Tham dự tiệc rượuBiệt thự Từ gia.
Trong phòng ngủ của Từ Thiên Tần.
Bạch Sính Đình ngồi trên giường nhìn con trai mình đang thắt cravat trước gương.
- Thiên Tần! Tiệc rượu tối nay Từ Lâm cũng sẽ đến, con hãy tranh thủ ghi điểm trước mặt của nhiều nhà đầu tư! Như vậy cũng có nghĩa là con đang chiếm dần lòng tin của ba con đấy!
Từ Thiên Tần lấy áo khoác mặc vào, lấy chai nước hoa trên bàn xịt quanh cổ áo, cổ tay. Xong xuôi, cậu ta xoay người lại nói với mẹ mình
- Mẹ, con biết phải làm gì! Con nhất định sẽ khiến Từ Lâm bẽ mặt!
Bạch Sính Đình hài lòng nhìn con trai.
Quả là con trai bà ta, rất có tâm cơ!
.................................
Từ Thiên Tần cùng trợ lý đi ra khỏi phòng khách của biệt thự, bọn họ cùng lên một chiếc xe thương vụ đã đợi sẵn.
Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi cổng biệt thự....
Đang trên đường cao tốc thì chợt tài xế dừng lại. Từ Thiên Tần ngồi ở ghế sau bực tức quát
- Đang trên đường cao tốc đấy! Cậu điên sao?
Tài xế chưa kịp quay đầu lại giải thích thì bên ngoài cửa sổ phía sau đã có người gõ cửa.
...................
Từ Thiên Tần nhìn người đàn ông đứng phía trước và đưa lưng về phía mình, cậu ta không vui quay sang nói với trợ lý. Trợ lý liền quay lại xe làm theo lệnh.
Người đàn ông trước mặt lúc này mới từ từ xoay người lại, nhìn thấy Từ Thiên Tần, ông ta cười hài lòng, bước tới và đưa tay ra.
- Rất vui được gặp cậu, Từ nhị thiếu! Tôi là Hắc Long!
Từ Thiên Tần kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt hung dữ như thần Sấm trong truyền thuyết, gian ác như quỷ giả xoa.
Ông ta chính là thủ lĩnh Hắc Long của Hắc Long Bang!
Từ Thiên Tần nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, trên đó có một hình xăm rồng đen rất lớn. Hình như đó là biểu tượng của Hắc Long Bang!
Từ Thiên Tần bắt lấy tay ông ta, sau đó hai người cùng buông ra, cậu ta hỏi
- Không biết Hắc Long tiên sinh đến tìm tôi có việc gì chỉ giáo!
Hắc Long cười vang như sấm
- Quả là người của Từ gia, trong người chảy một dòng máu rất kiêu ngạo! Nhưng cậu không giống Từ Lâm, Từ Lâm có tài năng và khí chất thống lĩnh hơn cậu rất nhiều!
Nghe Hắc Long nhắc đến tên Từ Lâm, Từ Thiên Tần càng tò mò hơn
- Ông biết Từ Lâm?
Hắc Long lại lần nữa cười lớn, sau đó gương mặt liền chuyển sang hung ác
- Không chỉ biết mà Từ Lâm còn là thằng nhãi tôi muốn xé xác nhất!
Từ Thiên Tần hình như đang dần ý thức rõ điều mà Hắc Long muốn nói, cậu ta dần vui mừng
- Ý ông là tôi và ông......
Hắc Long hài lòng gật đầu
- Chúng ta cùng chung kẻ thù, là Từ Lâm! Tôi giúp cậu đoạt vị trí chủ tịch và thủ lĩnh của BAMs, cậu giúp tôi đánh Từ Lâm từ phía sau, cái tôi cần là mạng của Từ Lâm!
- ----------------------
Phàm Diệc đã đứng đợi trước cửa nhà của Hàn Dĩ Xuyến rất lâu, anh liên tục xem đồng hồ nhưng vẫn không chút bực nhọc nào cả.
Cuối cùng thì Hàn Dĩ Xuyến cũng đã đi ra.
Phàm Diệc nhìn cô đến ngây ngô.
Hàn Dĩ Xuyến trong bộ váy dạ hội màu tím tử lan quý phái, thân váy chữ A dài suôn không đính thêm hoạ tiết, chỉ có một lớp vải voan phủ lên; cổ chữ V khoét sâu có thể tôn lên rãnh иgự¢ huyền bí; từ trước иgự¢ đến thắt lưng được đính thêm rất nhiều viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh. Làn da trắng nõn càng được tôn thêm nhờ màu tím của chiếc váy. Mái tóc cô tết phía sau, dài mượt đến giữa lưng, đen óng ả không chút hoá phẩm. Gương mặt chỉ điểm chút phấn son, rất thanh thuần, sạch sẽ.
Đứng trước mặt Phàm Diệc rất lâu mà Hàn Dĩ Xuyến vẫn không thấy anh nói gì, cô gọi lớn
- Phàm Diệc!
Phàm Diệc vội hoàn hồn, anh nhìn Hàn Dĩ Xuyến và cười
- Tiểu Xuyến, thật sự rất đẹp!
Hàn Dĩ Xuyến vui mừng, cười tươi như hoa nở, cô xoay xoay tà váy
- Thật vậy sao? Đây là do Lệ Băng tự thiết kế cho em đấy!
Phàm Diệc biết cô hiểu sai ý mình, anh kiên nhẫn nói lại rõ hơn
- Anh nói là em rất đẹp!
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng quay mặt sang một bên, cố ý đánh trống lãng
- Phàm Diệc, chúng ta đi thôi!
Phàm Diệc không muốn làm cô khó xử, liền thu lại ánh mắt nhu tình nãy giờ, dìu cô bước lên xe.
- -----------------------
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là một nhà hàng kiểu Tây ở trung tâm thành phố.
Nhà hàng này chỉ dành riêng cho giới doanh nhân và chính trị gia, thường đón tiếp những vị khách cấp cao nên nhà hàng quy tụ rất nhiều đầu bếp hàng đầu thế giới; những món ăn được xếp vào hạng sơn hào hải vị, rượu vang và các loại rượu khác đều có tuổi thọ nhiều năm....
Nhà hàng lúc này đã lấp lánh ánh đèn, khách khứ ra vào đông đen như mực, họ cùng trò chuyện, kết thân, bàn về những vấn đề hợp tác.....
Những chiếc siêu xe đến không ngừng, tất cả đều là những vị khách có thân phận cao quý.
Chiếc BMW sang trọng dừng lại trước cửa nhà hàng, một hàng vệ sĩ đã đứng trực sẵn, một người tiến lên, cung kính mở cửa, theo hiệu ứng, cả đám vệ sĩ đều cúi chào.
- Phàm Tổng!
Phàm Diệc từ trên xe bước xuống, một thân tây trang chỉnh tề, lịch lãm; anh vừa xuất hiện đã thu hút biết bao nhiêu cái nhìn của đám tiểu thư quyền quý bên trong đại sảnh. Anh chẳng quan tâm những tiếng hò reo kia mà bước sang cửa xe bên kia, mở cửa và nắm tay một cô gái bước xuống.
Hàn Dĩ Xuyến vừa nắm tay Phàm Diệc bước xuống đã trở thành trung tâm của bữa tiệc rượu, hai người như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, bước vào đại sảnh của nhà hàng dưới sự ngưỡng mộ của rất nhiều người.
Điều mà tất cả mọi người đều chú ý chính là Phàm Diệc là chủ nhân của bữa tiệc rượu tối nay, mà bây giờ anh còn dẫn đến một cô gái lạ mặt nhưng cực kỳ xinh đẹp, ai cũng muốn biết quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc là gì!
Sự ồn ào chưa chấm dứt hẳn thì một trận bão khác lại nổi lên, chiếc Lamborghini phóng qua màn đêm chạy đến trước cửa nhà hàng, vệ sĩ của chủ nhân chiếc xe cũng đứng sẵn để đón chủ nhân của mình.
Cửa xe vừa mở ra, một chiếc giày da màu đen bóng loáng liền với bắp chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây đặt xuống; tiếp theo cả con người đều nhướn ra khỏi cửa xe, một thân âu phục màu đen, chỉnh tề, Từ Lâm xuất hiện như một nam châm hút hết tất cả sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt Từ Lâm đảo một vòng quanh đám đông, dừng lại trên người của người con gái nhỏ bé đứng bên cạnh Phàm Diệc, gương mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, môi bạc khẽ nhếch, nở nụ cười nhàn nhạt như có như không khiến người khác đều lạnh run cả người; ánh mắt vẫn chung thủy dán trên người Hàn Dĩ Xuyến.
Bị cái nhìn sắc lạnh của Từ Lâm tấn công, Hàn Dĩ Xuyến vô thức lùi về phía sau vài bước nhưng lại được cánh tay mạnh mẽ của Phàm Diệc đỡ lấy sau lưng.
Cô vẫn lén nhìn Từ Lâm phía trước, đến khi thấy Lisa bước từ xe ra, thấy Từ Lâm đưa tay ra để cô ấy khoác tay mình lên. Cảm giác lạc lõng vây khắp trái tim Hàn Dĩ Xuyến, cô thấy ghen tị với Lisa!
Từ Lâm và Lisa đang đi tới, Phàm Diệc vẫn ôm chặt eo của Hàn Dĩ Xuyến đứng đợi họ.
Khi bốn người đã đứng đối diện nhau....
Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi cúi đầu.
Lisa thì nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt phức tạp.
Phàm Diệc không chút lo ngại mà nhìn Từ Lâm bằng ánh mắt thách thức.
Từ Lâm nở nụ cười gian tà, nhìn Phàm Diệc đầy khinh miệt, rồi quay sang nhìn Hàn Dĩ Xuyến, ánh mắt chứ đầy sắc tình!
Một lúc lại quay về nhìn Phàm Diệc, hắn bước đến gần anh, giọng điệu bỡn cợt, nói
- Thật không ngờ Phàm tổng cũng có hứng thú với trò Hoàng tử, Lọ Lem! Nhưng rất đáng tiếc, Hoàng tử nói yêu Lọ Lem nhưng sau mười hai giờ thì đã quên mất Lọ Lem!
Câu nói này mặc dù là nói trước mặt Phàm Diệc nhưng rõ ràng là đang nói với Hàn Dĩ Xuyến, đó là một lời cảnh cáo ngầm!
Từ Lâm nở nụ cười nhàn nhạt vốn có, xoay người bước đi, lướt qua trước mặt Hàn Dĩ Xuyến. Lisa thầm lắc đầu bước theo.
Mùi hương đặc trưng trên cơ thể Từ Lâm xộc vào mũi khiến trái tim Hàn Dĩ Xuyến đập loạn liên hồi, nhưng ánh mắt giá lạnh, nụ cười hờ hững ấy lại khiến trái tim cô quặn thắt.
Bữa tiệc vẫn chưa đến lúc bắt đầu, xung quanh toàn những nhà đầu tư, người lãnh đạo của các tập đoàn to nhỏ cùng kết thân, trao đổi vấn đề làm ăn trên thương trường..... Trên môi họ đều nở những nụ cười rất rạng rỡ, nhưng nhìn qua thì chỉ thấy sự giả tạo, gượng ép.
Hàn Dĩ Xuyến nãy giờ luôn đi bên cạnh Phàm Diệc, nhìn những con người sống với một đoạn kịch bản mà họ tự viết ra hoặc do người khác viết ra kia, cô thấy buồn và mệt thay họ. Nhưng cách đó không xa, một cặp mắt như sói lang đang hướng thẳng về phía cô, khiến cô thấy ngột ngạt và có một tầng áp lực nặng nề.
Phàm Diệc đang chào hỏi khách mời đến tham dự tiệc rượu tối nay, thấy cô gái nhỏ trong lòng anh đang run rẩy níu chặt tay áo mình, anh ân cần hỏi han
- Tiểu Xuyến, em không sao chứ? Không khỏe chỗ nào à? Có cần vào phòng nghỉ một lát không?
Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười nhìn anh, lắc đầu thể hiện sự chắc chắn
- Không cần đâu, em không sao!
Phàm Diệc thấy cô từ chối nên cũng không ép cô nữa, anh dặn dò vài câu rồi tiếp tục tiếp khách.
Hàn Dĩ Xuyến vẫn đi sát bên anh.
Hai người không biết ở cách đó một cái bàn rượu, cặp mắt chim ưng của Từ Lâm đã hừng hực lửa giận, gương mặt càng tăng thêm phần sắc lạnh.
Lisa đi bên cạnh cũng nhìn ra tâm trạng của Tổng giám đốc hiện giờ, cô nói nhỏ vào tai hắn
- Tổng giám đốc, hay để tôi gọi Dĩ Xuyến đến?
Từ Lâm ném cho cô một cái nhìn không vui, hắn nhìn về đôi nam nữ kia lần nữa, nụ cười lạnh khốc hiện trên môi, sải bước về phía trước chào hỏi mọi người.
Cuối cùng thì bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Phàm Diệc đã đi lên sân khấu, đứng trước micro và giới thiệu về bữa tiệc tối nay, cũng như gửi lời cảm ơn đến tất cả khách khứ đã đến tham dự.
Hàn Dĩ Xuyến ngồi phía dưới sân khấu. Cô chỉ ngồi uống một cốc nước để bình tĩnh hơn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về con ác quỷ đang đứng cách mình một bàn hoa, sau đó lại sợ hãi thu mắt về.
Không rõ Phàm Diệc đã nói những gì, tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh đều như một khung cảnh mờ mờ ảo ảo khiến Hàn Dĩ Xuyến chẳng biết mình đang ở đâu. Đến khi tất cả mọi sự chú ý đều tập trung về phía cô, những lời hô hoán to nhỏ vang lên mới khiến cô giật mình chú ý, nhìn lên Phàm Diệc như tìm chỗ bám víu thì trên mặt anh hiện giờ là nụ cười rạng rỡ vô cùng hạnh phúc, anh nói to vào micro
- Tiểu Xuyến, anh yêu em! Em muốn anh đợi bao lâu nữa đây? Tiểu Xuyến, hôm nay anh muốn ở trước mặt mọi người, thổ lộ với em lần nữa, anh yêu em, anh muốn em nhận lời làm bạn gái của anh!
Từng sợi dây thần kinh của Hàn Dĩ Xuyến căng như sợi dây đàn, cô không biết phải làm gì trước tình huống bất ngờ như vậy,cô càng không ngờ rằng Phàm Diệc mở tiệc rượu tối nay là để tỏ tình với cô trước mặt bao nhiêu người đây, công khai quan hệ của hai người.
Đầu cô sắp nổ tung rồi!
Phàm Diệc ơi Phàm Diệc, anh quậy đủ chưa?
Nếu anh biết được tất cả mọi việc cô làm thì anh còn muốn làm vậy nữa không?
Nếu anh biết được cô từng lên giường với Từ Lâm đến hai lần, để hắn ςướק đi thứ quý giá nhất của người phụ nữ, thì liệu Phàm Diệc! Anh vẫn còn có thể yêu cô? Anh có thể mặc kệ tất cả? Không bận tâm sao?
Nhưng cô bận tâm!
Không phải vì chuyện này không thôi!
Cô bận tâm vì không muốn đem đến cho anh một đoạn tình cảm đơn phương.
Cô không yêu anh!
Trước đây vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy, sau này cũng sẽ như vậy!
Phàm Diệc, cho dù anh có hái sao trên trời xuống cho cô thì cô cũng không yêu anh!
Cô biết như vậy là tàn nhẫn với anh, nhưng cô không muốn lừa gạt anh, lừa gạt bản thân cô. Vì Phàm Diệc là người bạn tốt nhất của cô, là người anh trai cô luôn kính trọng!
Còn nữa...
Cô bận tâm vì thái độ của Từ Lâm sẽ như thế nào!
Hắn sẽ đem anh đi chôn sống hay là chém thành ngàn mảnh?
Cô không muốn Từ Lâm làm thương tổn đến anh.
Cô cũng mệt mỏi với việc phải chống chọi với Từ Lâm rồi!
Không khí lãng mạn chợt chuyển sang căng thẳng....
Trên sân khấu, Phàm Diệc vẫn đang chờ đợi Hàn Dĩ Xuyến!
Dưới sân khấu, Hàn Dĩ Xuyến chỉ im lặng!
Bên kia bàn hoa, nụ cười của Từ Lâm càng hệt như quỷ vương!
Triết Liệt cẩn thận bước đến gần hắn, nói nhỏ bên tai hắn gì đó.
Nghe xong, Từ Lâm càng cười đắc ý. Hắn cầm ly rượu lên, lắc lắc trên tay, ánh mắt vẫn đang hướng về phía Hàn Dĩ Xuyến, như đang chờ đợi điều gì.....
Phía bên sân khấu, vẫn đang diễn ra một cảnh tượng lãng mạn như phim truyền hình.
Hàn Dĩ Xuyến không thể hít thở nổi ở một nơi thế này nữa, cô nhìn Phàm Diệc, không nói gì mà quay mặt đi, cô bỏ ra khỏi bữa tiệc trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
Phàm Diệc bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, lập tức chạy xuống sân khấu và định đuổi theo cô, nhưng vừa mới bước xuống sân khấu đã bị một đám người áo đen không biết từ đâu đến chặn trước mặt anh
- Thiếu gia, lão gia gọi cậu về nhà gấp!
- -------------------------
Nhốt mình trong nhà vệ sinh đã gần nửa tiếng đồng hồ, Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi bước ra khỏi đó.
Cô đi đường mà mắt để dưới chân, đột nhiên trán rồi đến cả người bất ngờ va phải một vật gì đó rất cứng và ấm ấm.
- A!
Đưa tay sờ lên trán, đồng thời cũng ngẩng đầu lên nhìn thứ trước mặt mình, Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt kinh ngạc khi trước mắt mình là khuôn mặt một người đàn ông rất tuấn tú và yêu mị. Lúc này cô mới ý thức được thứ mình vừa chạm vào là gì, lúng túng thoát khỏi phạm vi của người đàn ông, Hàn Dĩ Xuyến cúi đầu cắn môi
- Thật ngại quá, xin lỗi tiên sinh!
Người đàn ông trước mặt hơi nghiêng đầu cười cười, anh ta khoanh hai tay trước иgự¢, lịch thiệp nói
- Cô thật sự rất thú vị đấy! Chẳng trách Phàm Tổng lại si mê cô như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến biết anh ta đang cố tình giễu cợt mình, cô cắn cắn môi, không muốn nói với anh ta.
Người đàn ông không hề tức giận trước thái độ này của cô, anh ta vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, tiếp tục độc thoại
- Vị tiểu thư này, khi nói chuyện thì ít nhất cô cũng nên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đó là phép lịch sử cơ bản nhất thể hiện sự tôn trọng của cô đối với họ!
Hàn Dĩ Xuyến không muốn đôi co với anh ta, cô chỉ nghĩ đây là một công tử ăn chơi thích chọc ghẹo phụ nữ mà thôi. Đã vậy, cô sẽ ngẩng đầu lên nói rõ với anh ta vậy.
- Vị tiên sinh này, tôi không cố tình ᴆụng vào anh, tôi cũng đã xin lỗi rồi! Còn về chuyện tôi có thái độ thế nào với người đối thoại với mình thì tôi nghĩ điều đó không cần anh phải bận tâm!
Cô nhìn thẳng vào mặt anh ta mà nói hết những lời này. Anh ta nghe xong lại bật cười, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô
- Tại sao cô phải hung dữ với tôi như vậy? Không phải cô nghĩ tôi là tên hái hoa ban đêm chứ?
Hàn Dĩ Xuyến vén vài cọng tóc trước mặt ra khỏi tầm nhìn, bình thản nói
- Thật xin lỗi, tôi chẳng có ý định hung dữ với ai cả, tôi chỉ muốn về nhà, phiền anh tránh đường!
Càng nhìn người đàn ông này, cô càng thấy hơi quen. Gương mặt này, thật sự có chút quen thuộc!
Người đàn ông cười cười, nhún nhún vai rồi nghiêng người một cái để Hàn Dĩ Xuyến đi.
Hàn Dĩ Xuyến hít sâu một hơi rồi bước qua trước mặt anh ta, không hề ngoảnh mặt lại.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Từ Thiên Tần- phó giám đốc Đại Từ.
Từ Thiên Tần nhìn theo bóng lưng người con gái đang dần biến mất, khoé môi anh ta cong lên một đường rất đẹp.
- --------------------
Hàn Dĩ Xuyến ra đến đại sảnh thì khách khứ đang bàn tán rất nhiều về mối quan hệ giữa cô và Phàm Diệc, cô cũng không hơi sức đâu mà để ý đến họ; tình hình bây giờ, cô không muốn Phàm Diệc đưa cô về nữa, lấy điện thoại gọi cho Thuyên An và Lệ Băng nhưng họ đều lần lượt nói bận.
Đang lúc chán nản thì cô nhìn thấy Lisa đang ngồi một mình phía trước, như gặp được đấng cứu thế, cô bước nhanh đến đó.
- Lisa!
Hàn Dĩ Xuyến khẽ gọi.
Lisa giật mình quay lại nhìn, thấy Hàn Dĩ Xuyến, cô cười tươi và hỏi
- Dĩ Xuyến, cô vẫn chưa về sao?
Hàn Dĩ Xuyến cũng không muốn vòng vo nữa, cô liền hỏi nhưng thái độ vẫn hơi dè chừng
- Lisa, thật ngại quá, không biết cô có thể cho tôi đi nhờ xe không?
Câu hỏi vừa thốt ra, Hàn Dĩ Xuyến liền hối hận, chẳng phải lúc nãy Lisa đến cùng Từ Lâm sao? Bây giờ cô nhờ Lisa cho đi nhờ thì chẳng khác nào tự tìm được vào miệng cọp.
Nhưng Lisa lại rất lấy là vui mừng, cô cười cười và nhiệt tình đáp lời
- Dĩ Xuyến, thật may quá! Tôi có thể đi cùng cô! À mà.....
Hàn Dĩ Xuyến vừa lúng túng vừa khó hiểu, hỏi
- Có chuyện gì sao, Lisa?
Lisa cầm một ly rượu vang đỏ lên và hơi ngại đưa cho Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, ly rượu này cô có thể uống giúp tôi không? Tôi lỡ gọi phục vụ rót ra rồi, bây giờ tôi không thể uống thêm nữa, bỏ thì tiếc quá!
Hàn Dĩ Xuyến hơi ngờ vực nhưng cũng nhanh chóng thấu hiểu.
Lisa tuy là thư ký Giám đốc nhưng xuất thân cũng rất bình thường, thấy tiếc ly rượu cũng là điều dễ hiểu!
Hàn Dĩ Xuyến vui vẻ nhận ly rượu và uống một hơi hết sạch.
Lisa nhìn cô uống hết từng giọt rượu, nụ cười trên môi càng tươi hơn.
Rượu vừa uống xong, Lisa liền cùng Hàn Dĩ Xuyến rời khỏi đại sảnh.
- ------------------
Đứng đợi Lisa lấy xe mà Hàn Dĩ Xuyến gần ૮ɦếƭ cống rồi, tối nay thật sự rất lạnh.
Kít!!!
Một chiếc Lamborghini màu đen bóng dừng ngay bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến, chủ nhân chiếc xe cũng bước xuống rất nhanh.
Hàn Dĩ Xuyến vừa nãy còn tò mò đây là xe của ai nhưng giờ phút này, cô thật sự sợ hãi!
Từ Lâm nở nụ cười nhàn nhạt bước tới, hệt như ma vương đến bắt hồn.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn bằng ánh mắt có chút sợ sệt pha lẫn đề phòng; cô lùi về sau liên tục.... Đến khi Từ Lâm đã suýt kéo được tay cô thì cô hấp hối bỏ chạy, nhưng chẳng được bao lâu liền bị hắn tóm được, vây bọc trong phạm vi giữa một tay và vòm иgự¢ hắn.
Hàn Dĩ Xuyến liều mạng giãy giụa cùng la hét
- Mau thả tôi ra! Từ Lâm, thả tôi ra! Bắt cóc! Không....! Từ Lâm, thả tôi ra... không.....! Làm ơn... Xin anh....
Đối với sự giãy giụa của cô, Từ Lâm càng thêm thích thú, hắn một tay chế trụ eo cô, một tay giữa lấy một bên má cô, ép bên má còn lại sát gần môi hắn, đầu lưỡi liền nghênh đón, liếm khắp má cô......
Hàn Dĩ Xuyến sợ đến run bần bật, nước mắt lã chã rơi xuống..... Hành động của Từ Lâm lúc này giống với những con quỷ ăn thịt người trong những bộ phim kinh dị của Mỹ.
Cô vừa khóc vừa sợ hãi cầu xin
- Từ Lâm... Xin anh... thả tôi ra.....cầu xin anh... Từ Lâm... tôi sai rồi....
Từ Lâm không trả lời ngay, miệng lưỡi vẫn đang ngao du trên gò má đã đầy nước mắt của cô, dần dần di chuyển xuống môi đỏ hồng, hôn ngấu nghiến đến khi thoả mãn mới từ từ nhả ra, giọng nói lạnh như băng
- Vị nho? Tôi rất thích!
Hàn Dĩ Xuyến vẫn liên tục giãy giụa không ngừng, khóc lóc van xin
- Từ Lâm... Làm ơn... làm ơn mà.... tôi xin anh... là tôi sai rồi....!
Từ Lâm vẫn bỏ ngoài tai những lời của cô, tiếp tục hôn sang vành tai cô, liếm xung quanh rồi ngậm vào trong miệng, sau khi nhả ra mới thì thầm
- Dĩ Xuyến của tôi, ngoan nào! Tại sao phải khóc chứ? Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em mà!
Hàn Dĩ Xuyến biết hành động đột ngột của Phàm Diệc hôm nay đã chọc giận đến Từ Lâm, tối nay cô không ૮ɦếƭ cũng không thể nguyên vẹn trở về được!
Cô tiếp tục thống khổ cầu xin
- Từ Lâm.... xin anh... tôi sai rồi....
Ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, Từ Lâm siết chặt vòng ôm ở eo cô hơn, cắn mạnh vào đầu vai đang run rẩy mà lộ ra bên ngoài của cô....
- Aaaa!
Máu tươi từ trên đầu vai trắng nõn chảy xuống tạo nên một khung cảnh rất tuyệt mỹ mặc dù đau thương.
Miệng đã dính đầy máu của Từ Lâm dần dần rời khỏi đầu vai cô, hắn từ từ nuốt hết máu trong khoang miệng xuống cổ họng, sau đó lại như ong thèm mật hoa, liếm hết chỗ máu tràn ra cánh tay cùng иgự¢ của Hàn Dĩ Xuyến, nụ cười không khác gì quỷ hút máu!
Hàn Dĩ Xuyến đã đau rát cả cổ họng mà vẫn không ngừng la hét, nước mắt đầy cả gương mặt xinh đẹp của cô.
- Từ Lâm... anh dừng lại đi mà... tôi xin anh... tôi thật sự rất sợ... anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm... xin anh... ngủ với anh cũng được... làm ơn đừng ʍúŧ nữa...!
Cô hoàn toàn lầm rồi, cô không hề hiểu Từ Lâm!
Cô không ngờ khi hắn nổi điên sẽ đáng sợ đến mức này!
Hắn không phải ђàภђ ђạ cơ thể cô mà lại muốn hút sạch máu cô!
Ở xa xa có một chiếc Audi đang dừng bên một tán cây để quan sát một màn nãy giờ.
Lisa ngồi ở vị trí phó lái hoàn toàn không thể nhìn thêm nữa, cô định mở cửa bước xuống thì bị Triết Liệt ngồi bên cạnh ngăn lại
- Nếu cô đến đó thì cô ấy sẽ càng thảm hơn, còn nữa, không biết chừng cô cũng sẽ bị liên hủy.
Lisa đành thu tay về, vô lực nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang chịu nhục trước mặt bao nhiêu người, giọng yếu ớt nói
- Rốt cuộc thì cô ấy đã làm sai gì?
Triết Liệt nhìn về phía hai người kia, thở dài nói
- Tôi chưa từng thấy Từ tiên sinh nổi giận như vậy, điều đó chứng tỏ Dĩ Xuyến có vị trí đặc biệt trong lòng ngài ấy! Nếu Dĩ Xuyến ngoan ngoãn hơn thì đã không phải chịu khổ rồi!
Lisa dùng ánh mắt ưu thương nhìn về Hàn Dĩ Xuyến, chiếc xe đã dần rời đi, cô thầm nhủ
" Dĩ Xuyến, cô đừng trách tôi tàn nhẫn với cô! Xin lỗi. "
Tiếng khóc, tiếng kêu của Hàn Dĩ Xuyến đã nhỏ dần, bây giờ như mèo kêu vậy. Cô cũng không giãy giụa như lúc nãy nữa, nhưng cả cơ thể cô đều nóng như lửa đốt nên cô cứ đưa tay lau mồ hôi trên người, miệng ú ớ phát ra những âm thanh cực nhỏ
- Từ Lâm... tôi khó chịu lắm... làm ơn... dừng lại đi..... tôi sẽ ngủ với anh....
Nghe những lời nói vô lực này của cô, nội tâm Từ Lâm giằng xé nghiêm trọng, hắn vừa bực mình vừa thoả mãn!
Nhìn gương mặt đỏ lên vì nóng của Hàn Dĩ Xuyến, hắn lạnh lùng nhả ra hai chữ
- Dâm phụ!
Hai mắt Hàn Dĩ Xuyến ngân ngấn nước, giọng nói cực kỳ nhỏ
- Từ Lâm.. tôi sai rồi....tôi sẽ nghe lời anh!
Nghe những lời này của cô, sự bực tức trong lòng Từ Lâm càng tăng thêm, hắn Ϧóþ chặt cằm cô, tàn nhẫn nói
- Nghe lời tôi? Được! Vậy thì tự cởi sạch quần áo tại đây!
Hàn Dĩ Xuyến không cần hắn bảo cũng rất muốn cởi sạch đồ lâu rồi, cô thật sự rất nóng, rất khó chịu, hô hấp càng lúc càng trở nên gấp gáp!
Cô nhìn hắn một lúc rồi yếu ớt nói
- Tôi cởi!
Nụ cười bỡn cợt trên môi Từ Lâm lập tức bị đong cứng, cả người hắn run lên, lập tức giữa lấy bàn tay nhỏ nhắn đang định kéo khoá váy phía sau của Hàn Dĩ Xuyến, nhanh chóng bế cô lên, lạnh giọng khiển trách
- Em không có não à? Bảo em cởi liền cởi?
Nhét cô vào vị trí phó lái xong, Từ Lâm liền lên xe ở vị trí tay lái. Chiếc Lamborghini liền nổ máy và rời đi.
Những người vây quanh để xem một màn này bây giờ đã tản đi bớt, không thiếu những lời bàn tán xôn xao.
Còn ở bên trong đại sảnh, cặp mắt hừng hực lửa giận của Từ Thiên Tần vẫn luôn quan sát hết mọi chuyện xảy ra vừa rồi.
Cậu ta không che được sự tức giận trong lòng.
Từ Lâm, Từ Lâm, Từ Lâm!
Lúc nào cũng là Từ Lâm ςướק mất những gì cậu ta muốn có!
Bây giờ ngay cả phụ nữ cậu ta thích cũng bị Từ Lâm ςướק đi!
Nỗi hận này cậu ta nhất định sẽ trả lại cho Từ Lâm!