Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 10

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Không Muốn Cúp Điện Thoại Của….
Nhan Như cảm thấy thật xấu hổ, cố làm cho giọng nói thật bình tĩnh: “À, vậy cô có thể giúp tôi liên lạc với Hoắc tổng được không?”
“Nhan tiểu thư, là thế này, tài xế đang lái xe đưa Hoắc tổng ra sân bay để kịp chuyến bay lúc 10h40’, xe riêng của anh ấy đang ở trong kho!” Trợ lý giải thích
Túi hồ sơ của cô đang để trên xe của anh ta, xe thì ở trong garage mà người thì đang trên đường đến sân bay. “Vậy cô có thể mở xe của anh ấy ra và lấy giúp tôi tập hồ sơ trên xe được không? Tôi thật sự rất cần nó.”
“Thật xin lỗi Nhan tiểu thư, tôi không có chìa khóa xe của Hoắc tổng, xe và chìa khóa đều do Hoắc tổng giữ! Thế này nhé, tôi sẽ báo với Hoắc tổng gọi điện thoại cho cô, cô hỏi thăm thử xem sao nhé!”
Nhan Như gật đầu lia lịa. “Thật tốt quá, cảm ơn cô!”
10h40’ máy bay cất cánh, nếu như cô không đoán nhầm thì anh ta đến Anh?
Điện thoại của cô vừa kết thúc được hai phút thì một hồi chuông khác liền vang lên, là một chuỗi số lạ.
“Alô, xin chào, xin hỏi anh là…?” Như Y nhận điện thoại
“Là tôi, Hoắc Doãn Văn!”
Đang tựa vào đầu giường, cô lập tức ngồi thẳng dậy. Là thanh âm của anh ta, trầm ổn và đầy từ tính, giống như rượu ủ nhiều năm làm người khác phải say
Như Y rất nhanh khống chế được cảm xúc của mình, liền nói trực tiếp vào chủ đề: “Hoắc tổng, anh vẫn khỏe chứ. Tập hồ sơ của tôi……”
“Uh, tôi biết rồi, vừa rồi thư ký Triệu đã nói cho tôi biết. Thứ ba tuần sau tôi mới quay về, buổi chiều còn có cuộc họp, cô đến công ty lấy hồ sơ lúc 5h30’, được không?”
“Có thể….” Thôi xong rồi, đến lúc đó thì xin nghỉ vậy!
“Ừh, vậy thì tốt, tôi cúp máy đây!”
“Hoắc tổng, hẹn gặp lại!” Cô vội nói, sau đó chờ anh ta cúp điện thoại trước.
“Ừh”
". . . . . ."
". . . . . ."
Cô chờ anh ta cúp trước, còn anh ta thì chờ cô cúp trước. Cứ như thế, thời gian giữa bọn họ giống như ngừng trôi. Như Y khẩn trương đến nỗi nghe được nhịp thở của mình. “Hoắc tổng, còn có chuyện gì sao?"
“Cô cúp máy trước đi.” Hoắc Doãn Văn nói
“Vậy, tôi cúp trước đây.” Tâm lại không khống chế được, cô lập tức ngắt máy.
Nhìn điện thoại trong tay, trong lòng cô oán thán, anh ta sẽ không cho là mình cố ý để quên đồ trên xe anh ta chứ?
Ôi, mình có muốn thế đâu chứ, tóm lại, sau khi lấy được hồ sơ của mình, nhất định từ nay về sau sẽ không gặp lại anh ta nữa!
Mới vừa ném điện thoại trên giường, Từ Nhất Minh liền gọi tới.
Giọng điệu của hắn rất hưng phấn. “Như Y, lúc xế chiều chủ xe Land Rover đã đến bệnh viện, không chỉ thanh toán toàn bộ tiền thuốc mà còn chu cấp thêm 5 vạn nữa đó!”
“Ừh…” chuyện này cô đã sớm biết nên không có gì ngạc nhiên cả.
Người gây tai nạn đến buổi chiều, nhưng đến buổi tối hắn mới gọi điện thoại cho mình. Có thể thấy được là mẹ hắn không ở đó nên hắn mới dám liên lạc với mình!
Như Y cảm thấy rất chán nản, nhưng lại thôi, dù sao đi nữa cô đã quyết định chia tay với anh ta.
“Như Y, em và Hoắc Doãn Văn có quen biết nhau không? Người gây tai nạn là vì anh ta mà đến phải không? Em và Hoắc Doãn Văn thật sự là có họ hàng hả, sao mà anh lại không biết thế? Từ Nhất Minh nhắc đến mấy chữ Hoắc Doãn Văn liền hưng phấn khác thường. “Anh ta và em có họ hàng hả? Sao không giới thiệu cho anh biết?”
“À, là bà con xa, về cơ bản là không thân thích lắm. Lúc em ở đội cảnh sát giao thông tranh luận, vừa đúng lúc anh ta đi tới, thế rồi nói giúp em một câu thôi!” Cô biết Từ Nhất Minh nhất định biết Hoắc Doãn Văn, và cô cũng không hy vọng gặp lại anh ta, nên nửa thật nửa giả nói.
Lần Đầu Đến Hằng Viễn
Nghe cô nói như vậy, Từ Nhất Minh rất thất vọng. Cô cũng lười giải thích, liền cúp điện thoại.
Ba ngày sau, cô bắt đầu làm ở bộ phận hỗ trợ của tập đoàn địa ốc ‘Ngự Cảnh”. Hàng ngày cô đảm nhận công việc giải thích với khách hàng về các căn hộ, phong thủy, khung cảnh lãng mạn ... Những thứ này đối với cô mà nói đều là chuyện dễ dàng, nên cô vừa làm vừa tận hưởng công việc!
Đồng thời, khi bắt đầu tiếp xúc với giới kinh doanh, cô cũng phát hiện đúng như Kha Văn nói, ‘Hoắc Doãn Văn’ là một cái tên vô cùng nổi tiếng! Không chỉ có thường xuất hiện trong lúc trà dư tửu hậu của đồng nghiệp, Hoắc Doãn Văn còn là khuôn mặt trang bìa thường xuyên xuất hiện trên nhiều tạp chí kinh doanh. Anh được xưng tụng là thiên tài kinh tế.
Sau khi đi làm được hai ngày, Nhan Như Ý xin quản lý cho về sớm để đến Tập đoàn Hằng Viễn lấy lại bộ hồ sơ để quên. Vừa mới từ phòng quản lý đi ra, Như Ý bắt gặp nữ thư ký đang hưng phấn đến điên cuồng: “Ngày mai, quản lý yêu cầu tôi đem tài liệu đến tập đoàn Hằng Viễn. Có lẽ trong thang máy buổi sáng sớm sẽ gặp được Hoắc tổng. A, ai đi mua sắm với tôi không. Tôi phải mua một cái váy với giày mới…” Cô nàng vừa nói, vừa đỏm dáng ngắm mình trong gương.
Những nữ nhân viên khác hâm mộ nhìn cô thư ký: “Cô đó nha, đừng có chảy nước miếng khi nhìn thấy Hoắc Doãn Văn nha…” Nữ nhân viên khác kêu ré lên “Chảy nước miếng? Em sợ chị ấy té xỉu ngay dưới chân Hoắc tổng.”
Cô nàng thư ký thật sự hưng phấn, cũng không ngại sự trêu chọc của đồng nghiệp, khoác lác vô sỉ. "Thôi đi, chảy nước miếng, té xỉu có là cái gì? Nếu như chị đây thật nhìn thấy Hoắc tổng, chị đây sẽ lập tức nhào vào trong иgự¢ anh ấy, dùng sức ôm lấy anh ấy, sau đó trực tiếp OOXX anh ấy. Ha ha… Hoắc tổng nhất định thừa hưởng năng lực tình dục rất mạnh. A… chỉ nghĩ tới tâm tình chị đây liền thật phấn khích…"
Nghe đến đó, Nhan Như Ý thiếu chút nữa ૮ɦếƭ vì sặc. Đây có đúng là phòng làm việc của các bậc đàn anh đàn chị đầy kinh nghiệm không? Làm cô mấy hôm nay e lệ rụt rè vì sợ mọi người phiền lòng tay mơ như cô.
Đi tới bàn làm việc, Nhan Như Y tắt máy tính, cầm túi xách, chào tạm biệt mọi người.
"Tiểu Nhan, bữa nay tan ca sớm vậy?" Thư ký ngạc nhiên
"A, còn một ít giấy tờ chưa nộp cho quản lý, nên hôm nay em xin về sớm để bổ sung, mai nộp. Tạm biệt!" Cô trả lời đơn giản, sau đó đi ra cửa. Vừa ra khỏi phòng làm việc, khoéo miệng hơi nhếch lên, cô không nhịn được thầm hài lòng!
Nếu để cho bầy sắc nữ trong kia biết, cô sắp đến Hằng Viễn, hơn nữa sẽ gặp mặt trực tiếp Hoắc Doãn Văn, không biết họ sẽ nhảy nhổm lên như thế nào? Có ghen tỵ hay không? Nhún vai một cái, cô vừa cười thầm vừa đi vào thang máy…
Từ xe buýt chuyển sang xe điện ngầm, lại từ xe điện ngầm chuyển sang xe buýt, rốt cuộc, cô đi tới khu vực đắt đỏ nhất – tập đoàn Hằng Viễn!
Không hổ là tập đoàn lớn, cả khung cảnh bên ngoài cũng đã thể hiện xa hoa, rộng rãi. Trong bãi đỗ xe, có hàng loạt xe sang trọng. Vừa lúc, cô cũng thấy được chiếc xe Mercedes quen thuộc!
Ngay tại cửa ra vào, cô bị kiểm tra an ninh rất kỹ. Cuối cùng, cô cũng đã đặt chân vào Hằng Viễn!
Nhiệt Độ Thấp Trong Phòng Làm Việc
Lúc này vừa đúng năm giờ, cách đây nửa giờ, cô đến phòng vệ sinh để giải quyết nhu cầu cũng đồng thời sửa sang lại quần áo, rửa mặt mũi để trông có thêm sức sống hơn.
5h15’, cô đã lên đến tầng 10 – nơi làm việc của Hoắc Doãn Văn!
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô loáng thoáng nghe được có người đang nói lớn tiếng. Đến gần, âm thanh này càng lúc càng rõ. Là âm thanh của Hoắc Doãn Văn, vô cùng tức giận!
Nhan Như Y đi đến cánh cửa gỗ có treo bảng: “Phòng làm việc của Tổng giấm đốc”. Đi vào bên trong, cô thấy có một cánh cửa nữa đang mở, bên trong có vài người đang đứng trước bàn làm việc cúi đầu, run run rẩy rẩy, có người còn đang cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán!
Mặc dù cô đang đứng ngoài cửa nhưng cũng cảm nhận được nhiệt độ bên trong đang giảm., tim ngừng đập, không dám thở mạnh.
Cô đi vào bên trong, liếc nhìn.
Hoắc Doãn Văn ngồi ở bên cạnh bàn, kích động quát lớn: “Các anh làm như vậy là không tôi ra gì cả! Nói cho tôi biết, ai mới là cấp trên của các anh? Các anh nghe theo chỉ thị của ai? Nếu ai cũng muốn thay tôi ra quyết định vì thì còn cần đến tôi – Tổng giám đốc này – làm gi? Nghe cho rõ đây, nếu hậu quả của chuyện này nghiêm trọng, ảnh hưởng đến Công ty thì các anh phải tự mình gánh lấy trách nhiệm——"
Mấy vị quản lý đều không dám nhúc nhích, cúi đầu không dám mở miệng!
Ngoài cửa, lần đầu tiên Nhan Như Y nhìn thấy Hoắc Doãn Văn nổi giận như vậy, nghiêm khắc phê bình người khác, nói năng khí phách, thật làm cho người khác phải run sợ!
Thì ra anh ta không phải lúc nào cũng ôn hòa, anh ta cũng có một mặt thật đáng sợ!
Như Y thu hồi tầm mắt, xoay người thì thấy cô thư ký đang ngồi tại chỗ, run rẩy, gương mặt trắng bệt.
"Các anh cút hết ra ngoài cho tôi——" Hoắc Doãn Văn tức giận rống lên. Cho dù là đang giận dữ, nhưng âm thanh cũng rất quyến rũ!
Tiếp đó, các quản lý của tập đoàn Hằng Viễn lần lượt đi ra ngoài. Người ra cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó, họ lần lượt thở dài, nới lỏng cà -vạt, khuôn mặt ủ rũ như đưa đám đi về hướng thang máy.
Nhan Như Y hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với thư ký: “Chào cô, tôi họ Nhan, tôi có hẹn trước với Hoắc tổng, phiền cô vào thông báo với anh ấy giúp!"
Cô thư ký nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, sau đó nhỏ giọng nói với Như Y: “Cô chờ chút rồi mới đi vào nhé, hiện giờ Hoắc tổng đang nổi giận, đi vào lúc này e không tốt lắm!"
Nhan Như Y nhìn thấy cô thư ký không dám vào lúc này nên nói như thế. Hơn nữa, cô cũng không dám vào thời điểm này.
"Anh ấy thường nổi giận như thế à?" Không biết tại sao cô lại buột miệng hỏi
"Không, Hoắc tổng chưa từng nổi giận như thế này bao giờ, đã chỉ trích ba tiếng rồi, còn ném luôn 2 bản kế hoạch đang chờ ký duyệt!" Thu ký giơ tay vuốt vuốt иgự¢, giọng điệu run rẩy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc