Cậu thử tìm đại gia đi! Cơn ác mộng trong Club tối hôm qua cứ bám lấy tâm trí Hàn Dĩ Xuyến. Cả một buổi thuyết giảng, cô không tài nào tập trung được, cứ hễ nghĩ đến cảnh Từ Lâm tự liếm sạch máu của hắn tối qua là cô lại rùng mình lo sợ.....
Buổi thuyết giảng đã kết thúc mà cô cũng không biết.....
Tuy giảng viên không gọi cô nhưng chắc chắn một điều là bà ấy đã chú ý đến thái độ của cô hôm nay
Khi tất cả mọi người đều đã dần đi hết. Lệ Băng và Thuyên An liền chạy tới, quan tâm hỏi han
- Dĩ Xuyến! Cậu không khoẻ hay sao vậy mà hôm nay lại thiếu tập trung như vậy?
Bị bạn vỗ vai bất ngờ, Hàn Dĩ Xuyến giật mình trả lời mà làm rơi cả cây 乃út chì trên tay.
Lệ Băng lắc đầu rồi cúi xuống nhặt giúp cây 乃út chì. Hàn Dĩ Xuyến nhìn họ, ái ngại cười trừ
- Tớ không sao! Chắc là tại tối qua ngủ không ngon!
Thuyên An chống tay lên cằm, thở dài
- Sao cậu sướng không chịu mà cứ muốn chịu khổ cơ chứ? Nếu cậu chấp nhận tình cảm của hoàng tử Phàm Diệc thì không phải là có thể đỡ khổ hơn sao?
Hàn Dĩ Xuyến vừa dọn sách vỡ vào túi vừa trả lời
- Cậu đừng nói linh tinh! Tớ không muốn sống dựa vào người khác như vậy, hơn nữa, tớ với Phàm Diệc càng không có gì!
Cô xách túi lên vai nhưng, Lệ Băng liền nói chen vào
- Nếu không thể chấp nhận Phàm Diệc thì hay là cậu đi tìm đại gia thử xem, biết đâu mẹ cậu lại được chữa bệnh, lại còn được ở nhà mới. Cả ngày lẫn đêm, cậu chạy đông chạy tây, tan học lại về nhà ngay, tối lại phải đi làm thêm, cũng đến lúc cậu nghĩ cho bản thân mình rồi!
Hàn Dĩ Xuyến chớp chớp mắt nhìn Lệ Băng, cô thẳng thừng hỏi lại
- Cậu bảo tớ đi bán thân?
Thuyên An lập tức chen vào
- Sao lại suy nghĩ tiêu cực vậy chứ? Cậu nhìn mà xem, mấy đứa con gái trong trường này, ai mà không có đại gia bao bọc? Bọn họ đi thì có xe đưa đón, ăn mặc thì chỉ toàn mặc đồ hàng hiệu,....!
Chưa đợi Thuyên An nói hết câu, Hàn Dĩ Xuyến đã chặn ngang.
- Stop! Nếu mẹ tớ mà biết tớ đi bán thân nuôi bà chắc bà ấy sẽ đi gặp ba tớ ngay đấy!
Thuyên An và Lệ Băng thật sự chưa muốn từ bỏ, họ đang định nói tiếp thì Hàn Dĩ Xuyến đã đứng
- Được rồi, từ nay đừng nói những chuyện này nữa, tuy ở với mẹ vất vả đôi chút nhưng tớ vẫn rất hạnh phúc!
Sau đó, cô đi ra khỏi ghế ngồi,
- Tớ đi đây!
Hai người kia đành chề môi tiếc nuối mà đưa tay vảy tạm biệt.
- -------------
Đài Song Khê
Đây là căn biệt thự riêng mà Từ Lâm thường lui tới, gọi là biệt thự nhưng nó lại giống với cung điện hơn.
Biệt thự được thiết kế hoàn toàn theo kiến trúc châu Âu, màu vàng cam, nâu vàng,.... là những gam màu chủ đạo của căn biệt thự. Chiều cao gần đến chọc trời nhưng khắp căn biệt thự lại mang một nỗi u buồn khó tả.
Bên ngoài biệt thự có hai dòng suối nhỏ bao quanh, những tảng đá lớn được xếp sát lại gần nhau tạo nên lối đi vào trong, khung cảnh lại đẹp đến lạ thường.
Từ Lâm lái xe trở về đã có quản gia ra đón
- Thiếu gia! Cậu đã về rồi! Ngài Triết Liệt đang đợi cậu bên trong ạ!
Quản gia là một người phụ nữ độ tuổi trung niên, khuôn mặt bà nhìn rất phúc hậu, bà quản lý mọi việc trong Đài Song Khê này cũng chưa bao giờ để sai gì.
Từ Lâm lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hắn đưa tay Ϧóþ Ϧóþ vùng mi tâm đau nhức, mu bàn tay bị cắn, tối qua lại hiện ra trước mặt hắn, hắn cười lạnh rồi đi vào trong.
Vừa nhìn thấy Từ Lâm, Triết Liệt đã liền đứng nghiêm cúi đầu
- Từ tiên sinh! Việc ngài bảo tôi làm đã xong rồi ạ!
Từ Lâm ngồi xuống sofa sau đó cũng ra hiệu cho Triết Liệt ngồi xuống. Hắn cầm lấy những bức ảnh mà Triết Liệt đưa, môi bạc khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp
- Tôi muốn xem thử cô có thể cắn tôi như thế nào nữa!