Tђยốς tгáภђ tђคเ Và Bao Cao Su. “Được rồi, không cần cho người tới chăm sóc tôi!” Vào lúc cô bước xuống xe đã nhanh chóng nói.
“Anh cho rằng em cần người chăm sóc!” Trước đó, không phải nói cô bị sảy thai sao, vậy đây thật sự là một việc lớn!
Nhan Như Y làm sao biết được suy nghĩ của Hoắc Doãn Văn. “Tổng giám đốc Hoắc, tôi lớn lên như một người bình thường, cũng không phải không biết tự chăm sóc chính bản thân mình, hơn nữa còn biết chăm sóc cả người khác, cho nên tôi không cần có người tối chăm sóc, hơn nữa cũng không quen_”
“Ừ, anh hiểu rồi!” Anh gật đầu.
“Ừ!” Cô gật đầu với anh, sau đó xuống xe!
Bởi vì bây giờ đã đến gần giờ làm việc, cho nên Hoắc Doãn Văn cũng không tiếp tục nán lại, quay xe, trực tiếp đi vào dòng xe cộ!
Nhìn xe anh đi xa, Như Y giống như binh sĩ vừa mới đánh giặc xong, bỏ giáp sắt xuống, cả người buông lỏng!
Cuối cùng trước khi đi tiếp, cô đứng ở dưới tầng thở dài một hơi, lại đi tới quầy thuốc cách đó không xa, trong quần áo của cô còn hơn mười đồng, chắc đủ mua Tђยốς tгáภђ tђคเ?
Hiện tại việc cô cần phải làm là ngừa thai, Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp phải gọi Dục gì đó!
Lúc đi vào quầy thuốc, Như Y còn ngượng ngùng, không dám đi đến quầy tránh thai, cũng không biết mở miệng mua Tђยốς tгáภђ tђคเ như thế nào!
“Muốn mua thuốc tiêu hóa sao? Hiện nay có mấy loại thuốc rất tốt, mọi người nói hiệu quả của thuốc này rất tốt!” Nhân viên bán thuốc nói!
“Không, tôi không mua cái này!” Nhan Như Y lúng túng lắc đầu một cái, sau đó đi từng bước tới quầy tránh thai!
Vào lúc cô đang xin lỗi, một cô bé đeo cặp sách, xem ra mới mười bốn mười lăm tuổi, sau đó không chút lúng túng nói. “Lấy cho tôi một hộp thuốc Dục đình!”
Một cô bé khác nói với cô bé. “Sao em lại uống Tђยốς tгáภђ tђคเ? Như vậy không tốt cho cơ thể!”
“Không có cách nào, anh ta không mang áo mưa, hôm qua không mang, tôi chỉ có thể uống thuốc!” Lúc cô bé nói ra vô cùng tự nhiên, không chút bận tâm tới người mua thuốc xung quanh, giống như là đang nói chuyện phiếm!
Một người khác cũng rất tự nhiên, còn ra vẻ rất có đề xuất chủ ý cho cô bé. “Em như vậy không được, cậu ta nói không mang áo mưa là không mang áo mưa á? Mẹ chị nói rồi, như vậy đối với con gái rất nguy hiểm, nhỡ may mang thai, chịu thiệt là con gái chúng ta! Em nên nói rõ với cậu ta, để tới lúc đó cậu ta mang áo mưa, nếu như cậu ta mà không mang áo mưa, em cũng đừng để cậu ta chạm vào, đến lúc đó cậu ta sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời!”
“Được rồi, về sau em sẽ thử!”
Hai cô gái bàn luận không chút kiêng kị, họ nói chuyện như không có gì, không để ý tới mọi người xung quanh đã đỏ mặt tới tận mang tai!
Nhan Như Y cũng giật mình suýt chút nữa thì bị sặc, cô đến mua thứ này còn có cảm giác xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại có cảm giác mình thật thiếu kiến thức!
“Cô muốn mua thuốc gì? Hay là bao cao su?” Nhân viên quầy thuốc hỏi.
Nhan Như Y nói nhanh. “Tôi muốn mua thuốc ngừa thai khẩn cấp, gọi là Dục đình phải không?” Chính xác, cô không biết thuốc đó tên gì, mà là nghe được từ cô nữ sinh trung học đó!
“Ừ, hiệu quả của Tђยốς tгáภђ tђคเ đó không tệ!” Cô nhân viên vừa lấy hóa đơn, vừa trả lời.
Mặt Nhan Như Y không tự chủ được đỏ bừng, không biết tại sao cô nghe thấy nó là lại đỏ mặt, mà cô nữ sinh đó lại có vẻ mặt rất thản nhiên!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Đặt hộp thuốc vào trong túi áo, Nhan Như Y đi về nhà, vừa tới trước cửa nhà, liền thấy được xe Cao Hải đang dừng ở trong sân!
Anh nhìn thấy cô, mở cửa xe ra, vội vội vàng vàng nhảy xuống xe!
“Như Y, em có sao không?” Trên mặt Cao Hải chảy máu, một bên xanh một bên đỏ, trên sống mũi còn chảy máu. Anh nhanh chóng giữ lấy cô, đánh giá từ trên xuống dưới.
Nhan Như Y tức giận nhìn anh, dùng sức hất tay anh ra. “Họ Cao, tạm thời anh đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh ᴆụng vào tôi, thừa dịp tôi còn chưa báo cảnh sát, anh mau cút cho tôi!”
“Như Y, đầu tiên mau nói cho anh biết, em có bị gì không?” Cao Hải lo lắng hỏi, căn bản không quan tâm cô có bào cảnh sát hay không!
“Khốn khi*p, thế nhưng lại hãm hại tôi, họ Cao, tôi thật sự nhìn lầm anh! Biến, biến, biến, từ nay về sau tôi không muốn gặp lại anh!”
“Anh không có lừa em, hãy nghe anh nói, anh cũng bị Tiểu Bàn và mấy người kia đùa cợt, họ đánh tráo thuốc của anh! Hôm qua, sau khi anh phát hiện em biến mất, tất cả mọi người đi tìm em, nhưng tim khắp nơi đều không thấy_” Cao Hải vội vàng giải thích.
Hôm qua, sau khi thoát khỏi em gái, anh đã nhanh chóng chạy tới nahf vệ sinh tìm cô, nhưng đợi một hồi cũng không thấy cô ra ngoài, sau đó lại nhờ một người khác vào nhìn xem, cũng đều nói không có, anh cũng không quan tâm đó là nhà vệ sinh nữ hay nhà vệ sinh nam, liền vội vàng chạy vào!
Phụ nữ bên trong đều gào khóc lên, anh cũng không tìm thấy cô. Quay đầu lại anh liền nóng nảy. Tiểu Bàn càng hoảng hốt, vội vàng nói chuyện đổi thuốc cho anh, lúc đó anh cũng lo lắng theo bọn họ!
Mấy anh em kia biết mình sai rồi, tất cả mọi người giúp một tay tìm cô, nhưng tìm quanh quán bar, tìm khắp chúng quanh một lần cũng không thấy cô!
Lúc sau, anh đánh nhau cùng đám bạn thân, cho đến khi trên người mọi người đều chảy máu, đều nhận lỗi với anh, anh cũng không có biện pháp, không có cách nào đành cầm ví da và điện thoại của Như Y, chờ dưới nhà cô!
Từ rạng sáng cho tới bây giờ, tim của anh giống như bị dao găm vào vô số lần, tóc cũng không biết bị anh giật rụng bao nhiêu sợi!
Anh thật sự muốn đâm ૮ɦếƭ mình!
Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ hối hận như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ như bây giờ!
Sao đây!
Lúc mới đầu, anh còn lo lắng cô bị cưỡng gian, nghĩ tới hình ảnh đó, anh thật muốn tặng cho chính mình một bạt tai. Sau lại lo lắng cô bị Gi*t, anh quỳ xuống mà cầu xin ông trời, có thể để cho Như Y bình an trở về, bị cưỡng gian, đối với anh cũng không sao cả, chỉ cần cô trở lại là được!
Cô còn sống, cô muốn cưới anh, anh sẽ không nói hai lời lập tức đồng ý.
Bây giờ nhìn thấy cô còn sống, xem ra cũng không bị ngược đãi, anh cũng đã rất cảm tạ ông trời rồi!
“Tôi bị anh hại ૮ɦếƭ rồi, họ Cao…” Như Y tức giận cũng không quan tâm nắm đấm trên tay, đánh không ngừng lên người Cao Hải!
Đều do anh, nếu không phải vì anh, hiện tại mọi chuyện của cô đã không phức tạp như vậy rồi. Cô thích Hoắc Doãn Văn, chuyện xảy ra tối qua không làm cô tức giận hay khổ sở. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ muốn phát sinh chuyện này với anh!
Về sau, cô phải đối mặt với anh như thế nào, thật sự có thể xem như mọi chuyện như chưa từng xảy ra tiếp tục làm việc bên cạnh anh sao?
Cô không biết, định lực của cô khi gặp phải sức quyến rũ của anh sẽ chống cự như thế nào?
Cao Hải không né tránh, mặc cho cô đánh, cuối cùng dứt khoát bế cô lên. “Như Y, đều là sai lầm của anh, em đừng khổ sở, anh sẽ phụ trách tất cả, em gả cho anh được không?”
“Cút_”
“Anh không cút, nếu như em thấy đánh anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, bây giờ em hãy đánh anh đi? Em đánh ૮ɦếƭ anh, anh cũng không có một câu oán hận!” Cao Hải cầm lấy tay của Như Y, không ngừng đập lên mặt mình!
“Bốp bốp_” Âm thanh từ bàn tay, không ngừng vang lên trong sân.
Động tĩnh này sợ rằng quá lớn, kéo theo mấy nhà gần đó nhìn ra ngoài ban công, xuống dưới nhìn xem chuyện gì!
Như Y vừa giận vừa tức, cố gắng tránh tay khỏi anh. “:Đủ rồi, anh nghĩ muốn làm mất mặt xấu hổ ở đây, em cũng không muốn!”
Gò má trên của Cao Hải đỏ bừng, còn cô vài dấu tay mầu đỏ. “Như Y, tha thứ cho anh được không?”
“Trước tiên anh hãy đi đi, để cho em được tỉnh táo_”
Anh lo lắng nhìn cô, không chịu đi!
“Thật, đầu tiên để em yên tĩnh một chút!”
“Vậy cũng tốt!” Cao Hải đưa ví da và di động cho cô!
“Đúng rồi, anh không thể nói chuyện này với người khác, bạn bè của anh nữa, không được nói lung tung!” Cô đeo túi xách đi vào cửa, chợt xoay người lại, nhắc nhở anh!
“Em yên tâm, anh đã cảnh cáo bọn họ, anh cũng tuyệt đối không đi nói lung tung!”
“Ừ!” Như Y yên tâm đi lên tầng!
Trở về nhà, cô uống thuốc, còn không kịp thay quần áo, nằm xuống giường liền ngủ_
Trong mơ cảnh vật hỗn loạn, nhưng mỗi đoạn đều là gương mặt anh tuấn của anh, có cười, có khổ sở, còn vì kích tình mà gương mặt đỏ lên_
Nhưng mặc kệ anh như thế nào, đều khiến cô mặt đỏ tim đập_
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn, châm trời nhiễm ánh nắng chiều xinh đẹp!
Miệng khát, bụng đói, nhưng cô lười phải cử động!
Ngửa đầu nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu cô giờ đây đều là người đó. Không được, không được, cô phải từ chức, nếu không cả ngày đối mặt với anh, lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô không phải điên rồi sao?
Nếu nói không muốn thay đổi gì, biện pháp đơn giản nhất là về sau không gặp lại, từ đó biến thành người xa lạ, như vậy là đơn giản dứt khoát nhất!
Vừa nghĩ ra, Nhan Như Y lập tức mở máy vi tính, chuẩn bị viết đơn từ chức!
Vừa mới đăng nhập, cô nhìn thấy Dandeline gửi thư cho mình. “Vài ngày chưa gặp cậu rồi, có khỏe không?”
Mấy ngày cô tan làm đều đi uống rượu, cho nên tối cũng không có thời gian tán gẫu QQ. “Không tốt lắm_”
“Tại sao?” Hoắc Doãn Văn ngồi bên kia máy tính, cảm giác mình giống như gián điệp, cười tự giễu một tiếng! Anh biết vì sao cô không vui, anh sẽ cố gắng giúp cô vui vẻ!
“Đợi chút, mình đang viết đơn từ chức, viết xong, mình sẽ kể rõ cho cậu!” Cô nhanh chóng đánh một dòng tiếng Anh, gửi đi!
Hoắc Doãn Văn lập tức nhíu mày, nhanh chóng hỏi. “Tại sao? Tại sao lại muốn từ chức?”