Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Chương 66

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Chính Thức Gặp Mặt Cha Mẹ Chồng

Hôm nay phần lớn người tới đều là người nhà họ Sở, Đường Linh Chi cũng không quen bọn họ lắm, cho nên gặp mặt cũng chỉ gật đầu mỉm cười mà thôi. Một người cầm ly rượu, cô đi tới hội trường nơi ít người đứng lại. Trong đó người nhiều như vậy, cũng không có thấy cái người mà cô muốn nhìn kia - Sở Mạnh. 
Cùng là hoàng tử cùng công chúa một gia tộc lớn, bọn họ đương nhiên là đã gặp mặt, chỉ là không có qua lại, nhiều lắm chẳng qua là biết mà thôi, huống chi trước khi tiếp nhận Sở Thành, phần lớn thời gian của anh đều ở chi nhánh công ty nước ngoài. 
Cô đối với anh là thật sự yêu thích, anh làm việc tỉnh táo linh hoạt, bề ngoài cao ngạo tự phụ của anh làm thỏa mãn mong muốn về đàn ông của cô. Đáng lẽ bọn họ đã có cơ hội ở bên nha, bởi vì thời điểm khi anh chuẩn bị trở về nước, cha mẹ hai bên đã gặp mặt, muốn tác hợp bọn họ. Kết quả còn chưa kịp hành động, đột nhiên ở đâu nhào ra một Quan Ngưng Lộ không có danh tiếng gì làm cho mộng đẹp đám hỏi của bọn họ tan vỡ. Cô không cam lòng, rất không cam lòng. Bàn về gia thế, về năng lực, về diện mạo, cô ta không sánh bằng cô, nhưng mà Sở Mạnh lại lựa chọn cô ta. 
Trong hôn lễ long trọng kia, cô dâu sắc đẹp tuyệt trần làm cho con mắt bao nhiêu người phải ngẩn ngơ, nhưng mà cô không tin sở Mạnh chính là loại đàn ông chỉ dựa vào sắc đẹp là có thể bắt được. Cho nên tối nay, cô nhất định muốn gặp để biết Quan Ngưng Lộ rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào. Chẳng qua là, đã lâu như vậy nữ chính sao còn chưa xuất hiện đây? 
"Linh Chi, thật ngại quá. Tiếp đón không được chu đáo!" Người đến là Mộ Bội Văn đã thay xong đồ dạ hội, thấy Đường Linh Chi một mình cô đơn đứng ở nơi đó, lập tức tới bắt chuyện ngay.
"Bác Sở. Con vừa tới!" Đường Linh Chi tiến lùi khéo léo. 
"Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?" Mộ Bội Văn nói. 
"Dạ được!" 
"Linh Chi, hôm nay con một mình tới đây sao? Bác còn sợ con quá bận rộn không có thời gian tới chứ."
"Không phải vậy, con đến cùng em trai. Chỉ là nó không thích náo nhiệt, cho nên núp ở phòng nghỉ rồi." 
Hai người vừa gắp đồ ăn vừa tán gẫu.
"Ha ha, tính tình như vậy có điểm giống Sở Khương nhà chúng ta! Nó cũng không thích tham gia mấy bữa tiệc như vậy. Có điều, cũng không thể tiếp đón em con không chu đáo được! Các con tối nay đều là khách quý của bác." 
"Bác Sở, bác nói là con trai thứ hai của Sở gia sao? Vậy anh ấy đây? Sao lại không thấy? Nói không chừng anh ấy cùng Tĩnh Đằng tán gẫu hợp với nhau nữa đó." Con trai út của Sở gia Đường Linh Chi chưa từng thấy qua, có điều theo mẹ Sở nói có lẽ sẽ trò chuyện được với em trai mình. 
"Ai. Thật là ngại, nó ra nước ngoài du học rồi." Mẹ Sở có chút ngượng ngùng nói. Bất mãn trong lòng với Ngưng Lộ lại dâng lên. Hiện tại mấy giờ rồi còn chưa tới? Để nhiều người như vậy chờ bọn nó, coi được sao?
"Không sao, lần sau còn có cơ hội mà! Đúng rồi, Sở Mạnh và vợ anh ấy còn chưa tới sao?" Đường Linh Chi hỏi không chút để ý, ánh mắt cũng không ngừng nhìn quanh toàn hội trường. 
"Lập tức tới ngay. Có lẽ là kẹt xe!" Trong lòng rõ ràng là cực kỳ không hài lòng, nhưng dù sao cũng là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Mộ Bội Văn nén cơn bực tức xuống. 
"Bác gái Sở, bác cùng bác trai thật là cực kỳ sáng suốt. Để cho cô dâu mới kết hôn sống bên ngoài, nếu như là ba mẹ con sẽ không chu đáo như vậy." Giọng điệu Đường Linh Chi có chút vu vơ, nghe không ra là cố ý nhưng vẫn có tính toán. 
"Người trẻ tuổi mà! Tùy bọn nó thôi! Linh Chi, bác qua bên kia trước chào hỏi mấy người bạn, con ăn nhiều một chút! Có chuyện gì gọi bác." Mộ Bội Văn không muốn sẽ tiếp tục cái đề tài này, sợ nói thêm gì nữa, công sức bà nén nhịn lửa giận sẽ tan tành. 
"Không sao đâu bác gái. Con có thể chăm sóc mình." Đường Linh Chi nhìn mẹ Sở vội vàng rời đi, trong lòng dâng lên một ý tưởng quái dị, có lẽ bọn họ kết hôn nhất định có nội tình khác. Xem ra, tối nay cô tới thật đúng rồi. 
Đây là lần lộ diện chính thức đầu tiên có ý nghĩa quan trọng của Ngưng Lộ ở nhà họ Sở. 
Kéo làn váy dài đến gót chân, Ngưng Lộ đứng trước ngôi biệt thự đèn đuốc sáng rực này, trong lòng trở nên lo lắng. Phải đối mặt với nhiều người thân bạn bè như vậy, cô ứng phó được sao? Có lẽ phần lớn mọi người cũng không làm cho cô sợ, cô lo lắng nhất là thái độ mẹ Sở đối với cô. Kháng cự trong lòng càng ngày càng rõ ràng, muốn lui về phía sau. Không được, không thể đi vào, cô không dám. . . . . .
Cho đến một đôi bàn tay ôm thân thể không ngừng lui về phía sau của cô, cô không cần nhìn đã biết là anh rồi. 
"Sợ cái gì? Bên trong cũng không có cọp." Có điều so với có cọp còn làm cho người ta sợ hơn. 
"Em sợ em ứng phó không được." Anh cười thoải mái khiến tâm trạng bất an của Ngưng Lộ như kỳ tích không còn sợ hãi nữa. 
"Không cần sợ, có anh ở đây! Em cái gì đều không cần nói, phải đi theo bên cạnh anh là tốt rồi!" Anh nâng lên mặt của cô lên, ánh mắt nóng rực. Suy nghĩ vì thân thể cô, anh không để cho mang giày cao gót, cho nên chọn một bộ lễ phục màu hồng thiết kế vai một bên, nơ con bướm nghịch ngợm tung bay ở bên hông, không có bó chặt eo đã không giống như trước, cả người lộ ra cô gái nhỏ thuần khiết và quyến rũ, trang điểm nhẹ vào ban đêm hiện ra dung nhan tinh tế của cô. 
Ngừng thở, Ngưng Lộ khoác tay anh cùng nhau đi vào trong đám người náo nhiệt. 
Đèn treo thủy tinh tinh xảo khiến đại sảnh xa hoa trở nên vô cùng sang trọng, ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt. Đây thật sự chỉ đơn giản là tiệc gia đình thôi sao? Ngưng Lộ ở bước đầu tiên bước vào tiền sảnh, ánh mắt cũng chưa có nhìn lên chăm chú, hai tay giữ thật chặt cánh tay Sở Mạnh. 
"Ba, mẹ." Sở Mạnh không có để ý tới những người khác trong nhà họ Sở, trực tiếp dẫn Ngưng Lộ tới trước mặt vợ chồng Sở Vân Thiên. Tay Ngưng Lộ nắm càng lúc càng chặt hơn. 
"Ừ! Về là tốt rồi." Sở Vân Thiên đối với con lớn có thể trở về là rất hài lòng, chẳng qua là bộ dáng cô vợ nhỏ của nó giống như rất khẩn trương. Mà Mộ Bội Văn ngay cả hừ đều không hừ một tiếng, dường như cố ý muốn cho Ngưng Lộ khó chịu.
"Gọi cha, mẹ đi! Cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt." Sở Mạnh biết cô khẩn trương, tay đặt ở trên eo cô thoáng dùng một chút lực, thúc ép cô lên tiếng. Anh thừa nhận mình là có chút ý xấu, muốn xem xem cô phản ứng như thế nào.
"Cha, mẹ." Trước mặt nhiều người như vậy, Ngưng Lộ rốt cuộc vẫn phải ngẩng đầu lên. 
"Ngưng Lộ, để Sở Mạnh dẫn con giới thiệu một chút những người khác trong tộc của chúng ta đi! Bội Văn, chúng ta đi bên kia nói chuyện với chú Hai." Sở Vân Thiên cũng không có nhìn sắc mặt Ngưng Lộ, miễn cưỡng kéo vợ mình đi về bên kia. Đi được một nửa, Mộ Bội Văn chợt nghĩ đến Đường Linh Chi, hất tay Sở Vân Thiên ra chạy thẳng tới phía bên kia.
Sở Mạnh cười dẫn Ngưng Lộ vào trong đám người, giới thiệu từng người thân ăn mặc trang phục đẹp đẽ kia. Mặc dù bọn họ không có nhiều ấn tượng đối với Ngưng Lộ, nhưng mà trên căn bản vẫn phải khiêm nhường lễ độ.
"Thế nào, mệt sao?" Sở Mạnh cầm ly rượu từ người phục vụ, nhìn Ngưng Lộ cười, mặt đều muốn cứng ngắc ra nhẹ hỏi. Trường hợp như vậy cũng coi là khá thoải mái rồi, nếu như mang cô đến những tiệc rượu chính thức kia, cô nhất định sẽ nổi điên đến muốn chạy trốn? Anh chợt nghĩ đến lần đầu tiên ở vườn hoa nhà họ Sở nhìn thấy tình cảnh của cô. 
"Mới như vậy liền mệt mỏi, tương lai thế nào gánh chịu nổi vị trí nữ chủ nhân nhà họ Sở?" Thay Ngưng Lộ mở miệng chính là mẹ Sở - Mộ Bội Văn, thấy bên cạnh bọn họ không có những người khác, sau đó liền kéo Đường Linh Chi tới đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc