Người Đàn Ông Khó Chịu"Em không đi, vậy tôi đi." Sở Mạnh vậy mà cũng không quay đầu lại, cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Cặp mắt bốc lửa liếc nhìn cảnh vật phía ngoài, lại là trên đường về nhà. Mẹ nó, anh về nhà làm gì? Người phụ nữ kia còn cùng nam nhân khác ở vui vẻ ăn cơm ! Mà anh thì tại sao đi trước? Vừa nghĩ tới mình bị coi thường như vậy, sở mạnh càng thêm giận.
Phương Ngải Trân không nghĩ tới Sở Mạnh sẽ tìm đến cô lúc này, hơn nữa vừa vào cửa không nói lời nào liền trực tiếp ném cô trên giường, hơn nữa bắt đầu cởi trang phục của mình.
Bất quá, cô thích cùng anh ở chung một chỗ, anh đang trên giường dũng mãnh làm cho cô có được thỏa mãn, có rất ít đàn ông giống anh có thể để cho cô thỏa mãn như vậy . Cho nên bất kể hôm nay anh tại sao phải tìm đến cô, cô đều sẽ tận tình hưởng thụ bữa tiệc thân thể sắp tới.
"Chẳng lẽ là cô vợ nhỏ kia không có cách nào thỏa mãn anh?"
Đôi tay Phương Ngải Trân vòng qua cổ của anh, cô thích bộ dạng muốn mở mang bờ cõi xâm lược đầy khí thế của anh , như vậy cô cũng rất hưng phấn.
"Được, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
"Vội vã như vậy sao?"
"Em muốn cái gì cứ nói, có thể đem hóa đơn gửi đến công ty tôi."
"Nhưng mà. . . . . ." Ngưng Lộ không biết sự cáu kỉnh này của anh từ đâu mà ra. Nhưng mà bác sĩ Tống mới vừa ngồi xuống anh lại muốn đi, vậy được sao? Huống hồ bọn họ không phải là bạn tốt sao? Tại sao mỗi lần gặp mặt đều giống như nước với lửa không thể hòa hợp vậy? Hơn nữa anh cũng chưa ăn cái gì, còn luôn chăm sóc cô.
"Nhưng mà cái gì? Vậy là em không muốn về?" Sở Mạnh nhìn dáng vẻ khó xử của cô, trong lòng ngày càng tức hơn. Mẹ kiếp, chẳng lẽ cô muốn ăn cơm với A Tự?
"Không phải như vậy, bác sĩ Tống anh ấy. . . . . ." Ngưng Lộ muốn đứng lên, nhưng thấy Tống Tử Tự chỉ nhìn bọn họ cười. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Mạnh, sao tôi đến cậu lại muốn đi? Như vậy là không hoan nghênh tôi sao?" Nụ cười châm biếm trên mặt Tống Tử Tự càng lúc càng rõ. Ha ha, anh biết rồi, thì ra là có người trong lòng khó chịu. Có thể nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ta thì anh để bạn gái xinh đẹp sang một bên mà đặc biệt đến đây cũng không thiệt. Cuối cùng thì cũng có giá trị.
"Em không đi, vậy tôi đi." Sở Mạnh cũng không quay đầu lại, cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Ngưng Lộ bị tính cách trẻ con của anh làm cho sợ ngây người? Người kia thật sự là Sở Mạnh sao? Tối nay kích động quá lớn làm cô không thể chấp nhận ngay lập tức. Nhưng cô biết anh tức giận, nhưng tức cái gì chứ? Thôi, cô vẫn là nên đi theo sau anh ta!
"Tống. . . . . . Em đi về trước đây, anh từ từ ăn." Ngưng Lộ đứng dậy ngượng ngùng nói.
"Ngưng Lộ, gấp cái gì. Ăn xong anh lại đưa em về, thế nào? Sợ ông xã nhà em tức giận hả?" Tống Tử Tự kéo cô ngồi xuống lại. Hừ, để cho hắn tức đi!
"Không phải vậy." Bác sĩ Tống sao lại nói như vậy! Cái gì gọi là ông xã nhà cô chứ! Như vậy cô ngược lại càng thêm xấu hổ.
"Không phải thì nên ăn cái gì ngon đi, sau đó anh đưa em về. Yên tâm đi, Mạnh không phải là giận em, ngày mai sẽ hòa hợp lại thôi." Ha ha, cậu ta là giận anh chứ gì?
"Ừ." Không có cách nào, tình thế này chỉ cô chỉ biết cúi đầu.
Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này không cùng anh đi ra ngoài? Sở Mạnh từ bãi đậu xe lấy xe ra ngoài ở cửa chính không nhìn thấy Ngưng Lộ, giận đến muốn nổi điên. Như vậy là thích ăn cơm cùng A Tự? Vậy tối nay những hành động ngu ngốc kia của anh coi là cái gì chứ? Anh thừa nhận, tối nay anh muốn lấy lòng cô, để cho cô vui vẻ, cho nên những chuyện chưa từng làm từ trước đến nay anh đều làm hết, chẳng qua hành động của mình còn chưa có được sự công nhận của cô, không phải sao? Có lẽ cô cũng không cần anh làm như vậy, tất cả chẳng qua đều là anh tự chuốc lấy phiền phức để bị coi thường. Ha ha, bị coi thường. Đúng, chính là bị coi thường!
Cảm giác này thật tệ hết biết! Vừa nghĩ tới mình khổ cực một buổi tối ngay cả một nụ cười nhẹ của cô cũng không có, lại với A Tự không có quen thuộc kia cười ngọt đến như vậy. Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa dùng sức đến mức đem tay lái đánh cho tới biến hình, chỉ còn biết trách chất lượng quá tốt.
Cặp mắt bốc lửa liếc nhìn đường phố phía ngoài, lại là trên đường về nhà. Mẹ nó, anh về nhà làm gì? Người phụ nữ kia còn cùng người đàn ông khác vui vẻ ăn cơm mà! Mà anh thì tại sao phải về trước? Vừa nghĩ tới mình bị coi thường như vậy, Sở Mạnh càng thêm giận.
Đúng vậy, anh giận. Vô cùng tức giận. Mà hiện tại cơn giận này cần một phụ nữ giúp anh dập tắt. Anh không cần vì một phụ nữ mà chịu đựng không phát tiết Dụς ∀ọηg, ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ anh thì sao chứ? Có lẽ trong cuộc hôn nhân này, cô ước gì anh có thể cách cô thật xa , căn bản sẽ không quan tâm anh ở bên ngoài tìm phụ nữ?
Chuyển tay lái, xe liền rẽ qua một con đường khác.
Trong phòng cao cấp ở quán bar Dạ Mị.
Phương Ngải Trân không hề nghĩ tới lúc này Sở Mạnh sẽ tìm đến cô, hơn nữa vừa vào cửa cũng không nói lời nào, trực tiếp ném cô lên giường, hơn nữa bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của cô.
Không sai, cô chính là hoa đán của Dạ Mị, nhưng bình thường sẽ rất ít tiếp khách qua đêm, phải xem trước xem đối tượng, ví dụ như Sở Mạnh chính là một ngoại lệ. Trước khi anh chưa kết hôn, anh thỉnh thoảng sẽ tìm đến cô, số lần cực ít, nhưng mỗi lần đều có thể làm cho cô không muốn để anh đi, nhưng tự cô biết rõ, đường đường một tổng giám đốc Sở Thành làm sao sẽ coi trọng loại phụ nữ phong trần như cô? Có điều, cô không quan tâm. Sở Mạnh luôn luôn hào phóng, nếu có thể kiếm được lợi lại có thể hưởng thụ sao lại không làm? Nhưng kể từ sau khi anh kết hôn, anh chưa hề tới.
Chẳng qua là, tối nay tại sao anh lại tới? Nhìn dáng vẻ của anh, giống như tâm trạng không được tốt. À, phải nói là rất tệ đi! Chẳng lẽ là anh cãi nhau với vợ? Phương Ngải Trân bò dậy, lười biếng nằm ở trên giường nhìn anh đang ૮ởเ φµầɳ của mình. Thân thể của anh hoàn mỹ giống như Chiến thần dũng cảm nhất trong truyền thuyết Hy Lạp cổ đại, mê hoặc lấy lòng phụ nữ, một chút thịt dư cũng không có, không nhìn ra là người quanh năm ngồi phòng làm việc. Chỉ là, cô thích ở chung một chỗ với anh, anh đang trên giường dũng mãnh làm cho cô thỏa mãn, có rất ít đàn ông giống anh có thể làm cho cô thỏa mãn được như vậy. Cho nên bất kể hôm nay anh tại sao phải tìm đến cô, cô đều sẽ tận tình hưởng thụ bữa tiệc thân thể sắp tới này.
Người phụ nữ nằm ở trên giường phong tình vạn chủng, xinh đẹp mà diêm dúa, một đôi mắt quyến rũ như sợi tơ, long lanh nước mà quyến rũ anh. Sở Mạnh bổ nhào thân thể về phía trước, tối nay anh cần phụ nữ như vậy để dập lửa cho anh, mà không phải người phụ nữ của anh nhưng lại luôn cự tuyệt anh kia. Đáng ૮ɦếƭ, lúc này trong đầu anh vậy mà lại thoáng qua gương mặt thẹn thùng, e lệ của Quan Ngưng Lộ, nhất định là quá lâu không có đàn bà cho nên anh mới có thể như vậy.
"Chẳng lẽ là cô vợ nhỏ kia không có cách nào thỏa mãn anh?" Đối với việc anh đang vội vàng và táo bạo, Phương Ngải Trân cười duyên ra tiếng. Ha ha, sao mà anh giống như rất cần cô thế chứ? Điều này làm cho thân là phụ nữ như cô vô cùng kiêu hãnh, một người đàn ông đã kết hôn còn tới tìm cô, chứng minh cái gì đây? Ha ha ha. . . .
"Tối nay, tôi không muốn từ trong miệng của em được nghe những lời này." Sở Mạnh một tay cợt nhả xé áo ngủ trong suốt của cô, giọng điệu lạnh lẽo.
"Được, vậy chúng ta bắt đầu đi!" Cô cũng không muốn nói, chẳng qua là có chút tò mò thôi ! Đôi tay Phương Ngải Trân vòng qua cổ của anh, cô thích bộ dạng muốn mở mang xâm lược bờ cõi đầy khí thế của anh, như vậy cô cũng rất hưng phấn.
"Đồ đâu?" Sở Mạnh thở gấp nói. Anh cùng phụ nữ “yêu” đều luôn làm các biện pháp dự phòng. Mà xét thân phận Ngải Trân như vậy đương nhiên không chỉ chỉ có một người đàn ông là anh, cho nên anh trong phòng riêng ở hộp đêm cũng sẽ chuẩn bị áo mưa an toàn. Đây cũng là cách trước kia Sở Mạnh dùng để phát tiết tinh lực dư thừa, anh không ᴆụng tới cô gái trong sạch, vì như vậy sẽ rất phiền phức.
"Vội vã như vậy sao?" Phương Ngải Trân duỗi tay hướng về phía tủ đầu giường.
Mắt thấy một cuộc bão tố sắp đến, thời điểm Sở Mạnh đang trước cửa thì chợt rút người ra. Mẹ kiếp, không phải là cô ấy, không phải là ấy!!! Khuôn mặt xinh đẹp này không phải là người phụ nữ làm anh nghĩ đến mà toàn thân phát đau, cho nên, anh mang theo Dụς ∀ọηg tràn đầy mà rút người ra.
"Sở Mạnh?" Không chiếm được thỏa mãn, mặt Phương Ngải Trân không thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông đang đem quần áo trên đất từng cái từng cái mặc lại. Anh rõ ràng là rất kích động, thế nhưng có thể rút người ra ở lúc này sao? Vậy cô bị khơi lên lửa dục thì làm sao bây giờ?
"Em muốn cái gì cứ nói, có thể đem hóa đơn gửi đến công ty tôi." Sở Mạnh buộc lại cà vạt, lúc cầm lên áo khoác lên thanh âm không mang theo bất kỳ tình cảm nào mà nói. Anh cùng đàn bà quan hệ luôn thanh toán ngân hàng, mặc dù tối nay bọn họ không có làm chuyện cần làm xong, nhưng mà thứ anh nên cho không phải ít, Phương Ngải Trân nên sớm biết mới đúng.
"Tốt, chờ em xem xét sẽ nói cho anh biết! Không tiễn." Nếu anh đã thẳng thắn như thế, cô tất nhiên cũng thẳng thắn, dù sao cuộc giao dịch này không có ai thua ai thắng, chỉ có ích lợi cùng hưởng thụ, ừ, hôm nay cô vẫn chưa có hưởng thụ. Có quan trọng gì sao? Cô có thể tìm đàn ông khác.