Lửa Giận Ngập Trời 1Xe thể thao Lamborghini chạy tốc độ 180 chạy trong nội thành, vượt qua mấy cái đèn đỏ, về hướng chạy như điên bệnh viện trung tâm.
“Anh à, xe của anh không thể dừng ở đây. Sẽ bị kéo đi.” Trước tòa nhà bệnh viện trung tâm, Sở Mạnh trực tiếp dừng xe ở ven đường, sau khi đóng cửa xe thì chạy thẳng tới cổng chính bệnh viện. Nhân viên trực ở cửa ra thấy vội vàng đuổi theo. Người đàn ông này cũng quá quá đáng đó chứ? Sao có thể dừng xe ở đây? Đây là đường ô tô, chặn ở đó bảo người ta làm sao đi? Có tiền cũng không thể vô lí như vậy!
"Chìa khóa xe ở đây, anh thích kéo đi đâu thì kéo.” Sở Mạnh xoay người, không nhịn được đem chìa khóa trong tay nhét vào trên tay nhân viên trực rồi xoay người rời đi. Anh không có nhiều kiên nhẫn để dây dưa với anh ta như vậy, anh muốn đi xem cô gái kia thế nào. Không biết A Tự đã tới chưa? Trên đường tới, anh đã gọi điện bảo Tống Tử Tự xuống xem một chút, đúng lúc cậu ta mới làm xong một ca phẫu thuật.
Đây là tình huống gì? Nhìn chìa khóa xe trong tay, con ngươi nhân viên trực đều muốn rớt ra. Đây cũng không phải loại xe thường nha, là Lamborghini đó! Anh ta hào phóng như vậy, anh cũng không ngại giúp anh ta lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, ha ha, rốt cuộc có thể thử cảm giác sờ vào xe xịn rồi!
“Này Mạnh, cậu có thể tuân thủ luật lệ giao thông được không? Cửa chính bệnh viện không thể dừng xe, ảnh hưởng đến người khác đó.” Tống Tử Tự vẫn đứng bên cạnh cột đá ở cửa chính, thấy hết toàn bộ việc mới vừa xảy ra, chậc chậc! Người bạn này của anh càng ngày càng phách lối, phách lối đến mức anh cũng không thể nhìn nổi nữa.
“Sao cậu lại ở đây?” Sở Mạnh thấy Tống Tử Tự hai tay ôm иgự¢ đứng ở đó. Anh không phải bảo cậu ta đi xem cô gái kia sao? Sao anh ta lại ở chỗ này? Đặc biệt tới chờ anh sao? Không thể nào, anh có tay có chân, không cần đợi.
“Tới đón cậu! Quan tâm cô ấy như vậy à?” Vẻ mặt Tống Tử Tự thoải mái cười, đưa tay ra ý bảo nhân viên trực đem xe lái tới bãi đậu xe.
“Người đâu!” Sở Mạnh không để ý tới cậu ta cười nhạo, đi thẳng vào bên trong.
"Cậu đi đâu vậy?” Tống Tử Tự đi theo phía sau, thấy anh đi về phía phòng cấp cứu mới mở miệng hỏi. Người này thật là! Luôn tự cho là đúng.
“Cô ấy rốt cuộc ở đâu?” Cơn giận của Sở Mạnh đã bốc lên, đáng sợ tới mức y tá và bệnh nhân đi ngang qua cũng cách xa.
“Ở phòng bệnh trên tầng cao nhất, đã không sao, chích một mũi đã ngủ rồi, khi tỉnh lại là có thể về nhà.” Tống Tử Tự không muốn chọc vào con sư tử đã mất đi lý trí kia.
Trên giường bệnh, cô đã ngủ, một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có huyết sắc. Y tá đang dọn dẹp chai nước biển thấy bọn họ đi vào, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bác sĩ Tống” liền lui ra.
Sở Mạnh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt. Một người khỏe như vậy sao có thể nói bệnh liền bệnh chứ!
“Thật sự quan tâm cô ấy như vậy?” Tống Tử Tử ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi.
Sở Mạnh đem tay của cô bỏ vào trong chăn, đứng dậy đi tới sofa ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Tự.
“Bây giờ có thể nói cho mình biết, cô ấy rốt cuộc như thế nào?” Sở Mạnh sờ sờ túi lấy ra thuốc muốn hút, nhưng nghĩ đến đây là phòng bệnh. Khi anh ở dưới lầu rõ ràng cũng đã hỏi cậu ta không chỉ một lần, cậu ta chính là đáng ૮ɦếƭ thừa nước ᴆục thả câu không nói, còn nói để anh tự đến xem? Nếu anh chỉ cần nhìn một người ngủ như vậy có thể biết vấn đề gì, vậy cậu ta mang danh bác sĩ chính quy này cũng nên nghỉ hưu từ mấy năm trước rồi.
"Mạnh, cần gì kích động như thế? Làm ồn đến giấc ngủ của cô ấy thì không tốt!” Tống Tử Tự vẫn còn đùa giỡn, nhưng người ngồi bên cạnh đã không kiềm nén được, đứng lên níu lấy áo khoác bác sĩ của anh, bộ dạng kiểu như nếu anh không nói sẽ làm cho anh đẹp mặt. Ai ya, đầu năm nay làm bác sĩ thật không dễ, động một chút là bị người bệnh uy Hi*p, anh còn phải tiếp nhận.
“Tống Tử Tự, cậu có tin mình có thể ném cậu từ đây xuống dưới không?” Sự kiên nhẫn của Sở Mạnh đã đến hạn. Một người buổi sáng còn tốt, sao buổi chiều lại có thể thoi thóp nằm trên giường bệnh chứ? Cậu ta còn ở đây dài dòng vô ích nữa chứ?
“Mình tin! Nhưng Mạnh, có câu này mình muốn nói với cậu.” Tống Tử Tự cũng nổi giận, kéo tay anh xuống cùng anh giằng co.
“Mình bây giờ muốn hỏi là cô ấy!” Sở Mạnh lớn tiếng, dường như cũng làm kinh động đến Ngưng Lộ đang nằm trên giường, cô khẽ cau mày lầu bầu một tiếng lại tiếp tục ngủ.
“Mình muốn nói cũng là cô ấy!” Hai người đàn ông ở trong phòng bệnh cứ tôi trừng anh, anh trừng tôi.
"Vậy thì nói nhanh chút đi!"
"Cậu không buông tay làm sao mình nói!”
“Như vậy, nếu cậu không muốn có con thì dứt khoác buộc ga-rô đi (ngăn sinh nở), cần gì làm cô ấy bị liên lụy!” Tồng Tử Tự vuốt vuốt chiếc áo khoác bác sĩ của mình bị cậu ta làm nhăn nhúm, vô tình nói.
“Cậu nói cái quỷ gì? Mình đang hỏi cậu tình trạng của cô ấy như thế nào?” Sở Mạnh hoàn toàn bị lời nói của cậu ta chọc giận, quả đấm nặng nề đánh vào trên иgự¢ của Tống Tử Tự khiến anh không hề phòng ngự ngã xuống sofa. Khiến Sở Mạnh vẫn bị vùi trong những lời nói không đâu của anh. Cậu ta nói gì? Anh không muốn có con? Liên quan gì đến chuyện có con? Chẳng lẽ cô ấy ……. Không thể nào! Nhưng anh ở chung một chỗ với cô cũng không có làm các biện pháp an toàn, lại có cái gì không thể? Hay là đứa bé không giữ được? Mẹ kiếp, tên Tống Tử Tự này sao không nói trắng ra cho thoải mái?
“Tên bạo quân như cậu, chẳng trách cô ấy cầu xin mình đừng cho cậu đến.” Tống Tử Tự xoa xoa иgự¢ thấy đau, mẹ kiếp, cậu ta thật ác độc, đợi lát nữa phải đi chụp X- Quang xem xương có phải đã bị gãy hay không mới được.
“Cậu……..” Mắt Sở Mạnh đỏ đến độ muốn đánh thêm một cú nữa. Tống Tử Tự đưa tay ngăn lại: “Cô ấy không sao. Chỉ là uống quá nhiều Tђยốς tгáภђ tђคเ làm cho thể chất mẫn cảm không thích ứng được mới có thể khiến nội tiết tố mất cân đối nghiêm trọng dẫn đến đau bụng kinh.” Anh một hơi nói xong, tránh cho mình lại tiếp tục bị đánh. Hừ, không phải cậu ta nói không muốn có con sao? Còn ở đây phách lối cái gì?
Cậu ta đang nói cái gì? Uống quá nhiều Tђยốς tгáภђ tђคเ? Anh khi nào thì để cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ? Chẳng lẽ tự cô lén uống? Cô cứ như vậy không muốn con của anh sao? Cô không phải vẫn luôn trong phạm vi giám sát của anh sao? Sao lại có loại thuốc đó để uống? Sở Mạnh bị những lời nói của Tống Tự Tự làm sợ ngây người.
Sao có thể chứ? Hai mắt của anh bởi vì tức giận mà đỏ lên.
“Mạnh, cậu sao vậy? Không phải cậu cho cô ấy uống sao?” Nhìn phản ứng bất thường của bạn thân, Tống tử Tự cũng lấy làm lạ, nghĩ tới lần trước là mẹ Sở dùng danh nghĩa của Quan Ngưng Lộ đến bệnh viên mua thuốc, chẳng lẽ ……… Không thể nào, lần trước anh rõ ràng có đến Sở Thành hỏi Mạnh, cậu ta không phải nói không muốn có con sao! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Anh thật là không hiểu nổi hai người này rồi.
“Mình có bệnh mới để cô ấy uống!” Nắm tay nắm chặt lại, nếu bây giờ cô tỉnh lại, anh nhất định phải làm đầu cô vỡ ra, xem thử cuối cùng cô đang nghĩ cái gì? Lại dám lén anh uống Tђยốς tгáภђ tђคเ! Quan Ngưng Lộ, cô được lắm! Ở dưới tầm mắt của tôi mà có thể che giấu tốt như vậy.
Trên gương mặt anh tuấn của Tống tử Tự đen lại, không phải chứ? Chẳng lẽ lần trước anh biết chuyện mà không báo cũng là sai?
“Mạnh, ở dưới còn bệnh nhân, mình xuống trước. Sau khi cô ấy tỉnh lại, hai người từ từ nói! Nhưng tốt nhất là đừng để cô ấy uống loại thuốc đó nữa, nếu quả thật không muốn có con, mình có thể giúp cậu.” Tống Tử Tự quyết tâm không muốn tham dự vào chuyện giữa hai vợ chồng tên tiểu tử này nữa.
“Đứng lại, có phải cậu biết chuyện gì không?” Lúc Tống Tử Tự kéo cửa đi ra, Sở Mạnh ngồi ở chỗ kia trầm giọng hỏi. Lần trước cậu ta tới công ty nói với anh một số chuyện không liên quan cùng với chuyện ngày hôm nay hình như có liên quan đến nhau.
"Ừ. Là mẹ cô ấy tới bệnh viện kê đơn thuốc. Nhưng mà vừa rồi cô ấy có nói với bác sĩ là đã uống mấy lần thuốc khẩn cấp!” Tống Tử Tự nói xong lập tức khép cửa lại đi. Còn tiếp tục không đi anh sẽ xui xẻo, đáng thương tiểu mỹ nhân ở trên giường kia rồi.