này có tình là kế hoạch cho cuộc sống tương lai không…”
“Anh nói rồi, nhà ở anh có thể cho em, chỉ cần em chọn xong vị trí!” Anh nhắc nhở cô, anh từng cho cô một cam kết!
“Ha ha, tổng giám đốc Hoắc, quà tặng này quá lớn, em không thể nhận!”
“Nhưng em không thấy cả đời này phải kiếm tiền trả cho một căn nhà, cuộc sống như vậy quá cực khổ sao? Không đáng giá!”
“Vậy cũng không còn cách nào khác, hiện tại tiền nhà ở đây rất cao, người bình thường đều như vây! Một người không có năng lực thay đổi hoàn cảnh thì chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh. Người bình thường chúng em đều quá nhỏ bé, chỉ có thể sống như vậy trong xã hội! Cho nên, dù phải khổ hơn nữa, cũng phải sống cuộc sống như vậy!”
Sau khi cô nói xong những lời này, anh lại lần nữa im lặng. Đấu tranh trên mặt trước đó cũng biến mất, ánh mắt của anh rất phức tạp,cô chỉ lẳng lặng nhìn,lại không thể nói phức tạp như thế nào!
Là một loại mất mát, hay là khổ sở, thậm chí có chút…không cam lòng?
Khó mà nói, cô cảm thấy thật sự rất khó nói!
“Thật ra, anh muốn nói…” Anh lên tiếng, lần này vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, trong ánh mắt còn có chút đùa giỡn!
“Cái gì?” Anh thoải mái, khiến lòng cô cũng vui vẻ hơn!
“Anh còn muốn ăn… Món mì cay Thành Đô mà em nấu!”
Ánh mắt anh nhìn cô rất sâu, nhất là khi nói ‘còn muốn ăn’…, ánh mắt anh lại lập tức tối sầm, giống như một con sư tử phát hiện con mồi, khiến tâm tình cô khẩn trương nhảy loạn. Thật không nghĩ đến, cuối cùng anh dám nói, lại nói muốn ăn món mì cay Thành Đô mà cô nấu!
“Ha ha… nhưng hôm nay em không muốn ăn!” Cô quái dị cười hai tiếng, độc ác chặt đứt yêu cầu của anh!
Anh là một ông chủ lớn lại cả ngày ăn mì cay Thành Đô? Điều đó không phải rất kì quái sao? Hơn nữa, cô muốn kéo dài khoảng cách với anh!
Không thể luôn lo lắng trong lòng vì anh!
****Cơ Thủy Linh lạy mọi người một lạy vào ngày ba mươi tháng chạp, mong mọi người tiền tài rộng mở, mọi việc thuận lợi, vui vẻ****
Sau khi cô cự tuyệt, anh cũng không đòi hỏi gì nữa, cứ như vậy đưa cô về nhà!
Kha Văn đi vùng khác, không ở nhà, cho nên trong nhà chỉ có một mình cô, cô đã làm một chuyện vô cùng xấu hổ, đó chính nấu mì Thành Đô!
Chỉ là, không biết vì sao, trình tự nấu cũng giống như ngày hôm qua, cũng có thịt băm, nhưng cô lại thấy không ngon bằng hôm qua!
Ăn không ngon, sau khi ép mình ăn hết một bát, cô đã ném hết bát đũa dùng qua vào bồn rửa, nghĩ lát nữa rửa!
Nhưng cô cũng không có nghỉ ngơi, cô ngồi trước máy vi tính,chuẩn bị dịch truyện cổ tích tiếng Anh đầu tiên, đây là việc làm thêm cô vừa nhận vào sáng hôm qua.
Phiên dịch hết kiếm chừng 800 đồng!
Đang khi cô dịch được một nửa, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ, chỉ là điện thoại vẫn cố chấp, số đuôi là 6688!
Trong nghi hoặc, cô nhận điện thoại. “Alo, chào ngài…”
Âm thanh nói chuyện của đối phương rất cao, cũng đặc biệt lấy lòng, đặc biệt khách khí. “Chào cô, xin hỏi cô là trợ lý Nhan?”
Ách…
Sao người này lại biết mình là ai? Người này là ai? “Xin hỏi ngài là?”
“Chào cô, tôi họ Chu, chủ công ty xây dựng Trường Sơn!” Đối Phương tự khai báo danh tính.
Công ty xây dựng Trường Sơn? Cái tên này rất quen, đây không phải công ty hợp tác với tập đoàn Hằng Viễn sao? “Chào ngài, ông chủ Chu, ngài gọi điện cho tôi, có việc gì không?”
“Trợ lý Nhan, là như vậy, bà xã tôi mang ít đặc sản từ quê lên, nhất định muốn đưa tới cho cô, cô xem hiện tại tôi có thể lên đó được không? Hay là cô xuống đây cũng được. Tôi hiện tại đang ở dưới nhà cô!” Ông chủ Chu liên tiếp nói!
Nhan Như Y mới gia nhập xã hội nhất thời không kịp phản ứng, đây là chuyện gì. Thậm chí còn có người muốn muốn tặng đồ cho mình, tặng cho cô làm gì?
“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng chúng ta không quen, tôi không thể nhận quà của ngài, mời ngài về cho!”
“Không, không, không, sao lại có thể không quen, chúng ta đều là đồng hương, bà xã tôi cũng là người Tứ Xuyên, đặc biệt muốn kết bạn với cô…” Ông chủ Chu lập tức nói ra quan hệ!
Lúc này,vợ của ông chủ Chu ςướק điện thoại. “Để tôi nói, đểtôi nói…” Sau đó, vợ của ông chủ Chu dùng tiếng địa phương nói. “Em gái, chị cũng là người Tứ Xuyên, em xem, bọn chị đều tới, em không để bọn chị gặp, như vậy có phải không tốt không? Nếu không em xuống đây đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện…”
Tiếng nói của quê hương khiến Như Y cảm thấy có chút quen thuộc, vừa nghe liền đặc biệt thân thiết, xấu hổ, cô chỉ có thể đồng ý xuống dưới. “Chị chờ em chút, em xuống liền…”