Mắng ba tiếng?
Cô có thể hiểu
Nhưng đập bể 2 chiếc laptop ???
Lúc người có tiền nổi giận cũng thật quá lãng phí, nếu muốn phát giận thì trực tiếp tặng laptop cho người khác đi, cần gì phải đập bể như vậy, laptop cũng không có làm gì đắc tội với anh ta nha.
Số cô cũng quá “may mắn” đi, ᴆụng ngay lúc anh ta nổi giận lớn như vậy, trăm năm mới có một lần nha.
Cô đành ngồi chờ trên ghế so-pha, lấy điện thoại chơi rắn ăn trái cây, trò này cô chơi không tốt lắm, rắn càng ngày càng dài, ngày càng nhiều khúc quanh.
Đúng lúc ấy điện thoại hiện lên 1 dãy số lạ, điện thoại vừa kêu 1 tiếng cô liền ngay lập tức nhận điện thoại, thật không cẩn thận mà.
Ách!
Đây là điện thoại ai gọi tới đây, mã số có chút ấn tượng nhưng mà cuối cùng cô cũng không nghĩ ra được là của ai.
Cô áp điện thoại lên tai, chuẩn bị nghe điện thoại
Bên kia điện thoại nhanh chóng truyền đến âm thanh mạnh mẽ: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi…” . Ai đây? Âm thanh này hình như cô đã từng nghe nhưng mà qua điện thoại lại không được rõ ràng. Chẳng lẽ lại là đồng nghiệp của cô? “Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy ạ?”
“Họ không có nói cho cô hôm nay 5h30’ đến phòng làm việc của tôi sao?”
Đầu kia cũng không nói mình là ai mà truyền tới là giọng không vui đang chất vấn cô
Nhưng mà rốt cuộc cô đã biết được ai gọi điện thoại tới
Hoắc Doãn Văn!
Nhan Như Y bỗng chốc đứng lên từ trên ghế, vội vàng giải thích: "Tôi sẽ đến ngay đây, tôi ở ngay bên ngoài phòng làm việc của anh.”
“Vào đi!” bỏ lại ba chữ này, liền cúp máy
Nhan Như Y cầm túi xách lên, mỉm cười với thư kí, điều chỉnh hô hấp, sau đó đẩy cửa bước vào
Đập vào tầm mắt cô là văn phòng rộng lớn, vốn nên gọn gàng sạch sẽ nhưng mà giờ này lại vô cùng lộn xộn, giấy tờ vất lung tung đầy mặt đất, còn có hai chiếc máy tính bị ném bể nằm đó
Nơi này giống như vừa bị một trận chiến càn quét qua vậy.
Hoắc Doãn Văn mặc tây trang xanh dương, ngồi vắt chéo hai chân trên ghế dựa bằng da thật, hai tay để hai bên thành ghế
Anh đưa lưng về phía cô, bóng lưng anh tuấn mà thần bí
Trong phòng vẫn là bầu không khí âm u, bị đè nén.
Cô lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng anh, bờ vai anh rất rộng, bộ tây trang càng làm tôn lên vóc dáng của anh, nhìn thập phần cao quý, hơn nữa ẩn dưới lớp quần áo ấy cô nhìn ra được phần lưng hoàn mĩ, mê người, cô tiếp tục nhìn anh từ trong ra ngoài, từ hai cánh tay, eo, đến đôi chân tráng kiện thon dài.
Hoắc Doãn Văn không nói gì, tự nhiên hút thuốc, trên đầu lượn lờ một mảnh khói mờ, sau đó khói mờ dần tản ra, phiêu đãng khắp phòng, một bàn tay anh đang đùa nghịch chiếc bật lửa, két… đạt… két… đạt, ánh lửa lúc sáng lúc tối!
Không biết vì sao nhưng mà nhìn đến vẻ mặt đó của anh lại khiến cô đau lòng, khổ sở!
Chuyện vừa rồi có lẽ làm cho anh rất tức giận, buồn bực nếu không anh sẽ không có dáng vẻ như bây giờ!
Ý nghĩ vừa phát sinh làm cô hoảng hốt, vội vàng dừng lại!
Cô điên thật rồi, với một người xa lạ thì đau lòng cái gì chứ? Hơn nữa người xa lạ này còn không để ý tới sự đau lòng của cô, căn bản là uổng phí tâm tư mà
Cô thận trọng tiến lên, nói: “Hoắc tổng, làm phiền ngài, tôi đến lấy túi hồ sơ”
Nói xong, cô lẳng lặng đứng một bên chờ đợi, đưa mắt khắp nơi tìm kiếm túi hồ sơ. Nhưng trên mặt bàn sạch bóng không có, những nơi khác xung quanh cũng không có!
Két, đạt, két, đạt, két, đạt!
Anh ta không nói chuyện, tiếp tục bật tắt chiếc bật lửa.Âm thanh này làm phòng làm việc càng trở nên yên tĩnh, căng thẳng.
Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Mười ngón tay cô đặt trước bụng, xoắn vặn vào nhau cho thấy sự khẩn trương của cô
“Cô tới muộn 15 phút, điều này là tối kị trong công tác, nhất là hẹn gặp công ty hoặc lãnh đạo là vô cùng thất lễ!”
Anh ta quay đầu lại, bắt đầu phê bình cô.
Cô đã muộn?
Điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng uất ức, rõ ràng là cô đã đến nơi này 15’trước.
Cô không phục, giải thích: “Thật ra 15’ trước tôi đã đến, nhưng tôi thấy anh rất bận nên không quấy rầy anh..” Cô cố gắng nói uyển chuyển một chút.
Hiểu cô đã nhìn thấy mình nổi giận, Hoắc Doãn Văn hình như có chút xấu hổ, lặng lẽ hút thuốc lá, mùi thuốc lá trong phòng ngày càng nồng đậm.
“Nếu hôm nay anh không tiện, hôm khác tôi liên lạc với trợ lý Triệu cũng được.” Cô cẩn thận nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Đồ của cô vẫn còn ở trong xe…” Hoắc Doãn Văn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng lên “Cô đi cùng tôi xuống xe, tôi đưa cho cô”
“Được” Cô bước chậm lại, thở phào nhẹ nhõm!
Cô và anh trước sau ra khỏi phòng làm việc, khi đi ngang qua nữ thư kí, Hoắc Doãn Văn trở nên rất nghiêm nghị, ngón tay nâng lên chỉ vào thư kí: “Cô nghe kĩ cho tôi, về sau tôi không có trong phòng làm việc, không được cho bất kì ai vào.
Nữ thư kí lập tức đứng lên, sợ sệt trả lời: “Dạ!”
Sau đó anh nắm lấy khuỷu tay cô kéo vào thang máy.
Sau đó cô đi theo anh đến bãi đậu xe, nơi này chủ yếu quản lý xe của cán bộ cấp cao nên dĩ nhiên toàn xe hạng sang.
Ánh sáng lúc trời chiều chiếu vào người bọn họ, dịu dàng, hoa mỹ mà mộng ảo. Lại được hôm nay thời tiết tốt, bầu không khí càng thêm mấy phần hương vị cổ tích
Cô nhìn anh được ánh sáng hoàng hôn chiếu vào, bao quanh là một tầng ánh sáng nhàn nhạt, không kiềm chế được hít sâu vào luồng không khí ngọt ngào ấy!
Hoắc Doãn Văn ấn tay vào điều khiển từ xa, một tiếng “tít” vang lên.
Cô lẳng lặng đứng bên cạnh xe chờ đợi!
Anh mở cửa xe, chui vào bên trong lấy ra một chiếc túi màu vàng đưa cho cô.
“Cảm ơn anh, Hoắc tổng!” , cô cầm lấy, kiểm tra lại đồ đạc của mình, chứng chỉ Anh ngữ cấp 8, chứng chỉ thư kí, bản sao chứng minh thư, giấy phê chuẩn thực tập của trường, kể cả chứng chỉ đăng kí tâm lý đều ở bên trong! “Hoắc tổng, vậy tôi đi trước, không quấy rầy anh nữa!”
Nói xong, cô xoay người bước đi!
Anh nhìn bóng lưng cô, thanh âm không lớn, không nhỏ hỏi một câu: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, cô có thể ở cùng tôi một lúc được không?”.
Thanh âm tràn đầy mệt mỏi, lại không biết có phải cô nghe nhầm không mà trong âm thanh đó còn chứa một phần đè nén.
Giọng điệu như vậy khiến cho cô khó lòng từ chối được.
"Nếu không vui thì chúng ta đi ăn cái gì đi, ăn xong thì vui vẻ lại ngay!" Nhan Như Y đề nghị, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện không vui hoặc tức giận việc gì, cô đều giải tỏa bằng việc ăn uống, nhưng như thế không có nghĩa là ăn như hổ đói.
Phàm ăn như thế, thì chỉ là người có tiền mới có khả năng!
"Ngoài ăn uống ra thì còn cách nào khác không??" Hoắc Doãn Văn tất nhiên không cảm thấy hứng thú đối với viếc ăn uống này.
"Thế thì chơi thể thao nhé. Khi cơ thể mệt mỏi, kiệt sức, những chuyện không vui đều đã được giải tỏa ra ngoài rồi.!" Nhan Như Y nói.
"Vậy cô thích môn thể thao nào?"
"Tôi à? Bóng bàn!"
"Cô biết chơi bóng bàn sao?" Hoắc Doãn Văn ngạc nhiên nhíu mày, quan sát cô.
Nhìn anh ta tỏ vẻ không tin mình, Nhan Như Y không phục, nói ra mình đã từng có thành tích rực rỡ như thế nào. "Đừng có xem thường tôi như thế chứ, tôi đã từng đoạt chức vô địch dành cho thanh thiếu niên quốc gia đó"
"Giải vô địch ư, không tin nổi!"
"Ha ha ——" cô cúi đầu cười một tiếng."Tôi gạt anh làm gì, anh tin hay không thì tùy!"
"Người biết chơi bóng bàn không nhiều lắm. Bình thường có người cùng đánh bóng bàn với cô sao?"
"Năm tôi học đệ nhị, thời gian học tập vất vả, cũng không có thời gian chơi, hơn nữa, cũng không có người chơi cùng. Đến năm Đại học, Đoàn trường có tổ chức chơi môn thể thao này, vì thể tôi cũng có nhiều bạn đồng môn hơn, tuần nào cũng tham gia." Nhắc tới môn thể thao yêu thích chủa mình, trên mặt cô hiện lên nụ cười khó tả, hung phấn vô cùng!!
"Vậy bây giờ thì sao? Còn chơi không?" Ánh mắt của Hắc Doãn Văn hiện ra một tia hứng thú.
"Cũng không tệ lắm, có một Câu lạc bộ bóng bàn ở vùng ngoại ô,gần nơi tôi ở. Hơn nữa, bạn cùng phòng của tôi cũng rất thích chơi, cho nên chúng tôi thường đến đó chơi vào lúc rảnh rỗi.!"
"Này —— tài nghệ chơi bóng của của cô tốt như thế, vậy chúng ta đến đó đi cho tôi mở rộng tầm mắt." Hoắc Doãn Văn đề nghị, đôi mắt đang u ám bỗng sáng lên hứng thú.!
Trong một tháng này, cô đang vội tìm việc làm, thật đúng là chưa có đánh một trận nào cả! Nghe anh ta nhắc tới, chân tay cô có chút ngứa ngáy.
Nhưng cùng đi chơi bóng bàn ư?
Như Y nhìn Hoắc Doãn Văn: vô cùng tuấn tú. Toàn thân giống như mang theo từ trường háp dẫn, vô cùng thu hút. Cùng đi chung với một mỹ nam như vậy, cô có thể thoát được sự hấp dẫn của anh ta sao?
Không cần, cô không muốn trải qua cảm giác phức tạp đó đâu nhé!
Người như vậy thà cách xa một chút thì tốt hơn!
"Thật ngại quá, buổi tối tôi còn có việc!"
Trên mặt Hoắc Doãn Văn vừa mới xuất hiện một sự hăng hái liền biến mất, giọng nói lộ ra vẻ mất mát: "Vậy hãy xem như tôi đưa cô về nhà nhé!"
Nhan Như Y đứng yên không nhúc nhích, Trong mắt cô hiện lên vẻ do dự!
Hoắc Doãn Văn mở cửa bên ghế lái phụ, nói với cô: "Lên xe đi, bây giờ là giờ tan tầm, cô muốn tìm tuyến xe buýt của mình thì hơi khó khăn đó!"
Anh ta ngừng lại rồi nói: "Tôi cũng muốn đến Câu lạc bộ bóng bàn, tiện đường đưa cô đi một đoạn!"
"Thế à? Vậy tôi cũng không khách sáo, đến đó tôi sẽ trả tiền đổ xăng cho anh!” Nhan Như Y ngồi vào trong xe, vô cùng sòng phẳng nói, cô cũng không muốn nợ nần gì anh ta cả.
"À ——" Hoắc Doãn Văn cười cười, đóng cửa lại, khởi động xe: “Tôi cũng cần cô dẫn đường đến đó mà, như thế sẽ tiết kiệm xăng, tôi phải cảm ơn cô mới đúng!"
"Ha ha ——" Cô cười thành tiếng, anh ta cũng hài hước thật!
Chỉ là ——
Vào thời điểm này, cũng có người chơi bóng bàn sao?