Do dự rất lâu, cuối cùng Hàn Dĩ Xuyến đã quyết định sẽ trốn khỏi đây.
Cô không thể bỏ mặc Từ Lâm được, nhất là ngay lúc hắn đang gặp khó khăn.
Cô cũng tin chắc rằng con sẽ cùng cô vượt qua mọi tình huống xấu có thể phát sinh để đến bên cạnh Từ Lâm, con của cô và hắn nhất định sẽ không sao, nhất định có thể làm được như cô!
Hàn Dĩ Xuyến vừa xoa nhẹ bụng vừa cúi đầu mỉm cười với con, cô khẽ thì thầm..
- Bảo bảo, chúng ta cùng về với ba nào!
Xong rồi cô lấy tấm vải dài mà cô đã xé gra giường để nối lại mà buộc chặt vào thành cửa sổ, đầu còn lại cô ném xuống bên dưới, sau đó cô quan sát hành lang bên ngoài cửa lớn lần nữa mới bắt đầu đặt chân ra thành cửa sổ, cô giữ chặt tấm vải và từ từ di chuyển theo đó đi xuống.....
Cô gần như quên cả thở để thực hiện công việc liều lĩnh này, cô chẳng dám nhìn xuống phía dưới vì tay chân cũng đã sớm lạnh ngắt rồi, cô chỉ thầm cầu nguyện mình nhanh chóng đáp đất an toàn thôi.
Nhưng lúc cô đã đi được hơn nửa đoạn đường thì có tiếng y tá gọi lớn và rất nhanh sau đó là bảo vệ và một số bác sĩ đều chạy đến phòng của cô và một số thì đứng đầy bên dưới.
- Cô Hàn, cô làm vậy rất nguy hiểm, cô hãy mau trở lại phòng đi!
- Cô Hàn, cô không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng cô chứ? Cô làm như vậy sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé!
Rất nhiều câu khuyên can của bác sĩ, y tá và cả bảo vệ từ trên và phía dưới vang lên đến vị trí của Hàn Dĩ Xuyến hiện giờ.
Lúc đầu Hàn Dĩ Xuyến có bị giật mình nhưng hiện giờ cô đã bình tĩnh hơn, cô không những không nghe lời bọn họ khuyên mà còn tiếp tục leo xuống phía dưới.
- Các người biết rõ tôi không phải người điên nhưng vẫn nhốt tôi ở đây? Tôi là thai phụ nên không thể ở bệnh viện tâm thần mà dưỡng thai được, tôi phải về nhà với chồng mình! Các người mau tránh ra hết cho tôi, nếu như các người còn muốn cản tôi thì lỡ như tôi và con tôi xảy ra điều gì bất trắc thì các người đều phải gánh tội!
Mặc dù cô đang thách thức nhưng trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, nếu cô xuống được bên dưới thì sao chứ? Bọn họ cũng sẽ bắt cô lại!
Những người trên phòng và những người dưới sân đang phân tâm thì đột nhiên một giọng nam từ trên phòng truyền đến
- Tất cả tránh ra đi, cứ để cô ấy đi!
Sau đó là một sức mạnh giữ chặt đầu dây đang buộc trên thành cửa sổ giúp cô; gương mặt Từ Thiên Tần hiện ra đầy ưu thương, anh ta chỉ nhìn Hàn Dĩ Xuyến mà nói
- Dĩ Xuyến, cô đi đi!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh liền cắn chặt môi và tiếp tục leo xuống với tốc độ nhanh hơn.
Những người đứng dưới sân cũng đã tản dần ra nhường chỗ cho cô xuống.
Từ Thiên Tần đứng trước cửa sổ nhìn người con gái đang từ từ chạm chân xuống đất, thân hình nhỏ bé được bao bọc trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình làm tăng thêm sự yếu ớt của cô nhưng lại vô cùng can đảm.
Ánh mắt Từ Thiên Tần đau thương rõ nét, anh ta nở một nụ cười chua xót....
" Dĩ Xuyến, cả đời này em chỉ yêu một người, cả đời này tôi cũng chỉ thu một người. Tôi có thể để em về bên cạnh anh ta nhưng tôi sẽ không dừng việc loại bỏ anh ta, rồi em sẽ thấy tôi khiến người em yêu thua thảm hại thế nào, coi như đây là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho em. Em đi đi! "
Bóng dáng của Hàn Dĩ Xuyến theo những tán cây trong khuôn viên mà dần biến mất.....
- ------------------------------
Hàn Dĩ Xuyến vừa chạy ra khỏi cổng bệnh viện đã vội gọi taxi bên đường nhưng chẳng chiếc nào chịu dừng lại cả.
Cô nhìn xuống bộ quần áo trên người, vẫn còn bộ đồ bệnh nhân nên chắc đây là nguyên nhân mà chiếc taxi nào cô gọi cũng đều bỏ chạy, cộng với việc cô đứng cách bệnh viện tâm thần không xa!
Lang thang trên vỉ hè hơn nữa ngày, cô bắt đầu có cảm giác đói bụng, bảo bảo của cô chắc cũng đói rồi!
Tay cô chạm nhẹ lên bụng, cô nhìn về phía trước rồi thầm thở dài.
- Bảo bảo, bây giờ mẹ không có tiền, cũng không có điện thoại, mẹ không biết khi nào chúng ta mới gặp được ba đây?
Đây là một đoạn đường khá vắng vẻ, để đến được trung tâm thành phố thì chắc phải hơn nửa tiếng nữa!
Hàn Dĩ Xuyến lại tiếp tục đi.....
Kít!!!!
Một chiếc BMW không biết từ đâu lao đến thắng gấp trước mặt cô.
Hàn Dĩ Xuyến giật mình đứng lại và xoay người nhìn.
Cửa kính được hạ xuống, gương mặt Phàm Diệc đầy lo lắng xuất hiện
- Dĩ Xuyến, em không sao chứ?
Hàn Dĩ Xuyến vui mừng bước đến gần cửa xe của anh và hơi cúi người xuống, nói
- Phàm Diệc, sao anh lại đến đây?
Phàm Diệc nhanh chóng mở cửa và nhìn cô nói
- Còn tại sao nữa, không phải là đến đón em sao? Có một tin nhắn lạ gửi đến cho anh, nói em đang ở đây nên anh đã lập tức đến!
Vừa nói anh vừa ra hiệu cho Hàn Dĩ Xuyến lên xe.
Hàn Dĩ Xuyến gật gật đầu rồi chui vào xe của anh, cô tò mò hỏi
- Chẳng lẽ là anh ta? Nhưng tại sao anh ta lại nói với anh....
Những từ cuối cùng cô nói với âm lượng rất nhỏ, gần như chỉ có mỗi mình cô nghe được, sau đó cô lại im bặt rồi lắc đầu khi nghe Phàm Diệc hỏi
- Sao vậy?
Phàm Diệc mắt thì nhìn cô, tay thì thắt dây an toàn giúp cô.
- Dĩ Xuyến, xin lỗi đã không đến tìm em sớm hơn!
Hàn Dĩ Xuyến cười nhẹ và lắc đầu
- Thôi bỏ đi, dù sao bọn em cũng an toàn rồi! Bây giờ em chỉ muốn được gặp anh ấy, anh cho em đi nhờ xe được không?
Cô nở một nụ cười tươi tắn nhìn anh rồi ngồi lại ngay ngắn, đầu tựa vào ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đôi mắt Phàm Diệc đột nhiên trở nên ưu thương, anh thật sự bị một câu nói tưởng chừng đơn giản của cô làm sụp đổ.
Cô lại dùng " bọn em" thay vì " mẹ con em", cô thật sự đã đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình!
Đối với cô, Từ Lâm mới thật sự là bến đỗ bình yên của cô, là gia đình của cô!
Nhưng anh vẫn không can tâm, anh không thể buông tay dễ dàng như vậy, anh không thu gì Từ Lâm, anh yêu cô cũng không ít hơn hắn, hắn vì cô mà sắp hai tay dâng cả sự nghiệp và thậm chí là tính mạng của mình cho Hắc Long, anh cũng có thể vì cô mà phản bội lại đạo đức làm người.
Nếu để có được cô, nếu muốn tất cả mọi thứ trở về như sáu năm qua mà anh phải trở nên ích kỷ hơn thì anh cũng sẵn sàng.
Nếu vậy thì anh sẵn sàng để Từ Lâm phải ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn vì nỗi nhớ cô, vì nỗi đau mất cô; sẽ khiến hắn cả đời phải sống trong địa ngục, không ánh sáng, không hy vọng, không niềm vui, không hạnh phúc......
Nghĩ rồi, anh khởi động xe và theo hướng ngược với Đài Song Khê mà đi tới.
- -------------------------------
Toà nhà hội nghị của BAMs.
Trong thư phòng của Từ Lâm hiện giờ ngập tràn mùi tanh của máu và lạnh lẽo cảm giác ૮ɦếƭ chóc. Thanh âm đánh đấm thỉnh thoảng lại vang lên dồn dập, dữ dội.....
Huỳnh huỵch!!!
Đứng giữ gian phòng là hai người đàn ông như hổ với báo, ánh mắt hừng hực lửa giận giành cho đối phương.
Cả người Từ Thiên Tần đã mệt lử ra, anh ta thở rất mạnh và dồn dập, trên mặt đã đầy rẫy những vết máu vết bầm chồng lên nhau, quần áo xộc xệch trông rất khó coi. Nhưng anh ta vẫn trừng mắt nhìn Từ Lâm rất dữ tợn.
Đối diện anh ta là Từ Lâm với tình trạng cũng không ổn lắm, khoé môi hắn đã bị rách toạc đến chảy máu, trên trán và xương gò má cũng bị rách da và rỉ máu nhỏ; nhưng không chỉ có ánh mắt căm phẫn và tàn khốc, hắn còn nở một nụ cười lạnh đến cực độ. Vừa đưa tay quệt đi vết máu trên khoé miệng, hắn vừa lạnh lùng nói
- Tôi hỏi cậu lần nữa, Dĩ Xuyến đang ở đâu?
Từ Thiên Tần tức giận rống lên
- Tao nói rồi, tao đã để cô ấy về với mày rồi!
Từ Lâm thật sự đã mất bình tĩnh mà lao đến túm lấy cổ áo của anh ta, gầm gừ
- Tên khốn, rốt cuộc thì cậu đang giấu cô ấy ở đâu?.
Từ Thiên Tần nhổ một ngụm máu sang một bên rồi cười khinh miệt...
- Từ Lâm, tao không gạt mày, Dĩ Xuyến đã bỏ chạy rồi. Tao nghĩ là cô ấy sẽ về đây tìm mày, hoá ra không phải như vậy. Xem ra cô ấy không cần mày nữa, cô ấy lại bỏ trốn nữa? Haha, Từ Lâm, mày đúng là thất bại mà, thật đáng thương!
Hai tay Từ Lâm run nhẹ, mi mắt hắn giựt giựt, hắn khó khăn mở miệng
- Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!
Mỗi câu" nói lại xem" của hắn là một đấm rất mạnh vào mặt của Từ Thiên Tần, gần như muốn lấy cả mạng của anh ta.
Từ Thiên Tần bị đánh đến đầu óc quay cuồng, không còn xác định được đông tây nam bắc nữa, vết thương càng lúc càng nhiều. Anh ta gắng gượng nhả ra từng câu.
- Mày có đánh ૮ɦếƭ tao cũng vậy thôi, Dĩ Xuyến thật sự không còn ở chỗ tao nữa!..
Vì chuyện anh ta đã thả Hàn Dĩ Xuyến đi mà Hắc Long tức giận, cho người đuổi Gi*t anh ta, trên đường tháo chạy, anh ta lại rơi vào bẫy mà Từ Lâm đã cho người chuẩn bị sẵn. Bây giờ tính mạng của anh ta e là rất khó giữ! Cho dù Từ Lâm là anh cùng cha khác mẹ với anh ta thì sao chứ?
Đánh đến gương mặt Từ Thiên Tần sưng lên như ong đốt thì Từ Lâm mới dừng tay, hắn ném " sản phẩm " của mình một cách тһô Ьạᴏ xuống sàn rồi lấy khăn lau sạch máu trên tay, sau đó thẳng tay ném vào mặt của Từ Thiên Tần như ném cho một con súc vật.
Từ Thiên Tần đau đớn chống hai tay lên sàn mà ngồi dậy, vẫn không hề sợ hãi hay tỏ ra yếu thế mà cười vang
- Từ Lâm, mày vốn dĩ không phải một con người, mày chỉ là một con chó được Hắc Long nuôi lớn, mày dựa vào đâu mà dám tranh giành mọi thứ với tao, mày dựa vào đâu mà có được một người phụ nữ yêu mày đến ngốc nghếch như vậy? Hàn Dĩ Xuyến đúng là một người phụ nữ rất ngốc, vì cô ấy ngốc nên mới yêu mày!
Từ Lâm chẳng buồn để ý đến những gì anh ta nói, hắn ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ rồi từ từ ngồi xuống trước mặt anh ta.
- Cậu nhầm rồi, tôi mới là người mất hết lý trí vì cô ấy! Vì cô ấy nên tôi có thể Gi*t cậu ngay bây giờ, sau đó... sẽ đem từng khúc thịt trên người cậu đến trước mặt mẹ cậu!
Từ Thiên Tần nghe xong liền gào lên
- Tên khốn, nếu mày dám ᴆụng đến mẹ tao thì tao sẽ không tha cho mày!
Từ Lâm cười khinh và đẩy anh ta sang một bên rồi đứng dậy, lạnh lùng gọi thuộc hạ bên ngoài
- Đem tên phế vật này ra ngoài cho tôi!.
Ngay lập tức liền có hai tên thuộc hạ bước vào và lôi Từ Thiên Tần ra ngoài.
Theo sau còn có Triết Liệt, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Từ Lâm, cậu ta thật sự bị doạ cho choáng váng, liền đi lấy hộp đồ y tế đến và nói với Từ Lâm.
- Từ tiên sinh, vết thương của ngài cần phải xử lý ngay mới được!
Từ Lâm mệt mỏi ngồi xuống sofa và tự lấy dụng cụ sát trùng cho mình, hắn vừa mới bắt đầu đã nói với Triết Liệt
- Cô ấy không còn ở chỗ của Từ Thiên Tần nữa, hãy tìm cô ấy ngay cho tôi!
Triết Liệt cung kính cúi đầu.
Từ Lâm không thể tự xử lý vết thương cho mình thuần thục như trước nữa, có lẽ vì hắn đã quen với sự chăm sóc của một người....
- ----------------------------------
Lúc Hàn Dĩ Xuyến tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rất sạch sẽ, bên cạnh cô còn có Phàm Diệc, cô vội vàng ngồi dậy và sốt ruột hỏi anh
- Phàm Diệc, sao em lại ở đây? Lâm, anh ấy đang ở đâu? Anh đã nói sẽ đưa em đi gặp anh ấy mà!
Phàm Diệc vừa đỡ cô dậy vừa lựa lời khuyên lơn
- Dĩ Xuyến, em bình tĩnh đã, bây giờ em phải nghỉ ngơi thật tốt, có như vậy thì mẹ con em mới khoẻ mạnh được. Em đã ngủ hơn hai ngày rồi đấy, điều đó chứng tỏ cơ thể em đang suy nhược nghiêm trọng, em không thể di chuyển nhiều được!
Hàn Dĩ Xuyến nhíu mày vì lời anh vừa nói và cũng dần trở nên sốt ruột.
Cô đã ngủ ở đây hơn hai ngày rồi?
Vậy thì Từ Lâm phải tìm cô trong hai ngày đầy vô vọng nữa sao?
Phải làm sao đây? Cô phải làm gì cho hắn đây?
Cô chỉ theo phản xạ mà hất tay cùng chăn mà Phàm Diệc đắp cho cô ra, cô khó chịu phản bác
- Em không sao, em muốn về Đài Song Khê, em muốn gặp Lâm ngay bây giờ!
Phàm Diệc tuy rất đau lòng và cô đơn nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô.
- Dĩ Xuyến, nghe lời anh được không? Em không thể vì anh ta mà không màng đến sức khỏe của em và con được!
Hàn Dĩ Xuyến càng nghe lại càng khó chịu hơn, cô không thể bình tĩnh nổi nữa, liên tục đá chăn ra khỏi người
- Em không sao mà, nó là con của Lâm, em là vợ anh ấy, bây giờ anh ấy đang gặp khó khăn, anh ấy đang cần bọn em, em không thể bỏ mặc anh ấy ngay lúc này được! Anh đã nói là sẽ đưa em về nhà, nhưng kết quả là sao, anh đang gạt em sao?
Phàm Diệc không tin nổi mà nhìn cô, tim anh như bị xé tan thành trăm mảnh vì những lời nói cay độc mà như giận dữ của cô...
Hai mắt long lanh nhưng đầy sốt ruột và tức giận của Hàn Dĩ Xuyến nhìn chăm chăm vào anh, cô rất bất mãn mà nói
- Phàm Diệc, anh đừng như vậy nữa được không? Em thật sự sắp phát điên lên rồi, làm ơn hãy để em về với anh ấy được không?
Những lời cuối cùng gần như cô đã hạ thấp giọng xuống, chuyển dần từ bất mãn sang cầu xin.
Hai tay Phàm Diệc nãy giờ giữ chặt hai tay cô bây giờ đang dần buông lỏng, nhưng anh đột nhiên nở một nụ cười đau thương nhưng lại xa cách, anh nói rất tàn nhẫn
- Anh không muốn, anh không muốn để em về với anh ta, anh không muốn chứng kiến em ở bên cạnh anh ta nói cười vui vẻ, anh chỉ muốn em là Dĩ Xuyến của anh như trước khi chưa gặp anh ta. Thậm chí là như Dĩ Xuyến sáu năm qua đã ở bên cạnh anh!
Hàn Dĩ Xuyến tưởng mình đang nghe lầm, cô có chút sợ hãi mà lùi lại phía sau
- Phàm Diệc, anh sao vậy?
Phàm Diệc cười lạnh và giữ chặt tay cô lại, anh không hề do dự mà đưa ra yêu cầu
- Không phải em muốn về bên cạnh anh ta sao? Vậy thì ngủ với anh một đêm đi!
Gương mặt Hàn Dĩ Xuyến bỗng nhiên trở nên tái xanh như đang nhìn thấy quỷ, môi anh đào khẽ mấp máy
- Phàm Diệc, anh vừa nói gì cơ?
Phàm Diệc nhếch mép cười nhẹ, anh thản nhiên lặp lại lời nói của mình lần nữa
- Em không nghe rõ sao? Anh nói nếu như em chịu phục vụ anh một đêm thì anh sẽ để em đi, để em trở về bên cạnh người trong mộng của em. Không được sao?
Hàn Dĩ Xuyến kinh hãi tột độ mà hét lên
- Phàm Diệc, anh điên rồi!
Phàm Diệc ra sức giữ chặt hai tay của cô bằng một tay của mình, tay kia khống chế cằm cô, xấu xa nói
- Sao vậy? Không phải trước đây Từ Lâm cũng đã cưỡng Hi*p em như vậy sao? Hay là không phải, là em tình nguyện lên giường của anh ta?
Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến từng giọt từng giọt rơi xuống, cô không thể tin nổi đây chính là người đã từng bảo vệ và che chở cho cô mỗi khi cô khó khăn nhất, người đã giúp cô vượt qua những ngày tháng suy sụp và gục ngã, người luôn nói yêu cô.....
- Phàm Diệc, anh đừng như vậy....
Phàm Diệc không còn đủ lý trí để nghe cô nói nữa, anh giữ chặt tay cô và đẩy cô nằm xuống, sau đó rất nhanh anh liền nằm đè lên người cô.
- Dĩ Xuyến, ngoan nào, em đã quyến rũ Từ Lâm thế nào trên giường thì bây giờ hãy biểu hiện cho anh xem nào!
Hàn Dĩ Xuyến cuống quýt mà giãy giụa, hai tay hai chân cô cứ nhân lúc có cơ hội lại vung lên không ngừng, cô liên tục lắc đầu để trốn tránh nụ hôn của Phàm Diệc.
- Không được, Phàm Diệc, anh dừng lại đi!
Cô sợ hãi dùng hết sức để đẩy anh ra nhưng lại không có chút tác dụng nào, hai tay cô bị anh khống chế trên đỉnh đầu, hai chân cũng bị anh dùng đầu gối ghì chặt xuống giường.....
- Dĩ Xuyến, em ngoan ngoãn nằm yên được không?
Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng sợ hãi, run rẩy, nước mắt trào ra không ngừng và thấm ướt cả chiếc gối bên cạnh, cô yếu ớt cầu xin.
- Phàm Diệc, em xin anh, tha cho em được không?
Nghe giọng như mèo kêu của cô, Phàm Diệc càng bị kích thích hơn nữa, anh điên cuồng hôn lên khắp mặt cô.....
- Ngoan nào Dĩ Xuyến, em cứ tận hưởng đi nào, anh sẽ cho em biết thế nào là thiên đường!
Hàn Dĩ Xuyến liều mạng lắc đầu, cô giãy giụa kịch liệt hơn nữa.
- Không, không được, tôi không muốn, anh không phải anh ấy nên đừng ᴆụng vào tôi!
Câu nói của cô đã hoàn toàn chọc giận Phàm Diệc, anh ra sức Ϧóþ chặt tay cô hơn và hôn lên môi cô một cách тһô Ьạᴏ.
- Được lắm! Để tôi xem thử em có thể vì anh ta mà giữ thân như ngọc đến đâu! Em cứ từ từ cảm nhận thử đi, tôi và anh ta ai mới thật sự giúp em thoả mãn!
Hàn Dĩ Xuyến cũng bị doạ đến mất khống chế rồi, cô vừa giãy giụa vừa gào thét
- Đủ rồi đấy, cho dù anh có cố gắng thế nào thì trong mắt tôi anh cũng không bao giờ bằng anh ấy! Người tôi yêu là Từ Lâm, không phải Phàm Diệc anh!
Chát!
Cô vừa nói hết câu thì Phàm Diệc đã thẳng tay giáng một bạt tai xuống má cô, in rõ năm ngón tay.
- Nếu em không muốn tôi Gi*t đứa nghiệt chủng trong bụng em thì tốt nhất nên nằm yên cho tôi!
Hàn Dĩ Xuyến giương đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, môi mỏng gần như đã bị cô cắn rách, nhưng cô vẫn tiếp tục chống cự
- Không được, tôi cấm anh xúc phạm đến con tôi, anh mau thả tôi ra, thả tôi ra!
Phàm Diệc chẳng mảy may quan tâm đến những lời cảnh báo của cô mà cứ điên cuồng áp chế cô.
Xoạc!
Chiếc áo ngủ trên người cô bị xé toạc ra, anh nhìn cơ thể tuyệt đẹp trước mặt đã bị phơi bày gần một nửa, anh nở nụ cười hài lòng rồi cúi đầu hôn xuống......
- -------------------------------
Cao ốc Đại Từ
Cuộc họp vừa kết thúc thì Từ Lâm đã trở về phòng làm việc, nhưng vừa đẩy cửa ra hắn đã nhìn thấy một người mà hắn không muốn thấy.
Từ Ngự Phong!
Thấy con trai đang đứng trước cửa, Từ Ngự Phong liền bước tới với gương mặt trầm tư...
- Tiểu Lâm, ta biết con vì chuyện của Ninh Hạ và vợ mình nên mới bỏ mặc công ty như vậy. Ta cũng đã cho người tìm lại hài cốt của Ninh Hạ rồi, con có thể cho mình chút thời gian nghỉ ngơi được không? Nếu con cứ tiếp tục gắng gượng thế này thì đến khi con tìm được vợ mình thì.....
- Đủ rồi! Ông ra ngoài đi!
Từ Ngự Phong đang nói dang dở thì bị Từ Lâm lạnh lùng cắt ngang, hắn thờ ơ nhìn ông rồi không chút kiêng nể mà đuổi khách.
- Chuyện của tôi không cần ông bận tâm, chuyện của mẹ tôi càng không cần ông phải động tay động chân!
Vẻ mặt Từ Ngự Phong dần trở nên không vui, ông hơi cao giọng nói
- Ta đến đây không phải để tranh cãi với con, ngoài chuyện của Ninh Hạ ta còn muốn hỏi con chuyện của Thiên Tần. Ta nghe được là con đã cho thuộc hạ bắt nó về, bây giờ nó đang ở đâu?
Nghe xong câu hỏi của Từ Ngự Phong, gương mặt Từ Lâm càng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, hắn nở một nụ cười trào phúng rồi hỏi
- Thì ra ông đang lo lắng cho đứa con trai vàng ngọc của mình nên mới đến đây tìm tôi. Nhưng phải làm sao đây cha kính mến, con trai ông dám ᴆụng đến người phụ nữ của tôi thì ông nghĩ tôi có thể bỏ qua cho nó?
Cơ thể Từ Ngự Phong run lên, ông hơi cao giọng mà quát
- Tiểu Lâm, con không thể hồ đồ như vậy được, dù thế nào đi nữa thì Thiên Tần cũng là em trai của con, con không thể vì một người phụ nữ mà dẫn đến huynh đệ tương tàn được!
Hai mắt Từ Lâm hừng hực lửa giận, hắn tức giận mà rống lên
- Ông câm mồm ngay cho tôi! Tôi không có em trai nào cả, càng không có người ba nào như ông, kể từ mẹ tôi mất, người thân duy nhất của tôi trên thế giới này chỉ có tiểu Hiên và đứa con chưa chào đời của tôi, gia đình của tôi chỉ có mỗi Dĩ Xuyến. Vậy nên nếu ai dám ᴆụng đến họ, dù là bất kỳ kẻ nào thì đừng trách tôi vô tình!
Những câu cuối cùng hắn dần hạ thấp giọng và ghé sát môi vào tai của Từ Ngự Phong mà nói như một lời cảnh cáo.
Bàn tay già nua của Từ Ngự Phong phải vịn chặt vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể đứng vững, tay kia run run mà chỉ vào mặt Từ Lâm.
- Thằng nghịch tử này, con lại dám nói ra những câu đại nghịch bất đạo này?
Từ Lâm vừa định đáp lời thì Triết Liệt đã đẩy cửa xông vào
- Từ tiên sinh, đã tìm thấy phu nhân rồi ạ!
Tim Từ Lâm đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, mấy mừng rỡ xoay người lại.