Tôi Đưa Cô Về.Thời gian kế tiếp Nhan Như Y đứng bên cạnh phục vụ Hoắc Doãn Văn. Trong lúc không để ý, từ trên người anh ta mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá bay vào mũi cô, mùi hương ấy không hề khó ngửi mà còn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Trong phòng bao các vị lãnh đạo không biết từ lúc nào không tay sờ thì sử dụng những ánh mắt dung tục mà nhìn mà sờ các cô thư kí, nữ phục vụ bên cạnh. Nhất là vị cục trưởng khi nãy, ông ta không chỉ sờ soạng khắp người cô gái mà ánh mắt ông ta dâm dục chiếu thẳng lên người phụ nữ bên cạnh mình. Không giống với mọi người ở đây, Hoắc Doãn Văn tương đối quy củ, thậm chí mỗi lần cô rót rượu cho anh, anh còn dịch về phía bên kia một chút kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Vì vậy cô rất cảm tạ và phục vụ anh chu đáo.
Sắp đến 10 giờ, rốt cục tiệc rượu cũng giải tán, cũng chính là lúc kết thúc ngày làm việc của cô, rốt cuộc cô cũng có thể trở về nhà.
“Mấy giờ cô tan làm?”
CHợt một giọng nói vang lên bên tai Nhan Như Y khiến cho cô dừng bước chân. Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại phát hiện ra Hoắc Doãn Văn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.
Lúc này, bên cạnh anh còn có mấy người đi cùng.
“Hoắc tiên sinh” khí thế của anh quá lớn khiến cho đầu óc cô không khỏi quay vòng, không biết nên trả lời thế nào.
“Mấy giờ cô tan làm?”
“Chín giờ!?”
Anh nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ số lượng có hạn trên cánh tay mình sau đó quay về phía cô: “Vậy là cô đã tan làm rồi?”
“Vâng!?”
“Nhanh đi thay quần áo, tôi đưa cô về nhà.”
“A, không cần đâu, tôi có thể ngồi xe điện ngầm nha, chỗ này đến tàu điện ngầm rất rất.” Nhan Như Y khéo léo từ chối. Cô và anh ta cũng không phải quen biết lắm làm sao có thể ngồi xe anh ta về nha.
Hoắc Doãn Văn như không nghe thấy lời cô, giọng nói khiến cho người khác không thể cãi lại nói: “Cô mau đi thay quần áo đi, tôi ở đây chờ cô.”
“Vậy…..làm phiền anh rồi, cảm ơn anh!” Thấy thái độ anh ta rất cương quyết nếu như cô mà từ chối sợ rằng tối nay đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây a.
Không dám để anh chờ lâu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía phòng thay đồ, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi trở lại đi đến bên cạnh Hoắc Doãn Văn ngượng ngùn gọi:“Hoắc tổng, chúng ta đi thôi”
Cô khoác trên mình bộ quần áo hôm qua, chiếc áo khoác màu vàng nhạt phối với quần jean sáng màu, chân đi đôi giày thể thao sáng màu.
Cô một thân trang phục hưu nhàn cùng với bộ dạng quyến rũ lúc nãy hoàn toàn bất đồng, Hoắc Doãn Văn không khỏi quan sát cô mấy lần. “Đi thôi!”
Bọn họ vai kề vai đi ra khỏi cửa khách sạn lọt vào ánh sáng yếu ớt của bóng đêm. Lúc này trợ lý của anh đã lái xe tới, vội vàng bước xuống xe mở cửa cho cô.
Cô hướng về phía người đàn ông đã gặp qua một lần kia “Cảm ơn ==” sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Hoắc Doãn Văn cũng ngồi vào vị trí tài xế bên cạnh thắt dây an toàn, khởi động xe.
Không khí bên trong xe cực kì yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của hai người.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, Nhan Như Y chủ động phá vỡ sự yên tĩnh: “Uống rượu không nên lái xe, sẽ rất nguy hiểm”
Nói xong cô mới phát hiện giọng của mình giống như là đang dạy dỗ người ta a.
Thấy đôi môi anh đang mím chặt không có ý muốn nói chuyện, cô rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Ai cũng biết khi uống rượu là không được lái xe, điều này còn cần cô phải nói sao. Nhưng họ là người có tiền , có thể mua được pháp luật a.
Chỉ cần nghĩ đến Nhất Minh đang nằm trong bệnh viện cô không khỏi nhìn chằm chằm vào người bên cạnh với ánh mắt hình viên đạn, cũng bởi vì những người không coi pháp luật ra gì như anh ta mới hại nhiều người phải nằm viện thậm chí là mất đi sinh mạng của mình.
“Cô yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt, kỹ thuật lái xe cũng không tồi. Khi tôi không thể lái xe tuyệt đối sẽ không lái.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng giải thích.
Mặc Cho Ý Trời.Nếu không thể lái xe tuyệt đối sẽ không lái?
Cô thật sự rất muốn hỏi anh ta rằng anh ta thật sự biết mình đã uống nhiều rượu sao? Anh ta có thể khống chế mình làm gì và không thể làm gì sao? Không phải là muốn làm gì thì làm cái đó chứ ?
Thế nhưng ánh mắt của anh rất tỉnh táo lái xe hướng về phía trước. Cô không thể hỏi được anh ta, người đàn ông này. Cô không thể tìm được câu hỏi nào để hỏi được lý do, người đàn ông này ở trên cao, cô chỉ là một hạt cái bé nhỏ làm sao dám đặt ra câu hỏi cho anh ta chứ.
“Nhà cô đi hướng nào vậy? Đông hay Tây?” sắp đến ngã tư thì âm thanh của anh ta vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Cô nhìn ra bên cửa sổ bên cạnh đáp: “Đông—“
Rất nhanh xe liền tiến đến gần bờ sông dài.
Anh một tay nắm lấy tay lái, một tay mở nhạc, trong xe liền vang lên âm thanh của người dẫn chương trình của kênh thành thị: “ Tôi rất tin tưởng bây giờ rất nhiều người không ngủ được vì tình yêu phải không nào? Tôi xin giới thiệu một bài hát của Lưu Đức Hoa tên “Ý trời”, nếu như chúng ta không thể nào giải quyết được chuyện ấy vậy thì cứ mặc cho số phận đi ---“
Rất nhanh lời ca mang theo cảm giác tang thương vang vọng giữa âm thanh yên tĩnh.
Có ai quan tâm trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ
Có ai để ý, ngày mai tôi sẽ đi đâu
Con đường này đến cuối cùn là có bao nhiêu gập ghềnh
Con đường này có bao nhiêu nhấp nhô, em và anh đã sớm không có đường quay lại
Em yêu anh không thể nào giấu được vậy để mặc cho thế giới vô tình định đoạt
Em không sợ đau, không sợ thua em chỉ sợ em có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không được…….
Có lẽ bởi vì âm thanh của phát ra từ chiếc loa của xe sang trọng rất tốt nên khi nghe bài hát này đôi mắt của cô trở nên ẩm ướt.
“Cô muốn đi bệnh viện sao?” Anh hỏi thăm cô, một bên gương mặt nghiêng về phía cô mang theo mùi rượu nồng nặc.
Trong lòng cô đột nhiên run lên “Dạ”
“Cô không phải chăm sóc người yêu sao? Hôm nay lại còn ra ngoài làm việc?”
Như Y không nghĩ tới anh sẽ cùng mình tán ngẫu. Giọng anh trầm ổn nghe rất hay, không hề thua kém tiếng hát đang vang vọng trong không gian. Cô rút mình ra khỏi tiếng hát, nghiêm túc trả lời vấn đề của anh: “Cha mẹ của anh ấy đến đây, suốt ngày canh giữ ở bệnh viện cũng không thể giải quyết được vấn đề gì” Còn chưa bắt được người gây ra tai nạn, tiền chữa bệnh vẫn do mình trả, bây giờ cô rất cần tiền.
“Cô sắp tốt nghiệp rồi.”
“Vâng, tháng 7 năm nay tôi tốt nghiệp rồi, bây giờ tôi đang đi thực tập.”
Nếu Nhan Như Y nghiêm túc nghe anh nói thì sẽ phát hiện ra câu của anh là câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
“Công việc ở khách sạn Đế Hào không phù hợp với cô, cô còn nhỏ nên tiếp tục theo học nghiên cứu sinh”
“Tôi nghĩ tôi đã học được những điều cần thiết rồi, học lên nghiên cứu sinh chẳng qua là trốn tránh công việc mà thôi!” Cô chưa từng nghĩ đến việc học lên tiếp, cô còn hận không thể sớm tốt nghiệp mà đi ra ngoài làm việc để kiếm tiền cho em trai, em gái có tiền đóng học phí. Bọn chúng sinh đôi nên hiện giờ cả hai đang học cấp 3, là học sinh ưu tú, năm nay cả hai cùng thi lên đại học rồi, đối với cha mẹ cô thật sự rất khó khăn!
“Học mãi mãi không đủ, học lên nghiên cứu sẽ có thêm rất nhiều cơ hội phát triên lên cao hơn.”
Cô không muốn cùng anh tranh luận chuyện này, bọn họ cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi.
“Cô hãy nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của tôi, nếu như cuộc sống của cô có gì khó khăn thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp cô!”
Cô sửng sốt nhìn anh, đề nghị của anh quá là đường đột.
“Ý của tôi là, tôi có thể giúp cô tìm một công việc nào đó”
“Cảm ơn –“ bây giờ trừ câu đó ra, cô không biết nói thêm gì nữa!
Xe rất nhanh đã đến gần bên bệnh viện, anh trược tiếp lái vào khúc quanh tiến vào đường rẽ vào bệnh viện
Tôi Đi Với CôChiếc Mercedes vững vàng dừng ở trước cửa bệnh viện.
Nhan Như Y tháo dây thắt an toàn mở cửa xuống xe. “Cám ơn Hoắc tổng, tôi đi lên đây, tạm biệt”
Hoắc Doãn Văn ngồi ở trên vị trí tài xế không có ý muốn xuống xe.
Nhưng lúc này có một đoàn người đẩy cáng cứu thương vội vội vàng vàng hướng phòng cấp cứu khu nội trú phía trước, người nằm trên cáng người toàn là máu, đậu băng bó không biết sống hay ૮ɦếƭ, nhìn rất đáng sợ!
Có người nói: “Người kia nhảy lầu tự tử, trên đầu toàn là máu, chắc là không qua được rồi!”
Nhan Như Y có chút sợ hãi ôm lấy cánh tay.
“Tôi tiễn cô lên lầu!” Hoắc Doãn Văn xuống xe.
Cô không từ chối đi phía trước, cô thật sự rất sợ!
Bọn họ một trước một sau đi ào điại sảnh bệnh viện, họ để cho cáng cấp cứu đi vào thang máy trước sau đó học đi vào một thang máy khác bên cạnh.
Rất nhanh thang máy đã đến, sau khi tiến vào anh hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng 13”
Anh ta ấn xuống, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa, không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Ra khỏi thang máy, cô xoay người nói với anh: “Đưa tôi đến đây được rồi, đã làm phiền anh rồi, anh về đi”
“Ừ” Trong hành lang yên tĩnh nhưng có thể thấy được mấy vị y tá trực ban đi tới đi lui.
Lúc Hoắc Doãn Văn chuẩn bị rời đi có một đạo âm thanh thô lỗ vang lên.
“Cô tới đây làm gì?”
Nhan Như Y nhìn thấy mẹ Từ. “Bác gái, con tới thăm Nhất Minh xem anh ấy đã tỉnh chưa!”
“Con tôi phúc lớn mạng lớn, dĩ nhiên là không có chuyện gì. Cô sau này không được quấn lấy Nhất Minh nhà tôi nữa –“ con trai bị thương Từ mẹ càng nói càng thấy tức giận sau đó giơ tay lên đánh Nhan Như Y.
“Ba –“ ở trong hành lang yên tĩnh này âm thanh vang lên cực kỳ chói tai.
Nhan Như Y hoàn toàn bị làm cho giật mình.
“Sao bà có thể tùy tiện đánh người?” Hoắc Doãn Văn đem Nhan Như Y kéo về sau lưng, cặp mắt tràn đầy tức giận phê bình người đàn bà chanh chua trước mặt. “Nếu như bà không thích cô ấy bà có thể đi nói với con trai bà, để cho con trai bà tự mình xử lý, bà đánh cô ấy làm gì? Chỉ vì cô ấy không có ba mẹ bên cạnh bà liền tùy tiện bắt nạt cô ấy sao?”
Mẹ Từ hiểu nhầm người đàn ông trước mặt này chính là người nhà của Nhan Như Y nhất là khi nhìn thấy bộ dáng tức giận khiến cho người ta phải sợ hãi, Từ mẹ khí thế lập tức mềm xuống. “Anh là người thân của cô ta sao? Mau mau đem cô ta về đi, Từ gia chúng tôi không cần người phụ nữ không biết xấu hổ này, cô ta cả đời cũng đừng có nghĩ vào được cửa Từ gia!”
Hoắc Doãn Văn kiềm chế sự tức giận, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y. “Cô muốn tiếp tục ở lại nơi này hay là đi theo tôi?” dù sao đây cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy có quyền tự mình làm chủ.
Nhan Như Y khuôn mặt tái nhợt, bất lực nhìn anh. “Tôi đi theo anh”
Ngay sau đó, anh ta dùng lực nắm lấy bàn tay cô như người anh trai dẫn cô vào thang máy.
Nhanh Như Y không biết mình làm như thế nào để xuống được dưới lầu, không biết mình đi ra khỏi bệnh viện ra sao, cô như một con rối lớn tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay này, cô không phải một mình hứng chịu người ta bắt nạt, ít nhất còn có người bảo vệ cô.
Cho đến khi có một trận gió lạnh thổi qua, xuyên vào trong quần áo cô làm cô run lên, lúc bấy giờ cô mới định thần lại.
“Tôi rất đói bụng, theo tôi đi ăn chút gì đó đi!” Hoắc Doãn Văn mở cửa xe, không nói lời nào ấn cô vào trong xe, còn mình thì đi vòng qua sường xe, ngồi vào vị trí tài xế.