Đâm Trúng Chỗ ĐauHoắc Doãn Văn dẫn cô đến một nhà hàng mang phong cánh cổ kính, trong phòng ăn được lắp đặt tinh xảo rất đẹp mắt.
“Cô thích ăn gì?” Anh đem thực đơn đưa cho cô, mặt vẫn âm trầm tức giận.
“Tôi không đói, anh cứ ăn đi!”
Ánh mắt anh sắc bén như mũi tên hướng về phía cô. “Không đói? Đứng ở đó một buổi tối mà không đói?”
”Tôi không có tâm trạng, ăn không vào!” Mặc dù cô đã không ăn gì trong 24 giờ qua nhưng vào lúc này mà cô còn có thể ăn được thì cô không khỏi bội phục mình.
“Cô vì loại gia đình đó mà ăn không ngon sao?”
“……” Cô không thể phản bác lại được lời của anh. Bất quá thật sự rất kì lạ, tại sao anh ta phải tức giận mà dùng giọng nói giễu cợt nói cô, anh ta và cô chỉ là người xa lạ mà thôi nha.
Anh không châm chọc cô nữa quay lại gọi đồ ăn! Thật sự là trùng hợp nha, những món anh ta gọi đều là món cay Tứ Xuyên còn trùng hợp hơn nữa đó toàn là những món cô thích ăn nha.
Sau khi phục vụ rời đi, trong phòng còn lại mỗi hai người bọn họ.
Nhan Như Y cầm ly trà lê, từng chút từng chút uống ly trà thơm ngát.
Một lúc sau thức ăn được bê lên.
“Nhanh ăn đi !” Anh ta vừa nói vừa cho thuốc lên môi rồi bật lửa đốt.
Ngay sau đó, trong không khí nổi lên những tầng khói nhàn nhạt.
Anh ta vẫn không hề động đũa mà lại bảo cô ăn, cô làm sao mà ăn được cơ chứ.
“Khi nào cô ăn xong bát cơm này thì khi đó tôi sẽ đưa cô về nhà!” Anh rũ đôi lông mi dài cong hơn của con gái cao ngạo và uy Hi*p nói.
Trên mặt bàn bày những món ăn rất đẹp mắt lại tản ra mùi thơm cay cay thoang thoảng trêu chọc khiếu giác của cô. Chắc là tại cô suy nghĩ nhiều quá? Nhưng mà cô thật sự rất là đói a.
Cuối cùng cô cũng cầm đũa lên từ từ giải quyết các món ngon đậm màu sắc trước mặt.
Rất nhanh cô đã ăn hết một bát cơm to.
Bất chợt, âm thanh của anh vang lên : “Cô yêu bạn trai cô lắm à?”
Cô bất ngờ dừng lại, cô cũng không biết mình có yêu Từ Nhất Minh hay không. Chẳng qua là ở đây học đại học bốn năm anh ta chiếu cố cô rất tốt, cô mà đi làm thêm về khuya anh ta sẽ tới đón cô. Cô ban ngày không lấy được nước nóng, anh ta sẽ mang nước nóng cho cô. Hơn nữa , hai người còn là người Tứ Xuyên, mỗi khi về quê lại cùng nhau về, cứ như vậy dần dần trở thành người yêu của nhau. Cô chưa từng ý thức được là mình không yêu anh ta, cũng chưa từng suy nghĩ đến việc yêu anh ta.
“Cha mẹ anh ta không chấp nhận cô mà anh ta cũng không bảo vệ được cô, đàn ông như vậy không đáng để cô yêu, cô hãy chia tay với anh ta đi!” Anh giống như lãnh đạo mà ra lệnh cho cô.
Bộ dạng của anh không ai bì nổi, Nhan Như Y cảm thấy không thể giải thích được cô nâng mình lên nói: “Chuyện của tôi tôi tự biết lo liệu!” Thật ra thì anh nói cũng đúng, nếu như cha mẹ Từ Nhất Minh không chấp nhận cô, cô sẽ không mặt dày mày dạn mà dây dưa với anh ta. Đợi đến khi thân thể anh ta tốt hơn cô sẽ chia tay anh ta.
Chỉ là những chuyện như vậy cô không cần ai khuyên nhủ.
Hoắc Doãn Văn thấy Nhan Như Y như bị ma ám, không nghe lời khuyên nhủ của mình nhất thời nổi trận lôi đình. “Chẳng nhẽ cô vì một người con trai mà ngay cả lòng tự trọng cũng không cần? Cô còn muốn người ta coi thường mình hay sao? Cha mẹ nuôi dưỡng cô khôn lớn để cô cho người ta vũ nhục cô, để cho người ta đánh cô sao? Cô có biết hay không, làm người thì danh dự là quan trọng nhất?”
Lời của anh như những mũi tên đâm trúng lòng cô làm cô nhất thời mất hết mặt mũi. Cô bỗng chốc đứng lên, nắm chặt quai túi xách, giọng nói không tốt mà trả lời: “Hoắc tiên sinh, mặc dù anh giúp tôi giải quyết rắc rối tôi rất cảm ơn anh. Dù nói thế nào đi nữa chúng ta cũng chỉ là người xa lạ, chuyện của tôi không phiền đến người xa lạ như anh để ý tới. Hiện tại không còn sớm nữa, tôi ngày mai còn có một buổi phỏng vấn, tôi đi trước!”
Nói xong cô xoay người muốn đi –
Mất NgủLàm việc theo cảm tính kết quả chính là đau lòng a – bây giờ đêm đã khuya xe buýt không còn, cô cần phải về nha, nhà cô thuê ở một địa phương nhỏ, từ đây về nhà cô đi taxi hết hơn một trăm khối cô thật sự sai lầm rồi!
“Ngu ngốc, mình thật sự rất là ngu ngốc!” Vừa vào đén cửa tháo giầy, cô ném mình vào ghế salon tức giận mắng mình. Trong đầu cô hiện ra thái độ tự cho mình là đúng của Hoắc Doãn Văn, anh ta tại sao lại dùng giọng đó mà dạy dỗ cô cơ chứ? Rõ ràng anh ta xem cô như một con ngốc, cô vẫn có khả năng phán đoán được tình hình cơ mà?
Ngồi trên ghế salon nặng nề thở dốc, cô nhìn về phía đối diện căn phòng . Trong phòng đen như mực, rất yên tĩnh có thể thấy được cô bạn cùng phòng còn chưa có trở về!
Đã qua mười hai giờ, sợ rằng đêm nay cô ấy cũng sẽ không có trở lại
Một hồi âm thanh dễ nghe từ điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không phí yên lặng trong phòng, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, lòng cô chợt hạ xuống, đau đớn cũng bớt đi phàn nào, nỗi uất ức lại trào lên.
Điện thoạt của Nhất Minh gọi tới.
Cô biết hiện tại anh gọi điện cho cô cũng phải cố gắn hết sức mới có thể gọi được, trên đùi, trên tay anh đều bị thương, không dám chậm trễ, cô nhận điện thoại. “Nhất Minh, anh đã tỉnh lại sao?” Cô dẹp hết mọi tâm tình sang một bên, quan tâm hỏi!
“Như Y, thật xin lỗi, mẹ anh đã nói em rất khó nghe phải không?” hơi thở Từ Nhất Minh mỏng manh, chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng biết anh rất đau/
“……….” Cô không trả lời như là thừa nhận
“Xin lỗi, do mẹ anh quá lo lắng, em đừng để trong lòng nhé!”
Từng câu từng chữ anh nói đều tràn đầy áy náy làm cho người ta nghe thật sự rất khó mà không mủi lòng. “Nhất Minh, anh đừng suy nghĩ nhiều quá em không trách bác gái đâu. Bây giờ anh thế nào rồi? Bác sẽ nói sao?”
“Bác sĩ nói phẫu thuật ghép chân rất thành công, về sau sẽ không sao. Xương sườn rất nhanh sẽ hồi phục, thật là gặp may trong rủi nhỉ?!” Anh cười khổ.
Còn có thể nói đùa như vậy, có thể thấy được bây giờ anh ấy đã không còn nguy hiểm nữa. “Bây giờ còn chưa có tìm được người gây ra tai nạn, nhưng cũng rất may là camera giao thông có quay lai được biển số, tin tưởng nhất định sẽ tìm được hắn!”
“Ừ --!” âm thanh của Từ Nhất Minh chợt nhỏ hơn. Hình như anh không muốn nhắc tới chuyện này.
“Nhất Minh, sao lúc đó anh lại ở con đường ấy? Trước lúc đó chúng ta nói chuyện điện thoại, không phải anh bảo anh ở nhà sao?” Nhà của anh ở phía Bắc nhưng lại bị tai nạn ở đường phía Nam cách nhau rấ t nhiều con đường nha.
“Như Y, anh mệt mỏi rồi, mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!” Từ Nhất Minh không trực tiếp trả lời vấn đề của Nhan Như Y mà trực tiếp cúp điện thoại.
Như Y kỳ quái nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng – Từ Nhất Minh đang né tránh vấn đề của cô, anh đang có chuyện gì gạt cô sao?
Thôi, anh nhất định là rất mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp vậy.
Như Y buông điện thoại xuống, cầm lấy quần áo vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ!
Tắm rửa thoải mái, ga giường sáng sớm nay cô mới đổi sạch bong thoang thoảng tỏa ra mùi bột giặt thơm ngát, vậy mà khi cô nằm trên giường lại không hề ngủ được.
Nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra một cái bóng cuồng ngạo mờ nhạt, rồi sau đó từ từ rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện trước mắt cô. Anh ta ngồi ở trên bàn rượu bộ dáng thành thục vui vẻ trò chuyện, còn có anh đang ở trong đám người hướng cô gật đầu mỉm cười……
Mỗi một động tác, từng vẻ mặt….
Không, sao cô lại nghĩ đến anh ta chứ, chắc cô đang bị loạn tưởng rồi!
‘Pặc’ Như y từ trên giường bật dậy…..
Online Nói ChuyệnBan đêm cô không thể ngủ được nên mở laptop ra muốn online một lúc, chiếc laptop kim loại màu đỏ bề ngoài nhìn rất tinh xảo và đẹp, máy tính xách tay này là vào năm cô học đại học năm nhất người hảo tâm tài trợ luôn giúp đỡ cô đưa cho cô.
Máy tính vừa mở lên, QQ liền tự đăng nhập.
Ngay sau đó, QQ liền vang lên hai tiếng ‘cộc cộc’ báo hiệu có bạn tốt vừa login, níck name là Dandelion, cái đầu chim cánh cụt của người đó vụt sáng lên.
Nhìn thấy anh ta online, Như Y liền vội vàng click vào cái đầu của anh, dùng tiếng Anh liên tiếp hỏi han: “Uncle, dạo này sức khỏa của người như thế nào? Hiện tại bên đó là ban ngày mà? công việc rất bận rộn sao?”
Dandelion là người đã giúp đỡ cho cô đi học, quốc tịch Mỹ. Giúp đỡ cô từ năm cô học trung học cho đến đại học. Năm cô học đại học năm nhất, cô có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân mình nên cô nói với người ấy là không cần phải giúp đỡ cô nữa.
Anh ta cũng rất tôn trọng quyết định của cô, chỉ là vẫn thường xuyên hỏi thăm cô tiền có đủ dùng hay không? Có cần anh gửi tiền cho hay không?
Nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Tin nhắn vừa được gửi đi, đối phương rất nhanh chóng rả lời, cũng là dùng tiếng Anh . “Ta rất khỏe, con thì sao? Đã tìm được việc làm chưa?”
Cô nhanh chóng gõ bàn phím. “ Con cũng rất tốt. Hiện tại còn chưa tìm được việc làm, mai con có cuộc phỏng vấn, là công ty địa sản Ngự Cảnh , công ty này phát triển rất tốt”
“Nếu sáng sớm mai có cuộc phỏng vấn thế nào hiện tại còn chưa đi ngủ? Bây giờ thnafh phố B là rất khuya đi?”
“Vâng, thế nhưng trong lòng có chút chuyện, không ngủ được!” cô còn kèm theo biểm cảm nét mặc “khổ sở’
“Có tâm sự sao? Có thể chia sẻ không?” Dandenlion hỏi.
Có thể nói sao? Bởi vì buổi tối cô bị một người đàn ông chọc giận đến không thể ngủ được. Dĩ nhiên là không thể nói nha! “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chính là muốn suy nghĩ về tương lai lâu dài nha!”
“Con nên tiếp tục học lên, ta có thể giúp con tìm trường học tốt. Mặc dù trong công việc năng lực cũng rất quan trọng, nhưng trước mắt sinh viên tốt nghiệp có rất nhiều, ngoại hình xinh đẹp là bước chuẩn bị đầu tiên, nếu không ở đây con sẽ không chiếm được ưu thế trong công việc”
“Uncle, chú rất hiểu tình huống nhà con, nghiên cứu sinh về sau con có thể vừa học vừa làm. Hơn nữa đối với công việc thì kinh nghiệm tương đối quan trọng đúng không?”
“Chuyện tiền bạc con không cần phải lo lắng ta có thể trợ giúp cho con!”
“Cảm ơn chú, chằng qua bây giờ con đã trưởng thành, nên tay làm hàm nhai!” Như Y gõ bàn phím tốc độ ngày càng nhanh, nhìn những ngón tay như múa trên bàn phím nhìn cũng biết cô lúc này rất kích động! “Con đã lớn như vậy rồi mà còn không chăm sóc được cho người nhà của mình, vậy không phải là con rất vô dụng sao?”
Tin nhắn được gửi đi, 5 phút sau đối phương mới trả lời lại. “Ok, con đã có suy nghĩ như vậy thì ta quyết định tôn trọng quyết định của con.”
“Ngượng ngùng, vừa nãy ta có điện thoại!” Dandelion ngay sau đó lại nhắn tiếp.
“Hả? Là điện thoại của bạn gái sao?” Cô đùa giỡn hỏi.
“Ừ!”
Cô biết chú có bạn gái, bạn gái chú là học sinh danh giá của trường đại học Cambridge, hiện đang học tiếp lên nghiên cứu. “Các người bao giờ thì kết hôn vậy?”
“…..”
“Chẳng lẽ chú cũng giống như những loại người kia sao? Chỉ yêu chứ không kết hôn?” những người ở tuổi như anh ta đã sớm kết hôn rồi.
“Dĩ nhiên là không, chờ cô ấy tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn!” Hắn phát tin nhắn đến.
“Đến lúc đó nhất định phải nói cho con biết nha, mặc dù con không thể đến đó nhưng mà nhất định con sẽ gửi quà tặng mừng cho hai người !”
Đối phương phát đến biểu cảm ‘chảy mồ hôi’. “nếu như có thể, ta mong cô ấy vĩnh viễn đừng bao giờ tốt nghiệp”
“Haha , chú, thì ra người cũng thích nói giỡn!” Như Y dùng tiếng Anh đáp lại.