Bằng Chứng Cụ Thể“Dạ!” Trợ lý vội vàng móc điện thoại ra, thuần thục bấm một dãy số. Qua vài tiếng chuông điện thoại liền được thông: “Cảnh sát Chu, người nhà của nạn nhân vừa nãy hiểu lầm chúng tôi là người gây ra tai nạn không cho chúng tôi đi! Ngài có thể qua bên này, giải thích với cô ấy một chút được không? Hoắc tổng đang có việc gấp cần đi làm….Tốt, tốt lắm, chúng tôi ở cửa bệnh viện chờ ngài…”
“Hoắc tổng, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay”
Hoắc Doãn Văn không nói gì xoay lưng lại, tay đặt trước mặt châm một điếu thuốc lá. Liên tục hút vài hơi sau đó phun ra một làn khói trắng ᴆục lại lập tức bị gió thổi bay. Ánh sáng ௱ôЛƓ lung chiếu lên gương mặt anh tuấn ấy, có thể nhìn ra được khuôn mặt mệt mỏi của anh.
“Hoắc tổng, hay là người ngồi tạm xuống đây đi?” vừa nói trợ lý vừa cởi chiếc áo khoác của mình phủ lên trên miếng đá to bên cạnh.
Hoắc Doãn Văn khoác tay: “Không cần đâu” Nói xong , anh lại cúi xuống hút tiếp điếu thuốc dở trong tay. Ban ngày mở hội nghị, tối lại cùng lãnh đạo thành phố uống môt chút rượu, hiện tại anh rất mệt mỏi chỉ muốn nhanh về nhà và ngủ một giấc thật sâu.
Tổng giám đốc không nói lời nào, trợ lý cũng trầm mặc đứng bên cạnh.
Trong không gian ấy, Nhan Như Y không khỏi lo lắng cho bạn trai nàng Từ Nhất Minh còn đang nằm trong phòng cấp cứu kia, ánh mắt hướng lên phía lầu trên của bệnh viện nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vừa mới đến còn không kịp hỏi bác sĩ tình hình của Nhất Minh ra sao, liền đuổi theo người đàn ông kia xuống đây!
Cô quan tâm bắt người gây họa hơn là quan tâm đến thương tích của bạn trai không phải vì cô không quan tâm bạn trai mà vì bọn họ đều mới tốt nghiệp đại học, thân lại ở nơi đất khách quê người, ở nơi thành thị tứ cô vô thân này thì lấy đâu ra tiền mua thuốc men chữa bệnh.
Nhan Như Y xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, gặp chuyện sẽ tỉnh táo mà xử lý, vậy nên trước tiên cô không có lo sợ mà đứng trước của phòng mổ khóc lóc mà là tìm người gây ra tai nạn trước.
Cô đưa hai tay xếp thành hình chữ thập đặt trước иgự¢ thầm cầu nguyện cho bạn trai cô sớm bình an vô sự.
Ngày xuân hướng gió liền thay đổi, theo hơi thở cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng bên cạnh.
Qua một tầng hơi nước, cô nhìn lên…
Hai người đàn ông bên cạnh này thật sự làm đúng theo cô yêu cầu, họ không hề bỏ đi mà ở một bên lẳng lặng hút thuốc, khuôn mặt bình tĩnh không chút lo lắng giống như đang ở nơi đây ngắm cảnh đêm khuya.
Nhất là người đàn ông mặc một thân tây trang kia, vóng người cao lớn tản ra mười phần khí thế. Ban đêm ánh sáng yếu ớt dịu dàng rơi vào gương mặt anh ta tạo thành một hợp thể ngũ quan thật là xuất sắc. Mặc dù không có nhìn cẩn thận nhưng ngũ quan ưu tú kia rất dễ dàng làm người ta chú ý tới.
Hơn nữa ánh mắt anh ta rất bình tĩnh không hề có chút rối loạn
Nhìn anh ta một thân nhàn rỗi như vậy cô lại tự nghĩ liệu có phải….mình đã hiểu lầm rồi chăng?
Chẳng lẽ bọn họ không phải người gây ra tai nạn sao?
Không được, mọi chuyện không thể kết luận bằng cảm giác, phải có bằng chứng cụ thể!
Một luồng ánh sáng báo hiệu của đèn xe cảnh sát chiếu tới, bánh xe ma sát với mặt đường vang lên những âm thanh “két ….két…két” . Ban đêm âm thanh ấy vang lên vô cùng rõ rệt càng làm cho cảm xúc trong lòng cô tăng lên nhanh chóng, cô vội vàng xông về phía xe cảnh sát.
Còn chưa cho cô có dịp mở lời , hai vị cảnh sát liền lướt qua người cô đi đến bên hai người đàn ông đang bị tình nghi kia . Nhan Như Y sững sờ tại chỗ nhìn theo rồi ngay sau đó liền lập tức đuổi theo bọn họ.
“Hoắc tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đến muộn!” Hai người đàn ông trong trang phục cảnh sát đi lên trước áy náy nói. Một người khác rất có quy củ đi theo phía sau, nhìn là biết người đi phía trước hẳn là lãnh đạo cấp cao.
Hoắc Doãn Văn hướng vị cảnh sát kia bắt tay , gật đầu nói: “Không nghĩ tới việc nhỏ nhặt này lại làm phiền đến cục trưởng đích thân đến giải quyết, Hoắc mỗ tôi thật là gánh vác không nổi a!”
Xin Lỗi“Aizz, sao ngài lại nói như vậy chứ, Nước ta từ trước tới nay luôn đề cao những người có tấm lòng nhân hậu giúp đỡ người khi hoạn nạn, vậy mà sao lại để cho người tốt như Hoắc tổng đây chịu sự hiểu lầm lớn như vậy ..!” Cục trưởng Cao vội vàng nói.
“Sao ngài lại nói vậy, tôi chỉ thấy người đang gặp nguy lên giúp đỡ mà thôi, không có gì to tát cả!”
Nhìn hai người đàn ông trước mặt mình đang vui vẻ nói chuyện, nghe đến nội dung hai người bọn họ nói trong lòng Nhan Như Y không khỏi mềm xuống đan xen đó là nỗi áy náy không nói lên lời. Thì ra là cô sai, cô đã đem ân nhân của mình trở thành người xấu mất rồi, cô phải xin lỗi anh ta mới được.
Cô chủ động tiến về phía người đàn ông kia nói: “Thật xin lỗi, đã hiểu lầm anh rồi, thật sự cám ơn anh đã đem anh ấy đến bệnh viện, vừa rồi là tôi chưa hiểu rõ tình hình mà nói những lời khó nghe với anh, mong anh thông cảm cho tôi.”
“Không có gì, hi vọng bạn trai cô không bị làm sao là tốt rồi” Hoắc Doãn Văn quay đầu nói với cô gái thấp hơn mình một cái đầu kia, một mùi thơm nhè nhẹ theo làn gió tiến vào mũi anh, mùi hương này rất dễ chịu, anh không khỏi nhìn kĩ cô gái trước mắt này.
Cô cao khoảng 1m65, người không béo nhưng mà cũng không phải là dạng người cao gầy yếu đuối. Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt , từ người cô toát ra một vẻ hoạt bát nhanh nhẹn. Mái tóc đen óng tự nhiên buông nhẹ trên vai. Gió lùa qua hai bên tóc cô , khéo léo vẽ lên khuôn mặt trái xoan.
Trên khuôn mặt hoàn mĩ của cô kết hợp cái trán xinh đẹp, dưới ánh trăng đôi mắt to long lanh lóe lên tia ánh sáng mạnh mẽ, hàng lông mi cong cong lộ ra bên ngoài mang theo tia quật cường, bộ dáng của cô như mọi lúc có thể cùng với đàn ông phân tranh cao thấp.
Nhưng với chiếc mũi khéo léo hình thoi, cánh môi mỏng kia khi nhìn qua làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái và ngọt ngào.
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh!”
Đôi môi cô lúc mở lúc đóng cắt ngang suy nghĩ của anh, anh khiêm tốn từ chối lời cảm ơn của cô. “Cho dù hôm nay người bị nạn không phải bạn trai cô thì tôi cũng vẫn sẽ giúp thôi. Cô mau lên với bạn trai mình đi”
Hoắc Doãn Văn làm chuyện tốt mà lại lạnh nhạt coi như không, Cao cục trưởng bên cạnh nịnh bợ nói ra sự thật cũng đồng thời tâng bốc Hoắc Doãn Văn: “Xin chào, tôi là cục trưởng cục công an bên này. Cô gái, tôi có thể khẳng định Hoắc tiên sinh không phải người gây ra tai nạn. Người gây ra tai nạn sau khi đâm phải người không có đỗ lại mà chạy mất, hiện tại chúng tôi đang phối hợp với bên đội cảnh sát giao thông tiến hành tìm cho ra thủ phạm. Còn có, khi sự việc xảy ra mọi người bu xem rất nhiều mà không có ai đứng ra gọi cấp cứu chỉ có Hoắc tiên sinh gọi cấp cứu giúp và đưa người nhà cô đi bệnh viện đã vậy anh ấy còn đặt cọc tiền trước cho bạn trai cô được cấp cứu a, nếu không hiện tại chưa chắc bạn trai cô đã được cấp cứu đâu . Nhà cô phải mang ơn anh ta nhiều đấy.”
Lời này như nhắc nhở Nhan Như Y , cô chạy nhanh về phía ba lô của mình móc ra ví tiền nói: “Thật sự cám ơn anh, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả lại tiền cho anh”
Hoắc Doãn Văn ngăn lại hành động của cô nói: “Không cần, đây chỉ là số tiền nhỏ thôi không có gì đáng kể” nói xong liền quay sang bên Cao cục trưởng bên này nói: “
Cục trưởng Cao, tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước, hôm nay đã làm phiền ông rồi.”
“Không có gì, trong khi chúng tôi điều tra, nếu như có gì cần anh giúp đỡ thì còn phải làm phiền đến anh rồi.” Bên trong bệnh viện vốn yên tĩnh này tiếng của cục trưởng Cao vang lên rất to.
“Không dám!” Nói xong, Hoắc Doãn Văn đi về phía chiếc Mercedes của mình .
Mà ở bên kia, trợ lý của anh đã mở cửa xe ra cung kính chờ đợi.
Nhan Như Y chạy theo Hoắc Doãn Văn vừa móc tiền vừa nói: “Hoắc tiên sinh, tiền này anh nhất định phải cầm.”
Hoắc Doãn Văn vẫn bước đi mà không hề dừng lại nói: “Thật sự ta không cần, tiền này cô cứ giữ lại để mua đồ bồ dưỡng vết thương cho bạn trai mình đi.”
Cục trưởng Cao ở phía sau gọi với lại: “Cô gái, cô tên gì? Cô và người bị thương có quan hệ gì?”
“Tôi là Nhan Như Y bạn gái của người bị nạn!” Nhan Như Y trả lời.
Bên này Hoắc Doãn Văn đang chuẩn bị lên xe chợt dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y như có điều suy nghĩ, ánh mắt kia so với trước kia chăm chú hơn nhiều đồng thời trong mắt anh cũng léo lên tia kinh ngạc
Kiêu Ngạo Làm NgườiBên này Nhan Như Y đang trả lời cảnh sát nên không có chú ý tới.
Hoắc Doãn Văn đúng nhìn cô một lúc sau đó mới lên xe rời đi.
“Đi thôi” anh nói với tài xế, mặc dù anh mới 28 tuổi nhưng giọng nói trầm ổn của anh lại mang một loại khí thế bức người. Trong buổi tối mát lạnh, loại khí thế này lan sang mọi người xung quanh.
Nhanh Như Y đứng bên cạnh xe vội vàng muốn đưa trả tiền cho người đàn ông kia.
Nhưng đèn xe sáng lên, chiếc Mercedes rất nhanh liền rời đi.
Được rồi, bây giờ đang là lúc cần dùng tiền, tiền này cứ để trả sau cũng được vậy. Cô đã có số điện thoại của anh ta mai sau sẽ không sợ không tìm được anh ta.
Nhanh Như Y lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng quay lại phòng, bên này tình huống tương đối phức tạp.
Từ Nhất Minh bị thương rất nghiêm trọng, xương chân trái bị gãy, xương sườn ở bụng bị gãy ba cái, trong иgự¢ có máu tụ nghiêm trọng hơn là xương sọ bị nứt. Sau một ngày phẫu thuật còn đang hôn mê. Cha mẹ Từ Nhất Minh cả đêm ngồi xe lửa, sáng ngày thứ hai liền có mặt tại bệnh viện. Cách một lớp kính thủy tinh nhìn con trai đang nằm bên giường bệnh không hề nhúc nhích mà khóc không thành tiếng. Nhất là mẹ Từ, hai chân bà mềm nhũn không khống chế được mà ngã xuống trên hành lang bệnh viện.
“Bác Từ, Nhất Minh sẽ không có chuyện gì đâu, bác đừng lo lắng, phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, cháu nghĩ ông trời sẽ phù hộ cho Nhất Minh bình an vô sự qua khỏi” Nhan Như Y đỡ lấy thân thể của bác gái an ủi nói.
Mẹ Từ chợt trở lên rất là thô lỗ, đẩy bạn gái của con trai mình ra, trong mắt bà đầy hận ý nói: “Cút ngay, cô là cái đồ sao chổi. Đều tại cô, tại cô làm hại con tôi ra nông nỗi này, tại cô quyến rũ con trai tôi để nó không trở về nhà. Nếu nó mà trở về nhà làm việc thì sao có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Đều lại cô, đồ con gái đê tiện này, mới bé tí tuổi đầu mà không biết giữ mình trong sạch, còn chưa học xong đại học mà đã có bạn trai, cô quyến rũ con tôi, phi, cô cút đi cho tôi, cô dùng thân phận gì mà đòi nói chuyện với tôi. Cút --”
Bất thình lình bị mắng nên trong nháy mắt sắc mặt Nhan Như Y trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức. Đây là lần đầu tiên cô gặp cha mẹ của Nhất Minh, mặc dù cô cũng đã dự đoán được bọ6n họ không thích mình nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ chửi mắng cô không những vậy mà còn chửi cô những lời rất khó nghe. Mắc kệ sự việc có như thế này, cô cũng nhất quyết canh giữ trong bệnh việc suốt một buổi tối.
Trong hành lang bệnh viện truyền đến một trận ầm ỹ như vậy, có vài y tá đi về phía bọn họ.
Nhan Như Y xấu hổ vô cùng cô thấp giọng khuyên nhủ ba mẹ Từ Nhất Minh: “Bác Từ, rất xin lỗi, cháu còn có chút việc bận xin đi trước. Nếu như có chuyện gì xin hãy liên lạc với cháu vào số này!”
Cô viết số điện thoại của mình lên tờ giấy rồi đưa cho cha mẹ Từ.
Xong xuôi cô quay người chạy nhanh vào trong thang máy. Cô không thể đối diện với các y tá trong đây, sự việc ngày hôm nay họ đã chứng kiến hết thảy, cô làm sao dám đối mặt với bọn họ đây.
Nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, nước mắt kèm theo nỗi uất ức của cô thi nhau rơi xuống như đê vơ. Đây không chỉ là niềm uất ức mà nó còn là nỗi hổ thẹn của cô với cha mẹ của mình.y
Mặc dù nhà cô nghèo nhưng cha mẹ cô cũng có ăn có học đàng khoàng. Sau khi tốt nghiệp họ tình nguyện đến vùng hẻo lánh dạy học, bọn họ cả đời làm người đoan chính không hề kiêu ngạo cũng không tự ti. Cha mẹ vẫn thường hay dạy dỗ cô, dù có nghèo thì cũng phải có khí phách , dù có đi tới đâu cũng không được chịu thua người khác. Sống là phải kiêu ngạo.