Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 23

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Như Y nghi vấn hỏi.
"Người nào thế? Là tập đoàn Hằng Viễn sao? Còn cái nào của Chính phủ?" Kha Văn vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Không phải đó là xe của Chính phủ sao?"
Lúc này Như Y càng thêm ngây ngẩn cả người, không phải là bởi vì bạn tốt cặn kẽ hỏi thăm, mà bởi vì là người đang bước từng bước đến gần cô!
Hoắc Doãn Văn hôm nay mặc rất đơn giản: áo T shirt màu trắng, quần jean màu xanh nhạt. Chỉ có một bộ quần áo thôi mà làm nổi bật dáng người: nước da dưới ánh mặt trời màu lúa mì càng thêm quyến rũ, thân hình cân đối. Thế nên, càng thêm nổi bậc giữa đám đông vì khí chất bất phàm, và ai cũng có thể nhận ra anh đang tiềm ẩn tố chất lãnh đạo.
Hoắc Doãn Văn gần đây hơi gầy, gò má nhô cao cũng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ anh tuấn.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là hai tháng trước. Lúc đó, anh ta vô cùng giận dữ, lời nói không khống chế, dứt khoát tuyệt tình. Nhưng giờ phút này, cảm giác thương cảm xâm chiếm cô, còn đoạn ký ức không vui đó đã sớm biến mất.
Cái này không phải là nằm mơ giữa ban ngày đó chứ? Mình gặp lại anh ta thật sao?
Nhìn thấy anh ta, mình cảm nhận được mình nhớ anh ta!
Cảm giác tức иgự¢ xuất hiện, Như Y lúc này chợt tỉnh. Thì ra, cô quên hô hấp, lại rưng rưng nước mắt nữa chứ!
Cô nhanh chóng mở mắt, lau vội những giọt nước mắt sắp rơi ra, đồng thời che giấu nỗi xúc động của bản thân mình.
Cô theo dõi từng bước chân của Hoắc Doãn Văn đang từ từ đến gần.
Anh ta nhìn cô!
Cô cũng nhìn lại anh ta!
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt của cô đã bị anh ta thu được. Không còn cách nào khác, cô đành quay mặt đi giả vờ như không nhìn thấy Hoắc Doãn Văn.
"Hoắc tổng ——" cảm giác như đang bị áp chế, cô chủ động lên tiếng trước. Ngay bản thân cô cũng cảm nhận được giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng trong lòng cô thì ngược lại, rất muốn gọi hai chữ này!
"Ừ, cô cũng ở đây sao ——" Hoắc Doãn Văn vừa nói, vừa nhìn đám người xem náo nhiệt chung quanh!
"Tôi cũng vừa đi ngang qua thôi!" Cô vội vàng giải thích.
Lúc này, một nhóm người xông tới, báo cáo lại tình hình, Hoắc Doãn Văn liền đi theo ra công trường.
Cho đến khi bóng lưng của Hoắc Doãn Văn biến mất tại khúc quanh, Như Y mới thu hồi ánh mắt tiếc nuối.
Khi tầm mắt cô thu được hình ảnh người bạn tốt của mình thì Như Y giật mình, vì cô thấy được Kha Văn cũng đang ngốc trệ như cô.
Chỉ thấy Kha Văn há to miệng, cằm hình như cũng muốn rớt xuống đất, một cái nháy mắt cũng không có, đang nhìn theo hướng của Hoắc Doãn Văn.
"Cô hai, cô không đi à?" Nhan Như Y rất không nhẫn tâm, nhưng vẫn là cắt đứt ánh mắt của bạn tốt đang ‘lưu luyến si mê’, bởi vì xung quanh bụi mù mịt, nếu không ngậm miệng, chắc sẽ bị viêm mất!
Sau mười mấy giây, Kha Văn mới hoàn hồn, từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn Như Y, tiếp đó, mới khôi phục lại nét mặt. Dùng sức tóm lấy cánh tay của Như Y, sau đó khôi phục lại giọng nói, hỏi : Nhan Như Y, nói cho tớ biết, Hoắc tổng nào mới là Hoắc tổng? "
Nhan Như Y nghĩ: nói thật sẽ được khoan hồng, và thành thật: "Anh ta chính là Hoắc tổng. Tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Viễn"
"Cậu sao thế? Cậu nói nhảm à? Nói cho tớ biết, là người nào? Tập đoàn Hằng Viễn có hai tổng giám đốc, cuối cùng là ai?" Kha Văn mở to đôi mắt xinh đẹp, vô cùng hưng phấn.
Như Y cầm lấy hai tay của Kha Văn, đề phòng mình bị đẩy ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Người đó chính là Hoắc tổng đấy"
"Cái gì? Hoắc Doãn Vũ, hay là Hoắc Doãn Văn?"
"Hoắc Doãn Văn!" Cô nói luôn đáp án!
"Wow —— Ôi trời ơi!!? Thật sự rất đẹp trai, hình thể tốt, khí chất tốt ——" Kha Văn liên tiếp ngạc nhiên.
"Ừ, anh ta trông như diễn viên điện ảnh. Nhưng, chúng ta chỉ thấy anh ta trên ti vi thôi, còn thực tế chính là chúng ta đây này. Đi thôi, tớ đói bụng rồi!" Cô không muốn cho anh ta biết nếu cô còn ở đây thì anh ta cũng không đi. Cô cũng không muốn bị mất thể diện nữa!
Cô hiện tại rất lo sợ, hai người phía trên kia không ngừng gào thét, không biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Không nhìn nữa, chỉ nghĩ đến thôi là muốn ngất rồi!
"Ở lại thêm chút nữa được không ? Biết đâu anh ấy có thể quay lại?" Kha Văn lưu luyến không muốn đi, mắt vẫn nhìn lên cao!
Đúng lúc Như Y không biết phải làm thế nào thì người của sở cảnh sát đã lập hàng rào phân cách, mở rộng diện tích an toàn, lùa hết toàn bộ người không phận sự ra ngoài.
"Đủ rồi, đi thôi, những chuyện như thế này, làm sếp thì làm sao để cho người khác chứng kiến chứ!" Rốt cuộc, Như Y kéo tay Kha Văn ra khỏi đám đông, đi chợ mua thức ăn thôi.
******
Hoắc Doãn Văn đi tới tầng lầu bên dưới, hỏi thăm nhân viên cứu hộ: "Tình huống như thế nào?"
"Bây giờ thì không tốt lắm, người nhảy lầu tính khí thất thường, chúng tôi không nắm bắt được!" Cảnh sát và nhân viên cứu hộ không tìm được cách nào khả quan hơn. Công trường có hơn hai mươi tầng, nhân viên cứu hộ cũng phải được an toàn trước, không thể vì cứu một người mà hy sinh những người khác.
"Nếu vậy thì để tôi đi, bọn họ vẫn muốn gặp tôi sao?" Hoắc Doãn Văn nói.
Viên cảnh sát vội vàng phản đối: "Hoắc tổng, anh lên càng không được. Bây giờ, tâm trạng của bọn chúng đang rối loạn, anh mà lên, bọn chúng sẽ nhảy xuống, lúc đó việc cứu viện sẽ gặp khó khăn. Người chịu thiệt vẫn là anh thôi!"
Lúc này, giám sát công trường chạy đến, đưa ra đề nghị: "Chúng ta có thể mời một chuyên gia tâm lý đến đây ngay hay không ? Bây giờ bọ họ đang gào thét, không có tinh thần hợp tác, không cho ai đến gần. Nhất là người lớn tuổi, trông có vẻ khác thường."
"Chuyên gia tâm lý? Tìm ở đâu?" Mọi người nhất thời cũng lờ mờ phát giác ra!
Giám sát công trường vội nói: "Bệnh viện tâm thần, hãy liên lạc ngay với bác sĩ của bệnh viện tâm thần!"
Mấy phút sau, trợ lý của tập đoàn Hằng Viễn lo lắng cúp điện thoại." Đã liên lạc xong, nhưng chuyên gia lại không ở gần nơi này. Nhanh nhất là hơn bốn mươi phút nữa anh ta mới đến nơi. Đó là chưa kể có thể xảy ra tình trạng kẹt xe.!"
"40\'?" Hoắc Doãn Văn cau mày, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, nét mặt lo âu: "Trời nóng như thế này mà bọn họ dám làm loạn. Đáng ૮ɦếƭ!"
"Hoắc tổng, vậy phải làm sao bây giờ?" Tổ trưởng quản lý hạng mục nói.
Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn lên phía trên. Vài phút sau, quyết định đi qua một bên, lấy điện thoại ra, nhấn một chuỗi số!
Hiện giờ, chỉ tìm cô ấy thôi!
Cô ấy không phải đã học qua khóa tâm lý rồi sao?
"Tiểu Y à, nghe nói em và lão Từ đã chia tay rồi; chúc mừng, chúc mừng; hoan nghênh đã trở thành người độc thân! Vậy thì em hãy cho anh một cơ hội nhé, được không?" Cao Hải vừa nghe nói cô và người nào đó đã chia tay thì ngay lập tức gọi điện hỏi thăm.
"Tôi chia tay với ai thì đó là việc của tôi, không liên quan đến anh!" Nhan Như Y buồn bực trả lời.
"Đương nhiên là có liên quan tới anh rồi. Trước đây, em là bạn gái của lão Từ, anh không cách nào can thiệp được. Giờ đây, hai người đã chia tay, anh có thể tự do theo đuổi em mà."
"Được rồi, được rồi, bây giờ tôi đang bận, không nói chuyện với anh nữa.!" Nói xong, cô cúp điện thoại, người đàn ông này thật phiền toái.
"Như Y, tớ thật sự không biết tại sao cậu lại như vậy. Hoắc Doãn Văn nhất định là đang để ý đến cậu, cậu sao mà không biết nắm bắt lấy cơ hội chứ, mà Hoắc Doãn Văn cũng thật là…" Lúc này, Kha Văn lại lải nhải bên tai cô.
"Hôm nay ăn lẩu cá à?" Nhan Như Y đi tới trước quầy bán cá hỏi, đồng thời cũng làm cho Kha Văn im miệng.
"Gà xào cay đi, chúng mình vẫn thường thích ăn món này mà!" Kha Văn vội vàng nói, đồng thời nuốt nuốt nước bọt giống như đĩa gà xào cay đã bày ra sẵn trước mắt vậy.
Họ lại đi tới quầy bán gà, chủ quầy nhiệt tình giới thiệu: "Mua đi cô, đây là gà thả vườn đó, còn tươi lắm, vừa mới Gi*t sáng nay đó."
"Bao nhiêu tiền một kg?"
"Rẻ lắm, chỉ 12 đồng /kg. Con này 30 đồng!"
Nhan Như Y chỉ vào một con gà: "Con này, tôi mua con này"
Lúc này, điện thoại trong tay Như Y lại vang lên, tiếng chuông vô cùng lớn, cô lại nghĩ rằng Cao Hải lại gọi đến; không thèm nhìn đến, cô trực tiếp nghe luôn: "Này, lại có chuyện gì thế??"
"Em gái, là con gà này sao?" Chủ quầy cầm một con gà lên, hỏi lại.
"Không phải, là con bên kia, đúng rồi." Cô đồng ý với chủ quầy, giọng nói khó nghe.
"Cô đang ở đâu?" Âm thanh trong điện thoại vang lên, giống như đã rất quen thuộc.
"Tôi đang đi chợ, anh là ai?" Trong chợ đặc biệt ồn ào, khiến cho Như Y phải nâng cao âm điệu.
"Tôi là Hoắc Doãn Văn!"
Nhan Như Y lập tức sửng sốt, vội vàng lấy lại giọng nói bình thường, tôn trọng: "Hoắc tổng, anh vẫn khỏe chứ!"
Vừa nghe đến ‘Hoắc tổng’, Kha Văn bên cạnh lập tức mở to hai mắt, nét mặt hưng phấn nhìn cô.
"Cô có thể đến công trường bây giờ được không?"
"Tôi?"
"Đúng, đang có việc cần cô giúp!"
"Thế à, tôi đến ngay!" Người ta năm lần bảy lượt giúp mình, bây giờ tìm cô giúp một tay, cô sao có thể cự tuyệt được!
"Tôi bảo tài xế qua đón cô?" Hoắc Doãn Văn an bài.
"Không, không cần, tôi cũng đang ở gần đó mà, chỉ mấy phút là tới thôi!"
"Vậy thì tốt, cám ơn!"
"Không cần khách sáo!"
Cúp điện thoại, cô kéo tay bạn tốt: "Đi, về lại công trường!"
"Thật hả? Tốt quá!" Kha Văn vô cùng hưng phấn, vì có thể nhìn thấy Hoắc Doãn Văn.
Chủ quầy gà giơ con gà mà Như Y đã chọn, vội hỏi:" Em gái à, có mua gà nữa không?"
"Có chứ, hết bao nhiêu tiền?" Kha văn xoay người, móc Ϧóþ ra!
"38!"
Trả tiền, cầm con gà đã được làm sạch, hai cô gái vội vàng đi về phía công trường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc